Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 58



Lương Tiến vẫn nhớ cảm giác của đôi môi này. Cảm giác này là lần trước Cận Nghiêu hôn trộm anh ta nhưng lần đó chỉ mới chạm nhẹ một cái đã khiến Lương Tiến thấy mềm mại rồi, lần này anh ta đã thưởng thức trọn vẹn nhất.

Hôn môi với Cận Nghiêu giống như là đang ăn một loại kẹo trái cây nào đó khiến cho người ta hôn xong vẫn muốn tiếp tục, anh ta nhịn không được còn muốn hôn sâu hơn một chút.

Cách mà Cận Nghiêu đối phó với tên lòng tham không đáy này là một tay thô bạo cắt ngang, y dứt khoát đánh lên động mạch cổ của Lương Tiến, đánh đến mức hơi thở của anh ta ngừng lại phút chốc, khi anh ta còn ở đó chưa nhận thức lại được thì Cận Nghiệu đã vịn vào tay nắm chống người lên.

Y đứng lên trước cúi nhìn Lương Tiến đang ngơ ngác một chút sau đó lại cảm thấy buồn cười bèn đưa tay kéo Lương Tiến.

"A Nghiêu..."

"Đi ra đó nằm, tôi đi hỏi xem cục sưng của cậu xử lý thế nào." Cận Nghiêu chỉ đệm giường, lấy điện thoại gọi cho bác sĩ trong nhà.

Lương Tiến xoa cổ, không hiểu được nhất là tại sao Cận Nghiêu trông ốm nhom như vậy nhưng sức rất lớn, mỗi lần đều có thể xử lý anh ta muốn khóc tới nơi và điều này đối với Lương Tiến luôn tự hào về thân thủ của mình là một đả kích không nhỏ. Tuy biết nhà Cận Nghiêu có cách giáo dục không giống như thường nhưng anh ta từ nhỏ đã đánh không lại Cận Nghiêu mà lớn rồi vẫn đánh không lại, thể diện không được tốt.

Vừa nghĩ thì Lương Tiến đã phân tâm rồi, anh ta ngồi trên đệm giường nhìn Cận Nghiêu cầm điện thoại dựa vào tủ đồ, chỉ là một tư thế tùy ý vậy mà anh ta lại nhìn ra phong tình.

Mẹ tôi ơi, phong tình là cái quái gì?

Lương Tiến âm thầm nuốt nước miếng nhớ về xúc cảm trên môi, cả người bắt đầu nóng lên, anh ta vô ý thức nhìn xuống chân Cận Nghiêu tựa như cách qua lớp quần đó có thể nhìn thấy đôi chân đẹp vừa dài vừa thẳng đó. Đều trách Cận Nghiêu lúc trước luôn không tránh anh ta, thậm chí còn tắm cùng, đôi chân trắng sáng đó cứ thoáng qua thoáng lại trước mặt anh ta... Sờ vào còn trơn mềm nữa...

"Là ngã ngửa người đụng một cái, ừm, phải... Để tôi sờ lại." Cận Nghiêu đi đến hướng Lương Tiến, y đứng Lương Tiến ngồi vậy cũng vừa hay, y trực tiếp đưa tay sờ vào sau đầu của Lương Tiến ấn vào nhẹ nhàng.

"Ư..." Lương Tiến giả vờ đau như kiểu phải hôn mới bớt được.

Cận Nghiêu hoàn toàn không để ý anh ta mà vẫn đang nghiêm túc nói về sự to nhỏ, vị trí của cục sưng, còn nói lúc sờ mềm không có gì thay đổi,... Nói một lúc lâu mới tắt máy, Cận Nghiêu nhìn chó họ Lương đang vô cùng dính người mà ôm ấy chân y nói: "Thả ra, tôi đi nói với đại Cố là lấy bịch đá."

"Cậu đừng lừa tôi..."

Cận Nghiêu không chịu nổi anh ta, lúc muốn đập một chưởng vào đầu anh ta thì lại nhớ lúc nãy anh ta vừa "bị thương" rồi nên chỉ có thể để nhẹ tay xoa cái đầu của đối phương, giọng nói cũng rất dịu dàng: "Năm phút là quay lại."

Lương Tiến quá hiểu rõ tính cách của Cận Nghiêu rồi, càng dịu dàng càng không có chuyện tốt, anh ta mau chóng bỏ tay ra mắt tha thiết nhìn Cận Nghiêu ra khỏi cửa rồi giở cái thảm đắp trên eo ra một cách bất lực, cái quần dưới tấm thảm bông đã chống lên thành một chiếc lều nhỏ, thật ra đây không phải lần thứ nhất, Lương Tiến đã không còn có thể dùng "chỉ là tuổi thanh xuân dễ kích động" để giải thích hiện tượng này nữa, anh ta nhận thua, anh ta thích Cận Nghiêu.

Cận Nghiêu đi lấy bịch đá, y hoàn toàn không biết cái đụng này ngoại trừ thêm một cục sưng ra còn đụng cho Lương Tiến thông suốt rồi.

Y vừa mở cửa đã thấy Lương Tiến ngồi ở chỗ cũ với đôi mắt mong chờ mà nhìn y, cứ như con chó Argentina nhà y vậy, mỗi lần y vào sân nhà thì con chó to ngốc nghếch đó sẽ lắc đuôi điên cuồng mà vồ qua. Cận Nghiêu bất lực vì liên tưởng của bản thân, y đi qua đẩy Lương Tiến nằm xuống nói: "Nằm nghiêng, tôi chườm lạnh cho cậu một chút."

"A Nghiêu, cậu đối với tôi thật tốt." Lương Tiến rất nghe lời, bây giờ giống như để anh ta biểu diễn nuốt dao thì anh ta sẽ đi ngay vậy.

Cận Nghiêu rất lâu không nói gì nhưng động tác rất dịu dàng, Lương Tiến nằm xuống rồi Cận Nghiêu mới ngồi sau lưng anh ta, y dựa vào Lương Tiến sau đó đắp một lớp khăn ngoài bịch đá, nhẹ nhàng dán lên sau đầu của Lương Tiến.

Bây giờ Lương Tiến vô cùng hối hận về hành động ngu xuẩn trước đây, vậy mà anh ta lại hồ đồ đi quen bạn gái, còn vì mụ điên đó chửi mắng Cận Nghiêu trước mặt mọi người dẫn đến có những lời đồn xung quanh y. Đương nhiên không có ai ngu đến mức nói trước mặt chính chủ nhưng cũng khiến Lương Tiến hết đường xoay sở, không biết phải xuống tay từ đâu để chúng không nói xấu Cận Nghiêu.

Cận Nghiêu trong lòng anh ta là người bạn tốt nhất, là người anh em tốt nhất, là chiến hữu đáng tin cậy mà anh ta có thể giao phó sau lưng. Lương Tiến thích Cận Nghiêu nhưng anh ta nghĩ đó là thích kiểu bạn bè, anh ta cũng biết Cận Nghiêu thích anh ta, từ nụ hôn đó bắt đầu anh ta mới giật mình mà phát hiện là thích kiểu người yêu cho nên anh ta đã... Làm một việc ngu xuẩn.

Anh ta biết bản thân rất ngu ngốc: "A Nghiêu, xin lỗi."

"Cậu nói về điều gì?" Cận Nghiêu khống chế vị trí đắp bịch đá, đồng thời cũng đang đếm thời gian. Tuy bác sĩ Bạch nói đụng trúng như vậy không sao nhưng y vẫn có chút không yên tâm, thỉnh thoảng còn đến gần xem cục sưng sau đầu Lương Tiến có đổi màu không.

Lương Tiến nhịn không được xoay người ngồi dậy, mắt to mắt nhỏ nhìn Cận Nghiêu.

"Lại làm gì vậy?" Cận Nghiêu đã lâu không đeo mắt kính rồi, lúc này lại vô thức muốn đẩy gọng kính, tay đưa lên lại đẩy trống không khiến y rất bực bội vì buổi tối hôm nay Lương Tiến cứ mượn rượu trêu chọc y.

"Tôi chính thức xin lỗi cậu." Lương Tiến rất nghiêm túc mà nói với y, anh ta kéo tay bị bịch đá làm lạnh ngắt của Cận Nghiêu để vào trong quần áo sát da người mình ủ ấm, nói: "Tôi còn chắc chắn rằng tôi thích cậu, vẫn luôn thích cậu."

Cận Nghiêu hừ lạnh một tiếng không cho là đúng: "Nếu cậu sớm nói vậy, có lẽ tôi còn có chút vui vẻ."

"Tôi sai rồi, cậu làm thế nào để xả giận cũng được, được không?" Cho dù Lương Tiến ở ngoài có ngang ngược điên cuồng như thế nào nhưng trước mặt Cận Nghiêu vẫn luôn là kiểu hoàn toàn không biết xấu hổ như này, Cận Nghiêu kêu làm gì thì làm đó.

Cận Nghiêu nhìn dáng vẻ chơi xấu đó của anh ta là tức, biết vậy đã sớm làm gì cho rồi!

"Trễ rồi." Cận Nghiêu rút lại tay, y nói: "Bớt chơi trò này với tôi, tự mình chườm lạnh đi, năm phút một lần, cách mười phút đắp tiếp một lần."

Cận Nghiêu vừa nói vừa thoát khỏi sự níu kéo của Lương Tiến rồi đứng lên.

Thấy y muốn đi thật Lương Tiến lại tiếp tục chơi xấu, vồ lên ôm lấy chân của Cận Nghiêu. Cận Nghiêu đưa chân lên muốn đá anh ta ra nhưng nghĩ chút lại thôi, Lương Tiến vồ qua dính lên chân Cận Nghiêu như một miếng thuốc dán to: "Không thì cậu đánh tôi! Đánh mặt! Đánh mặt được không?"

"Lương Tiến, tôi đã buông tay rồi." Giọng của Cận Nghiêu hiếm khi lạnh nhạt, y nói: "Cậu hiểu tôi, thứ đã buông tay sẽ không cong người xuống nhặt."

Lương Tiến ngẩn người không tập trung, Cận Nghiêu nhân cơ hội thoát khỏi sự níu kéo của anh ta rồi về lại phòng khách.

Mọi người đã sớm lấy bánh kem ra phòng khách, thắp xong nến, lúc này đang hát bài sinh nhật vui vẻ cho hai người Cố An Thành, tuy Vương Huân lạc điệu nhưng rất ra sức còn Triệu Hải một bên cười nhạo một bên móc trộm một miếng bánh nhỏ bôi lên mặt Vương Huân, Cố An Thành thì ôm Trần Viễn trong lòng, dưới ánh nhìn của mọi người hai người cùng ước nguyện và thổi nến.

Nhìn khung cảnh vô cùng ấm áp này, Cận Nghiêu từ từ lộ ra nụ cười, là nụ cười đắc thắng.