Nhưng hiện tại, Lưu Bình ngăn cản ở trước mặt hắn, ngăn cản suốt cả năm ngày!
Lý Nguyên Hạo không dám buông tha những người này, đi vòng qua, đánh quân Tống đằng sau, nguyên nhân rất đơn giản, nếu như buông tha Lưu Bình, vậy thì không thể nghi ngờ, sẽ để đường lui mình rơi vào trong tay quân Tống, vạn nhất Tống Nhân Tông hung ác, liều mạng không cần Tây Cương cũng muốn xử lý Lý Nguyên Hạo, vậy hắn chạy cũng không thể chạy.
Dã Lợi Vượng Quang Vinh hiểu thật sâu, hắn biết rõ khốn cảnh hiện tại của Lý Nguyên Hạo, nhìn binh sĩ Đảng Hạng thần sắc đã có chút ít uể oải, hắn rất là lo lắng, nói: "Đại vương, chúng ta phải kiếm được lương thực, nếu như không được ăn một chút, thật sự là không đánh nổi nữa."
Con mắt Lý Nguyên Hạo nhìn chằm chằm vào đầu tường Diêm thành, nhìn chiến kỳ quân Tống đón gió tung bay trong không trung, chữ Tống kích thích sâu sắc mỗi một dây thần kinh của hắn, trong miệng hắn nói mấy chữ: "Đánh tiếp hai ngày!"
Lý Nguyên Hạo biết mình đã không có lựa chọn nào khác, nhưng Lưu Bình cũng biết rõ, hoặc là thủ ở nơi này, kiên trì đến khi đại quân Phạm Trọng Yêm trở về, thắng được thắng lợi huy hoàng, hoặc là chết ở chỗ này, căn bản là không tồn tại đường lui, việc hắn cần phải làm là kiên trì.
Có thể thắng lợi được sao? Lưu Bình không biết.
Gánh vác hi vọng của Lưu Bình còn có Võ Minh, hắn một đường màn trời chiếu đất, qua thời gian năm ngày, đã đến được cảnh nội Đảng Hạng.
Vận khí coi như không tệ, ngày hôm qua gặp được một đội kỵ binh năm người Đảng Hạng, tìm kiếm cái gì đó tại biên cảnh, Võ Minh đã giết chết bọn họ, đoạt một ít lương thực và mã.
Hắn vốn dẫn theo hai con ngựa, muốn giữa đường có thể có một con để đổi, dùng để đẩy tốc độ của mình nhanh hơn, nhưng không chạy được bao xa, cũng bởi vì kỹ thuật cỡi ngựa của hắn không tinh, chỉ có thể thả một con ngựa rời đi.
Hắn đã hai ngày không chợp mắt rồi, phần ý niệm kiên định trong lòng chèo chống hắn tiếp tục hướng đến phía trước.
"Chắc là sắp đến rồi chứ?" Trong lòng Võ Minh tự nói với chính mình.
Thời điểm đang suy nghĩ, một mũi tên lông vũ kình đạo cực mạnh bắn tới hướng hắn, thần kinh Võ Minh luôn luôn ở vào một loại trạng thái tập trung cao độ, mũi tên lại đến quá mức đột nhiên, cắm ở đầu vai Võ Minh, quán tính cường đại đẩy cả người hắn bắn xuống dưới đất!
Võ Minh ngã xuống trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, con ngựa kia lại tự chạy đi.
Sau nửa ngày, một người Đảng Hạng từ trên cây đàng xa nhảy xuống, có mười mấy người khác cũng đồng thời từ trong bụi cỏ bên đường nhảy ra.
"Đại ca, ngươi thật sự khẳng định người này chính là gian tế quân Tống?" Một thanh âm khàn khàn nói.
Một người khác nói: "Đó là tự nhiên! Xem xét thuật cưỡi ngựa của hắn là biết, chúng ta cưỡi khoái mã, có mấy người cần hai tay kéo dây cương sao?"
Lại có một người nói: "Dù sao đã bắn chết rồi, cứ thoáng kiểm tra hắn một tý là được, nếu thật sự là gian tế, vậy thì huynh đệ chúng ta chặt bỏ đầu của hắn đi lĩnh thưởng, nếu như giết nhầm rồi, tính toán hắn không may là được."
Thanh âm khàn khàn bắt đầu nói chuyện trước còn nói thêm: "Nói rất đúng, đầu một người quân Tống có thể đổi một túi lương thực, đằng sau còn có rất nhiều người chờ đợi nữa, chúng ta không thể để hắn đi qua đây."
Tiếng bước chân dần dần tiếp cận, Võ Minh nhắm mắt lại, thân thể nằm rạp trên mặt đất, những người này ít nhất phải có mười ba, theo tiếng bước chân có thể nghe ra, hắn không sợ mười ba địch nhân này, nhưng tâm tình của hắn lại bị lời những người này nói mà cực kỳ lo lắng!
Phía trước, còn có nhiều người đang chờ đợi mình! Đường phía trước, khả năng không phải dễ đi như vậy.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Võ Minh vẫn không động, tay bị hắn áp che dấu dưới thân thể lại nắm thật chặt chuôi đao bên hông.
Lại gần thêm một chút, chỉ cần địch nhân lại gần hai bước nữa, hắn có thể lập tức phát động công kích.
Nhưng đúng lúc đó, tiếng vó ngựa bỗng nhiên truyền đến, bước chân vốn đã sắp tiếp cận mình, bỗng nhiên ngừng lại.
Thanh âm khàn khàn có vẻ có chút kinh hoảng, nói: "Đại ca, binh sĩ thủ vệ đến rồi, chúng ta làm sao bây giờ?"
Một người khác nói tiếp: "Đúng vậy đại ca, bọn hắn nhất định sẽ cướp đầu quân Tống này đi!"
Người được gọi làm đại ca thở dài một tiếng, nói: "Ta có thể làm sao được? Bọn hắn có hơn một trăm người, chúng ta đánh không lại bọn họ."
Tâm Võ Minh phảng phất như chìm vào đáy cốc, thật lạnh thật lạnh! Có đến hơn một trăm người, làm sao bây giờ?
Hắn bỗng nhiên kiên định ý nghĩ, giết ra ngoài! Hơn một trăm người, mình cũng phải giết ra ngoài mới được!
Thời điểm những người Đảng Hạng phục kích Võ Minh kia đang vì con mồi tới tay vẫn bị người khác cướp đi mà ảo não, lại không nghĩ tới, con mồi này bỗng nhiên nhảy lên một chút, hướng về phía phương hướng đại ca kia, chiếu một đao xuống đầu, bổ tới thật nhanh!
Đại ca kia không kịp trở tay, bị Võ Minh bổ một đao ở trên cổ, một dòng máu tươi phun ra, cả người ngã lên trên mặt đất.
Võ Minh không thích chém đầu người khác, bởi vì trong mắt hắn, làm như vậy rất phí sức lực.
Khoảng cách của song phương quá ngắn, Võ Minh khởi xướng công kích lại quá đột ngột, hơn mười người địch nhân này trong nháy bị hắn chém ngã một nửa.
Trên người Võ Minh mang một thân quân phục Đảng Hạng, lại khiến cho những người kia đều có chút không rõ chuyện gì xảy ra, vốn là sửng sốt một chút, đợi thời điểm hơn mười người kia bị giết chỉ có ba bốn người, quan quân Đảng Hạng mới kịp phản ứng: "Giết, hắn dùng đao! Hắn là người Tống!"
Kỵ binh Đảng Hạng giống nhau, đều sử dụng trường thương, loại dao bầu mang theo đường nét cong cong nầy, là một loại đoản đao rất sắc bén, là Tôn Công Sáng chuyên môn nghiên cứu phát minh để binh sĩ cận chiến.
Hơn một trăm người xông lại, gia nhập vào vòng chiến đấu, Võ Minh vừa đánh vừa chạy, gắng đạt tới khoảng cách không để cho đối phương bao vây mình, hắn biết rõ, một khi rơi vào bên trong vòng vây của đối phương, một người đánh hơn một trăm người, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Tình hình chiến đấu rất kịch liệt, hơn mười người địch nhân bị hắn chém ngã, trên người của hắn đều là máu tươi, có bao nhiêu nơi bị thương, hắn cũng không biết, dù sao hiện tại cũng không cảm thấy đau đớn.
Vừa đánh bay hai gã địch nhân chặn đường, bên trái đã có gió lao nhanh đến, Võ Minh không kịp dùng mắt nhìn, thân hình nhanh chóng xoáy sang, né tránh trường mâu đánh lén.
Còn chưa đứng vững được bước chân, ba trường thương đã nhanh chóng đâm tới, hai chân Võ Minh đạp một cái, lộn giống như mèo, phóng người lên trên cao.
Phía trước đều là địch nhân, hắn không dám giết người rồi, bởi vì như vậy rất lãng phí thời gian.
Có mấy gia hỏa từ hai cánh chạy vội mà đến, tay cầm tấm chắn, cũng không giao chiến cùng mình, chỉ chạy thẳng về hướng phía sau hắn, quang co vòng vèo đi qua, ý đồ đánh bọc đường lui của hắn, nếu như để cho bọn hắn thành công, đích thị là chỉ còn đường chết, trong lòng Võ Minh thầm kinh hãi.
Vừa lúc đó, hắn chợt phát hiện chỉ huy đối phương cách mình không xa, mà ở phía trước, chính là một con sông nhỏ quấn quanh sường núi, trong lòng Võ Minh quyết định, bỗng nhiên thay đổi phương hướng, không lùi mà tiến tới, cầm đao sát nhập vào trong đám người Đảng Hạng!
Những người Đảng Hạng này đều sử dụng trường mâu có lợi cho tác chiến tầm xa, thời điểm Võ Minh vọt tới bên cạnh, bọn hắn vốn chen chúc nhau, lại khiến cho trường mâu hoạt động rất không linh hoạt, thanh đoản đao trong tay Võ Minh đại phát thần uy, nhiều địch nhân lập tức ngã xuống bên cạnh.
Người lĩnh đội xem xét, cười lạnh một tiếng, nói: "Hảo công phu! Nếu hiện tại ngươi buông binh khí, ta sẽ mang ngươi còn sống đi gặp tướng quân của chúng ta!"
Võ Minh cũng không nói lời nào, hai con mắt trong chém giết giống như sói, nhìn chằm chằm vào người lĩnh đội, người này, là con mồi của hắn!
Người nọ hiển nhiên đã biết câu trả lời của hắn, dùng tay trái cầm lá chắn bảo vệ cho thân thể, tay phải dùng thương đâm tới, mười phần mạnh mẽ.
Thương là binh khí dài, có thể một tay dùng thương, đủ để chứng minh khí lực người này rất xuất chúng! Địch nhân bốn phía phối hợp với thế công của hắn, cuốn qua giống như thủy triều, trong khoảnh khắc, trên người Võ Minh lại tăng thêm không ít miệng vết thương.
Hắn đã vọt tới trước mặt người Đảng Hạng đầu lĩnh.
Trong lòng Võ Minh chỉ có một tín niệm: "Giết qua, giết qua, nhảy vào trong nước sông!"
"Đương"!
Lách mình tránh thoát trường thương người nọ đâm tới, cổ tay chấn động, một đao bổ xuống trên tấm chắn người Đảng Hạng, một đao kia, Võ Minh đã dùng hết toàn lực, bổ tên kia liền lùi lại sáu bảy bước mới đứng vững thân hình.
Thời điểm Võ Minh đang muốn lại đuổi giết lần nữa, một chi trường mâu đã đâm đến sau vai, tuy hắn muốn tránh khỏi, nhưng trường mâu kia lại thoáng một tý đâm đến, sau đó là chuyển sang bổ từ dưới lên, cả phía sau lưng Võ Minh bị kéo rách ra một lỗ hổng lớn đầm đìa đầy máu!
Thân hình Võ Minh nhoáng một cái, té lăn trên đất, binh khí chung quanh ào ào bổ tới!
Võ Minh té ngã trên mặt đất, trong lồng ngực cố gắng hít một hơi cuối cùng, hô lớn một tiếng, hai chân đạp một cái, cả người bắn ra vài mét về phía trước, tránh thoát vận rủi bị phanh thây.
Phía trước đã không có người nào rồi, Võ Minh xoay người một cái, vội đứng lên, chạy về phía vậy sông trước mặt!
"Giết chết hắn! Giết chết hắn!"
Quan quân Đảng Hạng lớn tiếng quát, một người Đảng Hạng tốc độ cũng rất nhanh, mắt thấy Võ Minh đang chạy đến trước mặt mình, cả người hắn nhào tới, kéo quần áo Võ Minh lại, người nọ mừng rỡ hô: "Ta bắt được, ta bắt được rồi!"
Nhưng không nghĩ tới, y phục trên người Võ Minh hiện tại đã rách nát không chịu nổi, hắn kéo một phát, rõ ràng là kéo nửa mảnh quần áo từ trên người Võ Minh xuống dưới, không thể ngăn cản Võ Minh tiến lên chút nào.
Võ Minh đâm đầu vào trong nước sông, cương đao trong tay trước khi nhảy vào nước bỗng nhiên rời tay bay ra, bay về phía quan quân Đảng Hạng đang đuổi theo hắn!
Quan quân kia đang muốn hét lớn cái gì, nhưng mắt thấy một đạo hàn quang phóng tới, vội vàng xoay người, lập tức cụp xuống dưới đất, chờ lúc hắn lại bò dậy, Võ Minh đã không còn bóng dáng, trên mặt nước sông nổi lên từng giọt máu đỏ tươi, một đường trôi nổi đến bơi đi .
Bên cạnh một sĩ binh chạy tới: "Đầu lĩnh, chúng ta bị giết hai mươi bảy huynh đệ nha! Không thể buông tha hắn như vậy!"
Người nọ nhìn mặt sông, nói: "Đuổi theo cho ta! Truy tìm dọc theo sông! Nhất định phải bắt lấy người Tống này!"
Lúc này, gia hỏa giật xuống nửa bộ quần áo của Võ Minh bỗng nhiên chạy tới, nói: "Đầu lĩnh, trong quần áo có phong thư, không biết là ghi cái gì?"
Tiểu đầu mục cũng không biết chữ Hán, chỉ là, binh sĩ đã lấy ra rồi, chính mình cũng nên liếc mắt nhìn mới được, bằng không thì giống như mình học dốt.
Cầm lên, giả vờ giả vịt nhìn một phen, sau đó có giao cho người lính kia, nói: "Ngươi hiện tại đi quân doanh, đưa thư cho tướng quân, để cho tướng quân xem qua."
Tuy tướng quân này không nhận biết chữ Hán, nhưng trong quân doanh sẽ người có nhận ra.
Phong thư này rất trọng yếu, là Lưu Bình ghi thư cầu viện cho Phạm Trọng Yêm, con dấu trên đó chính là bằng chứng liên lạc.
Tướng quân kia ý thức được phong thư này rất giá trị, không dám dừng lại nhiều, dừng khoái mã đưa cho Lý Nguyên Hạo.
Thời điểm Lý Nguyên Hạo chứng kiến phong thư cầu viện này, hắn nở nụ cười, ông trời thật là quá hỗ trợ!
Cái phong thư cầu viện này, đối với Lý Nguyên Hạo mà nói, không khác có thể giải quyết nan đề lớn nhất của hắn hiện tại, bởi vì, phong thư này có thể tại thời điểm mấu chốt đánh nát tất cả hi vọng của Lưu Bình, nếu như làm tốt mà nói, còn có thể khiến cho Phạm Trọng Yêm dựa theo ý nghĩ của mình đưa viện binh tới cứu!
Lý Nguyên Hạo phảng phất như đã trông thấy, cán cân thắng lợi đã nghiêng về hướng chính mình, thậm chí hắn còn nghĩ tới tràng cảnh hơn mười vạn đại quân của Phạm Trọng Yêm tiến vào cái bẫy chính mình sắp đặt, bị thiết kỵ Đảng Hạng một đường đuổi giết, hơn mười vạn quân Tống bỏ mạng chạy trốn, trận đánh kia nhất định là rất đồ sộ!
Hắn chậm rãi thu phong thư tín quý giá vào lồng ngực, nói: "Đình chỉ công thành, vây quanh."
Dã Lợi Vượng Quang Vinh biết rõ, chiến cuộc nhất định là đã phát sinh biến hóa, vội vàng đi về phía trước, hỏi: "Đại vương, chuyện gì xảy ra?"
Lý Nguyên Hạo mỉm cười, nói: "Cái khối xương cốt này rất khó gặm, bây giờ chúng hãy chuẩn bị một bát tô, ăn một bữa thịt béo trước đã!"
………………………………
Biện Kinh.
Trần Nguyên suất lĩnh những người phái trẻ trung kia, từng bước ép sát, tạo thế trong dân gian, biện luận triều đình, bọn hắn, những người ủng hộ tân chính này dần dần chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, tuy một đám người Hạ Tủng cùng Bàng Cát không muốn thay đổi hiện trạng cực lực ngăn cản, nhưng trận địa vẫn liên tiếp bị thất thủ, có ít người xem hướng gió không đúng, liền đầu nhập vào bên Âu Dương Tu.
Với tư cách đệ tử đắc ý của Phạm Trọng Yêm, Âu Dương Tu đang cực lực thúc đẩy vì sư phụ mình, tạo ra trụ cột cho tân chính.
Theo tình huống hiện tại xem xét, trụ cột đã đánh không sai rồi, mình nên tiến hành bước tiếp theo rồi, nếu như mình làm tốt, có lẽ đợi lúc sư phụ trở lại, sẽ cho sư phụ một mừng rỡ.
Hắn cần Trần Nguyên trợ giúp, Âu Dương Tu phát hiện, Trần Nguyên này có chút bổn sự, đặc biệt là tại phưong diện châm ngòi thổi gió này, hắn so với chính mình thì mạnh hơn rất nhiều.
Phủ Phò mã thành địa phương Âu Dương Tu thường xuyên ra vào, ngày hôm qua hắn tới hai lần rồi, nhưng lần đầu tiên Trần Nguyên đi tiếp Lữ Di Giản, lần thứ hai đang đàm phán sự tình mua bán cùng những thương nhân kia.
Hôm nay, hắn sớm đã tới rồi, vừa vặn ngăn được Trần Nguyên muốn đi ra ngoài ở cửa nhà, nói: "Phò mã gia, ngài hiện tại làm cho ta rất khó tìm đó!"
Trần Nguyên vội vàng đáp lễ, nói: "Âu Dương đại nhân, ta đang muốn đi ra ngoài có chút việc, nghe nói ngày hôm qua ngài tới tìm ta, đang chuẩn bị đợi đến xế chiều tiếp đón ngài."
Âu Dương Tu kéo ống tay áo của hắn lại, nói: "Ngươi cũng đừng đợi đến xế chiều, buổi trưa chúng ta sẽ nói chuyện."
Mặt Trần Nguyên hiện lên vẻ ngượng nghịu, nói: "Âu Dương đại nhân, rất sốt ruột sao? Nếu như không vội, ngài chờ ta một chút, buổi chiều ta đi tìm ngươi, như thế nào?"
Âu Dương Tu rất kiên quyết lắc đầu, nói: "Không được, một khắc cũng không thể đợi, ta muốn định ra kế sách biến pháp cường quốc, lại để cho quốc khố Đại Tống càng thêm sung túc, điểm này, ngươi là người trong nghề, ngươi nhất định phải giúp ta nghĩ ra kế sách đó."
Trần Nguyên vừa nghe vấn đề này, cười khổ một tiếng, nói: "Ta nói Âu Dương đại nhân, vấn đề này của ngài, không có mười ngày nửa tháng, ngay cả phương án sơ bộ cũng không thể định ra được đâu."
Âu Dương Tu ngẩng đầu, nói: "Ta biết rõ, cho nên, ta có ý định từ hôm nay trở đi, sẽ đến phủ Phò mã ngươi ở, chúng ta chậm rãi thương lượng, ta đã xin phép với hoàng thượng, không cần đi lên triều, ngươi cũng đừng đi ra làm chuyện gì, chúng ta chậm rãi thương nghị."
Trần Nguyên Chân bị hắn dọa cho sợ hãi, người này bây giờ là ngôn quan, hắn ở tại chỗ mình? Nói giỡn sao.
Trần Nguyên dùng ngữ khí gần như cầu khẩn, nói: "Âu Dương đại nhân, ta thực sự là có việc gấp! Đợi lát nữa, lát nữa được không? Buổi chiều ta nhất định đi phủ ngươi bái phỏng."
Âu Dương Tu nói: "Đây là quốc sự, là đại sự, ngươi có thể đẩy những chuyện kia xuống một tý."
Trần Nguyên gật đầu, nói: "Đẩy, đẩy, ta nhất định đẩy, chỉ là sự tình hôm nay là quả quyết không thể thoái thác, cha ta sắp tới rồi, ta phải đi chuẩn bị một ít đồ hắn ưa thích."
Âu Dương Tu vừa nghe là nguyên nhân này, liền không nói gì nữa.