"Tôi nghĩ tôi ổn, cảm ơn cậu." Eve nhìn Vincent với vẻ mặt mệt mỏi.
Vincent nở nụ cười rộng, anh nói:
"Đừng nói là cô định sẽ làm công việc gia sư buồn tẻ này cả đời nhé."
"Tôi sắp muộn giờ dạy cô Allie rồi, xin thứ lỗi." Eve bước sang một bên, đi vào trong dinh thự.
Vincent Moriarty có sở thích vạch trần điểm yếu của mọi người, chắc hôm nay anh đã nhắm đến cô. Eve vừa bước lên cầu thang, vừa nghĩ. Không phải cô định sống kiếp gia sư. Gia sư là mục tiêu mà cô luôn nỗ lực để đạt được, và giờ đây, khi đã là một gia sư, cô thực sự khao khát được chia sẻ cuộc sống của mình với ai đó.
Giá như cô có thể, Eve nghĩ.
Cô là sinh vật bị con người bán, bị ma cà rồng uống, bị người sói ăn. Đối với cô, hôn nhân là một điều gì đó rất xa vời vì nó không an toàn.
Eve biết, đồng loại của mình chưa bao giờ sống đến khi tóc bạc. Eve không biết số phận của mình được viết như thế nào. Mặc dù bà Aubrey và Eugene không bận tâm, nhưng cô biết họ luôn phải đối mặt với biết bao nguy hiểm khi ở bên cạnh cô. Lẽ nào cô sẽ đơn độc cả đời sao?
Những người như Vincent lựa chọn cuộc sống đó. Còn cô, cô cảm thấy như mình bị ép buộc vậy. Cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Suốt phần ngày còn lại, nhờ ơn Vincent, đầu óc của Eve rối bời về chuyện giữa cô và Noah. Cô đã cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ đó từ rất lâu rồi, nhất là sau khi Noah tuyên bố họ là bạn.
"Cô đã tiến bộ hơn so với lần đầu tiên đấy, cô Allie." Eve khen ngợi cô bé. "Cô đã sẵn sàng cho buổi vũ hội."
Khi Allie quay sang cô, Eve nở nụ cười, cô bé thoải mái gật đầu.
Tối hôm đó, trên đường về nhà, tâm trạng của Eve càng tệ hơn khi nhìn thấy một cô dâu mặc váy trắng, đứng cạnh chồng mình. Hai vợ chồng leo lên xe. Cô nở một nụ cười dịu dàng với cặp đôi, một lúc sau nụ cười nhạt dần.
Đêm đó, Eve nằm trên giường trằn trọc. Nỗi buồn vì không thể kết hôn chẳng khó chịu bằng việc Vincent cười nhạo cuộc sống đơn độc của cô.
Ngày hôm sau, Eve mượn chiếc đồng hồ bỏ túi của bà Aubrey, đem chiếc đồng hồ của mình đi sửa. Chân cô bước nhanh để không lỡ chuyến xe địa phương như hôm qua. Nhưng khi cô gần đến xe ngựa địa phương, anh Humphrey bất ngờ xuất hiện trước mặt cô.
"Chào buổi sáng, cô Barlow. Có vẻ như cô đang vội," Anh Humphrey cúi đầu chào cô.
"Chào buổi sáng, anh Humphrey." Eve lịch sự cúi chào anh ta. "Quả thật là tôi đang vội, tôi có việc phải đi. Phiền anh.."
Anh Humphrey giơ tay sang ngang, ngăn cô đi ngang qua mình, nói:
"Cho tôi xin cô hai phút thôi. Còn năm phút nữa xe ngựa mới khởi hành mà. Làm ơn." Anh ta thả tay xuống. "Tôi được mời đến một nơi rất sang trọng, tôi tự hỏi liệu cô có muốn đi cùng tôi đến đó không. Nhiều phụ nữ đã yêu cầu tôi đưa họ đi cùng, nhưng tôi nói tôi đã chọn được người rồi, đó là Genevieve Barlow."
Một trong những chiến thuật của anh ta là nói với những người khác rằng anh ta định đưa Eve đi cùng. Như vậy, anh ta có thể ngầm tung tin cho những người phụ nữ biết Genevieve Barlow được anh ta đưa đi, và những người đàn ông kia sẽ từ bỏ ý định theo đuổi cô.
"Cảm ơn vì sự tử tế của anh, anh Humphrey. Tôi cũng ước gì mình có thể nhận lời, nhưng tôi bận mất rồi. Tuần này chủ của tôi muốn tôi làm thêm việc."
"Chủ của cô đúng là nhẫn tâm quá, bắt cô phải làm việc khó nhọc như vậy. Một người phụ nữ như cô đáng được tôn trọng và không cần phải làm việc. Xin thứ lỗi cho tôi vì nói điều này, nhưng ông ta độc ác quá." Anh Humphrey nói, anh ta không thích việc Eve không có thời gian.
Eve chỉ mỉm cười nói:
"Anh Humphrey, anh cứ chọn người phụ nữ mình thích và đi là được mà."
"Đó là lý do tôi mời cô đấy. Còn hai ngày nữa, nó diễn ra thị trấn Skellington, vào buổi tối, hẳn lúc đó cô đã rảnh nên có thể đến được. Cô đã nghe về buổi vũ hội rồi chứ nhỉ?" Anh Humphrey hất một bên tóc về phía sau. Với tư thế thoải mái, anh ta nói. "Không phải ngày nào cô cũng được đến dự một vũ hội như thế này, được bước chân vào dinh thự của một gia đình thượng lưu đâu."
Vũ hội của nhà Moriarty ư?
Eve không tin anh Humphrey được mời vì anh ta đến từ Meadow. Ngay cả khi anh ta nhận được lời mời, thì chắc chắn là thông qua một người nào đó chứ không phải được nhà Moriarty mời trực tiếp.
"Quả là một lời mời hào phóng." Eve trả lời, anh Humphrey vui vẻ.
"Tôi đã nói mà, chẳng ai muốn bỏ lỡ cơ hội này cả. Cô muốn tôi đón cô lúc mấy giờ?" Cuối cùng anh Humphrey cũng có thể gây ấn tượng với Eve bằng cách đưa cô đến một thị trấn giàu có, cho cô thưởng thức một vũ hội.
Nhưng nụ cười của anh Humphrey vụt tắt khi Eve nói:
"Nhưng thật sự là tôi đã bận rồi, tôi xin phép được từ chối. Cảm ơn anh đã mời tôi, anh Humphrey." Cô lịch sự cúi chào anh ta. Anh ta đứng đó, không nói nên lời.
Eve đặt một đồng shilling vào tay người đánh xe và bước vào cỗ xe ngựa địa phương. Ngồi cạnh cửa sổ, cô nhìn ra ngoài, không thấy anh Humphrey đâu nữa.
Lúc đầu, cô chỉ lo rằng mình sẽ bị bao vây bởi những sinh vật muốn mình chết. Nhưng bây giờ cô còn nhiều điều đáng lo lắng hơn. Cô chỉ hy vọng mình có thể về nhà an toàn sau đêm vũ hội thôi.
* * *
Dịch giả có lời muốn nói: Dạo này mình thấy lượt đọc ít đi rồi, huhu..