Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 59



Ánh nắng mùa đông chiếu trên người sẽ cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều. Có lẽ là do góc độ của ánh nắng mặt trời trên đầu thấp nên đã có thể bao phủ hết giường phòng ngủ, ánh mặt trời ấm áp chiếu đến khiến người trong chăn dễ chịu, chơi xấu không muốn dậy.

Cố An Thành kéo chăn ra để lộ một cái đầu mềm mại, anh hôn một cái lên đó rồi nói: "Bảo bối, tối hôm qua tuyết rơi rồi..."

"Hửm?" Trần Viễn cuối cùng cũng chịu mở mắt ra: "Rơi nhiều không?"

"Rất nhiều." Cố An Thành chọt lúm đồng tiền trên mặt Trần Viễn nói: "Tuyết rơi phủ kín cửa."

Trần Viễn tránh khỏi ngón tay đang trêu chọc của Cố An Thành muốn chui tiếp vào trong chăn nhưng lại bị Cố An Thành nhấc dậy nâng cả người lên. Đoạn thời gian này có thể nhận thấy rõ ràng Trần Viễn đã cao lên một chút nhưng vẫn rất gầy.

Cố An Thành vẫn đang tiến bước trên con đường làm đầu bếp không quay đầu, tuy Trần Viễn ăn không nhiều thịt nhưng ít nhất cậu thích ăn...

Cố An Thành và Trần Viễn ôm ấp một lát, lúc lâu sau mới mặc đồ xong. Cố An Thành đội nón và thắt khăn choàng xong cho Trần Viễn thì trang bị thêm găng tay mới đồng ý cho cậu chơi tuyết trong sân.

Tuyết đúng là rơi rất nhiều, rất nhiều tuyết tích tụ khiến lớp tuyết cao qua đầu gối. Đây là lần tuyết rơi lớn nhất từ lúc vào mùa đông.

Vừa mở cửa ra, tuyết phản chiếu lại tia trắng, không khí lạnh tươi mát ập vào mặt khiến Trần Viễn lần đầu tiên có cảm giác mùa đông.

Thì ra mùa đông đẹp đến vậy!

Những món đồ có thể thấy được trong sân đều bị phủ đầy tuyết trắng xóa, bàn đá ghế đá cũng không thấy nữa và chỉ có xe đạp để gần tường còn lộ ra tay lái ở bên ngoài, Trần Viễn cười khúc khích xông vào trong đất tuyết còn Cố An Thành theo sát cậu, tuy là nhà của mình nhưng cũng lo rằng dưới đất tuyết có để đồ gì đụng trúng bảo bối nhỏ của anh.

Trần Viễn mặc áo lông tròn trịa như bánh bao lăn vào đống tuyết giữa sân. Đó là một vùng đất bằng phẳng nhưng vì Trần Viễn lăn trên nền tuyết nên để lại một vết dài, trên người cũng dính những chấm tuyết vụn sáng lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời. Vì áo lông quá dày quá nặng, lúc cậu nằm xuống rồi muốn ngồi dậy không hề dễ dàng. Cậu đẩy hai cái dưới đất cũng không ngồi dậy được, bực bội đạp một cái.

Cố An Thành bị dáng vẻ liều mạng vùng vẫy của cậu chọc cười, theo đó trực tiếp vồ xuống ấn cậu sâu hơn vào nền tuyết.

"Tớ sắp bị cậu đè bẹp rồi!" Trần Viễn bị thân thể to lớn của anh đè lên ngực, cậu đưa tay ra cào anh nhưng lại bị Cố An Thành linh hoạt tránh khỏi. Trần Viễn ra chiêu không trúng lại nghĩ ra một kế, cậu nắm một đống tuyết ném về phía Cố An Thành.

Cố An Thành bị xả lên cả đầu cả mặt chỉ bất lực mà nhìn Trần Viễn ở đó cười vui vẻ, dáng vẻ nhỏ đó như con mèo tinh nghịch thành công cắn rách sofa.

"Được nhỉ, có bản lĩnh rồi." Cố An Thành ngồi lên người Trần Viễn, anh cũng ác độc mà vo một cục tuyết trong tay, cục tuyết to bằng một cái bánh bao, một tay anh cầm cầu tuyết một tay kéo khăn quàng của Trần Viễn nói: "Hừ, xem tớ xử cậu như thế nào."

"Ui da cứu mạng với!" Trần Viễn cười không lên hơi, cậu liều mạng mà cướp lấy cầu tuyết trong tay Cố An Thành lại còn phải giải cứu cổ áo sắp bị kéo ra của mình, thật sự là tay chân luống cuống.

Cố An Thành còn đang cười xấu xa, anh ra vẻ muốn nhét cầu tuyết vào trong cổ cậu, Trần Viễn la lớn cứu mạng, hai chân vẫn đang không ngừng vùng vẫy nhìn giống như một thiếu niên bị kẻ xấu bắt nạt? Hoặc là một thiếu nữ...

Vì Trần Viễn bị đè ở dưới nên không nhìn thấy người, tiếng cậu lại vừa nhẹ vừa mềm không thể nhận ra ngay là trai hay gái nên khi Đào Dận đi ngang qua ngoài vườn nhà họ chỉ nghe thấy một tiếng cứu mạng, cách hàng rào lớn nhìn vào thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đè một người xuống "bạo hành".

"Này! Mau dừng lại!" Đào Dận đẩy cửa một cái không đẩy được, nghiêm túc la một tiếng vào trong: "Dừng tay có nghe không, không dừng lại thì tôi báo cảnh sát đó!"

Cố An Thành và Trần Viễn đều ngơ ngác, Cố An Thành nhìn sang theo tiếng thì nhìn thấy một thiếu niên chưa gặp qua, cậu ta đội một cái mũ bóng chày nằm sấp trên hàng rào như muốn leo vào... Đây là tình huống gì vậy?

"Cậu là ai?" Cố An Thành đứng lên rồi cúi người kéo Tiểu Viễn của anh theo, phủi một tuyết xuống cho cậu lại thuận tay kéo khăn quàng xong mới nói: "Chúng ta không quen nhau nhỉ?"

Người con trai ngơ ra, nhìn lại hai người ở với nhau không giống trong tưởng tượng thì lập tức hơi ngại ngùng xin lỗi: "Hiểu lầm hiểu lầm, bạn nhỏ, cậu không sao chứ?"

Mặt Trần Viễn hơi đỏ: "Không sao, chúng tôi giỡn với nhau thôi."

"Thật ngại quá, là tôi hiểu lầm. Hai ngày trước tôi mới chuyển qua, sau này chúng ta là hàng xóm rồi, tôi tên là Đào Dận." Thiếu niên trông như bằng tuổi hai người giới thiệu bản thân một cách thân thiện.

Cố An Thành cũng biết phải trái, đánh người chạy đi không đánh người chạy lại, cho dù đối phương là một người thích nhiều chuyện: "Cố An Thành, đây là vợ tôi, Trần Viễn."

Cả khuôn mặt của Trần Viễn chỉ lộ ra một đôi mắt nên tất nhiên không nhìn ra là con trai mà Cố An Thành lại trông trưởng thành, Đào Dận không nghĩ nhiều, hai bên giới thiệu với nhau rồi cười tạm biệt. Cố An Thành và Trần Viễn cũng rất nhanh quên đi sự việc cắt ngang này.

Số người tuyết trong sân vườn còn chưa có hiện tượng tan ra thì trường học đã bắt đầu học lại rồi.

Vừa vào học kỳ mới Cố An Thành đã bắt đầu lập kế hoạch làm sao để tốt nghiệp vì tháng sau là thi cấp ba rồi. Sau khi thi xong anh muốn dẫn Tiểu Viễn đi du lịch. Đối với người khác là lúc chuẩn bị thi căng thẳng còn đối với Cố An Thành chẳng khác nào đang đánh rắm. Về phía Trần Viễn thì khá thoải mái nên hai người không có cảm giác căng thẳng gì.

Ngược lại thì một người vẫn luôn không quan tâm đến thành tích như Vương Huân mới bắt đầu cắm đầu vào học vì điểm số của cậu ta cách điểm tuyển thẳng còn thiếu một chút. Theo tình hình này của cậu ta nếu đi tiếp thì chỉ có thể lấy tiền ra đập vào... Nhưng nhà họ Vương không dư dả, phí chọn trường mười vạn, hai mươi vạn không phải đưa tay ra là có thể lấy được vậy nên Vương Huân mới bắt đầu có cảm giác cấp bách, vừa khai giảng đã là khuôn mặt nhăn nhó.

Ngược lại Triệu Hải thành tích tệ hơn cậu ta thì không lo lắng, vì quá tệ nên dù có học cũng theo không kịp cho nên đã có dự định sẵn rồi. Thành tích của Tất Tam còn ổn, đủ điểm tuyển thẳng nên cũng rất thoải mái. Mọi người tuy trêu đùa Vương Huân nhưng cũng cổ vũ rất nhiều. Về phần Hách Văn Tĩnh và Trần Viễn thì vẫn đứng hạng đầu của lớp, hai người này căn bản không dám nói gì chỉ sợ Vương Huân phát hiện chân lý so sánh người với người kia sẽ tức chết.

Sau cả kỳ nghỉ dài thì họ mới gặp lại nhau nên ngoài tiếng mượn bài tập thì nhiều hơn là âm thanh mọi người thảo luận rằng mùa đông này đã đi đâu đã chơi gì và nhất thời nói đến sục sôi ngất trời.

Buổi tự học buổi sáng ngày đầu tiên đổi thành sinh hoạt lớp, chủ nhiệm dẫn theo một người vào lớp: "Các em yên lặng nào."

Cố An Thành vừa ngước đầu lên đã cau mày.

"Các em yên lặng, tôi giới thiệu với các em đây là học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta, mọi người vỗ tay cổ vũ bạn ấy giới thiệu bản thân đi nào!"

Cô Tào nói xong Trần Viễn mới bất tri bất giác mà kéo tay áo của Cố An Thành: "Đây... Đây không phải là..."

"Đúng, là tên hàng xóm mới nhiều chuyện." Giữa mày của Cố An Thành vẫn chưa giãn ra bởi anh không hề thích cái gọi là trùng hợp.

Mà Đào Dận cũng đang nở nụ cười bắt đầu giới thiệu bản thân. Có thể nhìn ra đây là người rất cởi mở, chỉ bằng vài câu đã khiến cho bầu không khí của lớp đi lên. Vì Cố An Thành ngồi ở cuối nên Đào Dận nhất thời không nhận ra.

Đào Dận ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên ngang với bọn Cố An Thành nhưng cách một dãy. Cậu ta là một người khá sôi nổi, nói chuyện cũng rất thú vị nên rất nhanh đã hòa hợp với mọi người xung quanh. Triệu Hải thấy người này không tệ nên vẫn luôn hẹn đối phương đi đánh bóng.

Tuổi này của họ chỉ cần một trận bóng là có thể có được tình bạn nên Đào Dận hào sảng mà đồng ý, vừa quay đầu thì thấy Cố An Thành có chút quen thuộc, nghĩ kĩ lại một lát thì hỏi anh: "Này, cậu là hàng xóm của tôi đúng không?"

Cố An Thành lười quan tâm cậu ta, ngược lại thì Triệu Hải có hứng thú mà hỏi: "Cậu và An tử cùng một tiểu khu? Thượng Hà Viên?"

"Đúng, vậy xem ra không sai rồi. Lúc trước chúng tôi từng gặp qua chỉ là không được vui vẻ lắm." Đào Dận cười một cái, nụ cười này có chút ý tứ sâu xa vì lần trước cậu ta nghĩ người này không phải là sinh viên ai ngờ đối phương không những ở một mình mà còn nuôi vợ, bây giờ nhìn lại có chút thú vị rồi: "Tôi nhớ..."

Cố An Thành lạnh lùng liếc cậu ta một cái mang chút cảnh cáo: "Không thì cậu kể cho chúng tôi biết tại sao nửa học kì cuối lớp chín mới chuyển trường đi."

Việc chuyển trường không thường gặp vì trường trung học đều nhận học sinh ở gần nhưng Đào Dận không những chuyển trường mà còn chuyển vào thời điểm lớp chín nên rõ ràng là do có tình huống đặc biệt bắt buộc phải chuyển. Cố An Thành cảm thấy con người này không đơn giản như những gì cậu ta biểu hiện ra.

Đào Dận cười: "Trường ban đầu của tôi là trường trọng điểm nhưng thành tích học tập của tôi không tốt, ở trong môi trường đó áp lực lớn, mẹ tôi thấy tôi sắp trầm cảm nên đã cho tôi chuyển trường. Dù sao cũng không kì vọng tôi sau này có thể thi Thanh Hoa hay Bắc Đại nên học ở đâu cũng giống nhau đúng không?"

Cố An Thành không bị lay động bởi lí do của cậu ta nhưng những người xung quanh đều cười. Họ biết tỉ lệ học sinh ở trường số 5 thi trung học phổ thông rất thấp, phần lớn người ở đây đều chọn tuyển thẳng vào trung học phổ thông số 5 nên mới hiểu rõ lời nói không có tính trách nhiệm này.

Đào Dận dễ dàng hóa giải đề khó mà Cố An Thành đưa ra rồi cười nhìn vào bên cạnh anh mà nói: "Bạn học đó tên là gì vậy?"

Trần Viễn cảnh giác nhìn cậu ta không nói gì, Triệu Hải cười ha hả nói: "Cậu ấy hả, cậu ấy là Trần Viễn."

"Ò..." Đào Dận kéo một âm dài, cả mặt tươi cười mà nhìn Trần Viễn chớp chớp mắt: "Chào cậu nha, bạn nhỏ."