"Là ba sao? Chuyện này... sao có thể?!” Cao Ánh Vy thấy mặt Tiêu Hạo Lam thì tái mặt, cô ngẩn người giữa không trung.
Lục đang bảo vệ bên cạnh Cao Ánh Vy, sau khi nghe cô nói vậy thì cũng bối rối, chuyện gì thế này? Ba của anh trai anh đang đánh nhau với mẹ anh? Hơn nữa còn đánh hết sức ác liệt.
Bên Tần Võ và Lưu Triệt vẫn không rõ tình hình, lúc này Tiêu Hạo Lam lại đưa lưng về phía họ, vậy nên lúc này, Tần Võ, Lưu Triệt và Khổng Thương đều muốn chạy đến cứu Đường Ngọc Hiền.
Thế nhưng, ngay khi họ hành động thì lại phân thân của Đế Vũ lại chém một kiếm, ảnh sáng từ thanh kiếm kéo dài hơn trăm mét quét ngang qua đám người Tân Võ và Khổng Thương. Khổng Thương và Tân Võ đành phải kết hợp với nhau để phòng thủ. Dù sao đó cũng là tấn công từ người một người ở bậc Nhân Vương đỉnh phong. Bỗng chốc, bọn người Khổng Thương và Tần Võ không hiể ngừng lại. Họ nhìn Đế Vũ với sắc mặt u ám.
Đế Vũ đang ngăn họ lại, họ... không thể nào chạy đến cứu Đường Ngọc Hiền được. Đế Vũ cười nham hiểm, cầm kiếm dài chỉ thẳng vào đám Khổng Thương rồi cười nói: “Tốt nhất là đừng động đậy, các người có thể đi ngay bây giờ, nhưng nếu các người rời đi, tôi sẽ giết hết tất cả những người còn lại của chiến đội Thiên Hạ
Khổng Thương và Tần Võ nghe vậy thì bỗng chốc cũng không dám nhúc nhích, không thể qua trợ giúp cho Đường Ngọc Hiền. Nếu họ không làm vậy, thì tôn giả để vương hắc ám trước mặt họ... sẽ thật sự ra tay giết người!
Trong chốc lát, thế lực hắc ám kia, hai tôn giả Nhân Vương đỉnh phong đế vương Hắc ám, đã khống chế toàn bộ chiến trường. Dù cường giả một phương của chiến đội Thiên Hạ rất mạnh, Khổng Tương và Đường Ngọc Vận đều có con át chủ bài, nhưng tất cả đều vô dụng!
Đúng vậy, dù Đường Ngọc Hiền và Khổng Thương có ẩn trốn đi nữa, nhưng giờ đây chiến đội Thiên Hạ vẫn chưa thể lên được cấp để vương, dẫu họ có trốn lâu hơn nữa thì cũng không thể làm được gì. Giờ đây, họ vẫn bị hai tôn giả Nhân Vương đỉnh phong và để vương hắc ám khống chế. “Đàn anh, dù thế nào thì cũng không thể để tôn giả Đường gặp chuyện được! Anh cũng biết! Lát nữa tôi sẽ liều chết để hấp dẫn sự chú ý của đế vương hắc ám, còn anh hãy đi cứu viện cho tôn giả Đường! Xin nhờ cả vào anh!” Giờ Tiêu Hạo Thiên không có ở đây, dù thế nào thì Tần Võ cũng không thể để Đường Ngọc Hiền chết tại đây được. Nếu không, ông sẽ không còn mặt mũi nào mà gặp Tiêu Hạo Thiên nữa.
Nhưng giây lát sau, ngay khi Tần Võ định ra tay lần nữa, thì Khổng Thương lại nắm lấy cánh tay ông thật chặt. Khổng Thương nhìn Đường Ngọc Hiền và Tiêu Hạo Lam thật kĩ rồi truyền âm với Tần Võ: “Bên tôn giả đế vương hắc ám có vẻ lạ thường! Hình như ông ta có quen biết với tôn giả Đường, trước hết chúng ta đừng hành động thiếu suy nghĩ, xem xét tình hình rồi tính sau!
Thật ra, nhìn tình hình Tiêu Hạo Lam và Đường Ngọc Hiền bên kia, dù là Khổng Thương cũng phải bất lực. Dù ông còn có một con bài chưa lật, nhưng Đường Ngọc Hiền đã bị một đế vương hắc ám có sức mạnh Nhân Vương đỉnh phong bóp cổ. Chỉ cần người kia dùng lực một chút thì cổ Đường Ngọc Hiền sẽ bị bóp nổ, khoảng cách quá gần! Họ không thể giúp đỡ bà được.
Thế là, trong chốc lát, Đế Vũ, Khổng Thương, Tần Võ và các cường giả cao cấp một phương của chiến đội Thiên Hạ đều đứng yên.
Giờ đây, Tiêu Hạo Lam vẫn bóp cổ Đường Ngọc Hiền, Đường Ngọc Hiền khi thấy rõ mặt Tiêu Hạo Lam thì cũng thấy đôi mắt u tối của ông ta. Thân thể bà run rẩy, rồi một giọt nước mắt rơi xuống. “Tiêu... Hạo Lam, xin lỗi... Năng lượng trên người Đường Ngọc Hiền lập tức tan biến, tùy ý để Tiêu Hạo Lam bóp cổ bà. Hốc mắt nàng đỏ bừng, trong ánh mắt đang nhìn Tiêu Hạo Lam toát ra vẻ tội lỗi. “Xin...” Ngay khi Đường Ngọc Hiền định nói xin lỗi Tiêu Hạo Lam tiếp, thì gương mặt Tiêu Hạo Lam bỗng vỡ òa cảm xúc. Tiêu Hạo Lam bóp cổ Đường Ngọc Hiền và ném bà bay thẳng ra ngoài. “Im miệng! Tôi không cần bà xin lỗi! Im miệng cho tôi, im miệng, im đi!” Tiêu Hạo Lam rống lên với Đường Ngọc Hiền như một kẻ điên.