Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 759: Nhân Vương



Thế nhưng, lúc này, khí thế trên nguồn năng lượng hắc ám của Đế Vũ đã chính thức đạt đến bậc Nhân Vương đỉnh phong, hơn nữa còn không phải Nhân Vương đỉnh phong thông thường, mà không khác mấy so với Tiêu Hạo Lam ở bên kia, thậm chí vượt xa so với trình độ của Long Nhĩ khi vừa đột phá lên trình độ Nhân Vương đỉnh phong.

Rầm... Lúc này, trong không gian, tôn giả Nhân Vương thứ hai xuất hiện cùng với vương miện hắc ám. Thân thể cao lớn của đế vương hắc ám đã xuất hiện. "Cút...!” Phân thân của Đế Vũ hừ lạnh một tiếng, thanh kiếm hắc ám dài trong tay mạnh mẽ càn quét, đám người Khổng Thương, Tần Võ kết hợp với nhau để phòng thủ trước tấn công của Đế Vũ, nhưng họ vẫn bị đẩy lùi ra ngoài.

Giờ đây, cường giả một phương của chiến đội Thiên Hạ cũng thấy hết sức căng thẳng khi nhìn thấy cảnh này. Nạn lớn rồi! Kẻ địch mạnh nhất mà chiến đội Thiên Hạ từng phải đối mặt từ trước đến giờ đã xuất hiện.

Hơn nữa còn xuất hiện đến tận hai tôn giá. “Không còn đường lui nữa rồi! Phía sau chúng ta chính là quốc vận! Chiến đấu cho đến chết! Khổng Thương, bằng bất cứ giá nào, phải chiến đấu cho đến chết! Mau lên!” Đường Ngọc Hiền ở bên kia cũng đứng dậy, tay cầm kiếm dài, khí thế ngút trời, bà quát lớn một tiếng về phía Khổng Thương rồi cùng xông tới chỗ Tiêu Hạo Lam với Vương Tự.

Sương mù trên người Tiêu Hạo Lam dày đặc, giờ đây, ông ta không chờ đợi để Đường Ngọc Hiền chủ động tấn công nữa. Đột nhiên, năng lượng xung quanh ông ta bỗng cháy lên, khí thế cũng tăng vọt. Một tiếng ầm vang lên, thân hình cao lớn của ông ta đã xuất hiện bên cạnh Vương Tự.

Sau đó, đường kiếm liên tục chém xuống người Vương Tự, tương tự như thế, kiếm dài trong tay Vương Tự cũng giáng lên người Tiêu Hạo Lam.

Rầm rầm... hai tiếng động lớn đồng thời vang lên, thân thể Vương Tự bị hết nay ra ngoài, áo giáp trên người đã bị chém mất một nửa. Còn luồng khí đen trên người Tiêu Hạo Lam cũng bị Vương Tự chém trúng.

Bỗng nhiên, luồng khí đen quanh người Tiêu Hạo Lam lay động, Đường Ngọc Hiền lúc này cũng giật mình. Bà chưa kịp phản ứng thì Vương Tự đã bị để vương hắc ám trước mặt đánh bay ra ngoài rồi.

Rầm... Cổ Đường Ngọc Hiền bất ngờ bị Tiêu Hạo Lam bóp lấy. Thanh kiếm dài trong tay Đường Ngọc Hiền đâm thẳng vào ngực Tiêu Hạo Lam, không thể động đậy.

Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, khiến tất cả các cường giả đều tái mặt. Đường Ngọc Hiền bị đối phương bắt rồi!! “Tôn giả Đường!!

Mọi người trong chiến đội Thiên Hạ đều sợ hãi đến mức ngây người, họ không kiềm được mà hô lên với Đường Ngọc hiền.

Nhưng Đường Ngọc Hiền không hề để ý đến tiếng hộ của họ, vì lúc này, khi bà đã gần sát với đế vương hắc ám kia, thấy rõ gương mặt của đế vương hắc ám, bà kinh ngạc đến mức run rẩy cả người.

Lúc nãy, Tiêu Hạo Lam không để ý đến tất cả, chỉ chăm chăm dùng kiếm đánh bay Vương Tự, nhưng ông ta cũng bị Vương Tự chém cho một kiếm. Làn sương mù dày đặc quanh ông ta cũng bị tiêu tán mất một nửa, nên giờ đây, gương mặt của Tiệu Hạo Lam lộ rõ trước mắt Đường Ngọc Hiền.

Kiếm dài trong tay Đường Ngọc Hiền đã đâm vào tim ông ta. Thế nhưng, Tiêu Hạo Lam thậm chí không thèm nhìn tới một cái, cốt lõi của ông ta không còn nằm trong trái tim nữa. Giờ đây Tiêu Hạo Lam hung hăng bóp cổ Đường Ngọc Hiền, khiến bà không thể hít thở nổi.

Tiêu Hạo Lam bóp cổ Đường Ngọc Hiền, trong mắt đầy vẻ hận thù, ông ta nhìn chằm chăm vào Đường Ngọc Hiền, giọng nói chậm rãi, lạnh lẽo đến khôn cùng: “Tôi... rất muốn giết chết bà!”