Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh

Chương 84: Vui vẻ thủy khởi [ mười lăm ]



-“Tiêu nhi, ba biết ba thực có lỗi với con, nhưng mà......”

Diệp Tường cắn môi, cho tới bây giờ không nghĩ tới, có một ngày chính mình sẽ cầu tình với Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu cố nén khóc ra tiếng, nhìn ông, ánh mắt giống như phải nhìn thấu người trước mặt.

-“Hiện tại nói này đó, ông không thấy là đã quá trễ rồi sao? Diệp tiên sinh, đạo lý ‘người không vì mình, trời tru đất diệt’ mọi người đều biết, Diệp Vũ khắp nơi gây khó dễ tôi, nay lại dùng ảnh chụp giả dối hư ảo đến vũ nhục tôi, dựa vào cái gì tôi phải buông tha cô ta?”

Diệp Tiêu nhẹ nhàng răng cắn môi, cho dù cô không ra tay, chuyện này Mạc Thiên Hằng cũng tuyệt đối sẽ không buông tay.

Diệp Tường nghe xong lời của cô, lại như trước không chịu hết hy vọng, nói:

-“Tiêu nhi, con hãy bỏ qua em gái của con lúc này đi, con nghĩ muốn cái gì ba đều đáp ứng con, được không?”

Trong giọng nói của ông hiện ra vài phần vô vọng.

Như đổi là trước kia, Diệp Tiêu nhất định sẽ không giả đăm chiêu đáp ứng yêu cầu của ông, nhưng mà hiện tại......

Cô rõ ràng nhớ được, kiếp trước chính mình xảy ra chuyện, Diệp Tường lại đẩy cô ra ngoài cửa, Trần Hải cùng đường, chung quanh cầu người, chỉ hy vọng có thể khiến cho cô trải qua tốt một chút, nhưng mà hiện tại thì sao?

Diệp Tường cũng có hôm nay!

Người trước mặt cười lạnh nhìn ông, lời nói lạnh băng lại lần nữa vang lên,

-“Tôi nghĩ muốn……”

Cô híp mắt, nhìn trần nhà, cười yếu ớt,

-“Tôi nghĩ muốn Diệp Vũ vì hành động của cô ta mà trả giá đại giới!”

Cô nở nụ cười tươi không kiêng nể gì, giờ phút này, chỉ sợ Hứa Phàm đã kiềm chế không được rồi? Dù sao, tư liệu này không đơn giản có thể khiến cho anh thân bại danh liệt, hơn nữa có thể cho anh ngồi tù.

Lời Diệp Tiêu vừa mới nói ra, người trước mặt liền chợt ngẩn ra, Diệp Tường kinh ngạc nhìn cô.

Trả giá đại giới!

Diệp Vũ lần này, xem như chạy trời không khỏi nắng?

-“Diệp Tiêu, cô làm sao có thể như vậy? Diệp Vũ tốt xấu cũng là em gái của cô!”

Người nói chuyện là Tôn Hạo, anh cắn răng, đã giận không thể nghỉ,

-“Cô là chị, cô làm như vậy, không biết là chính mình hơi quá đáng sao?”



Trong giọng anh mang theo trách cứ, Diệp Tiêu lại cười lạnh nhìn anh.

Theo sau, trong ánh mắt lạnh băng có thêm vài phần trào phúng,

-“Tôn Hạo, cô ta là em gái của tôi, nhưng cô ta làm sao đối với tôi? Liền cho phép cô ta tìm người nói xấu tôi?”

Tôn Hạo càng giúp Diệp Vũ nói chuyện, lại càng nhắc nhở cô, kiếp trước chính mình trải qua có bao nhiêu hỏng bét.

Diệp Tiêu nghĩ, nếu không phải Mạc Thiên Hằng, coi tính tình cô hiện tại, chỉ sợ thật sự đã đắc tội Tôn Hạo cùng Diệp Tường? Không có Mạc Thiên Hằng, chỉ sợ hiện tại cô ngay cả chính mình là chết như thế nào đều không biết.

Tôn Hạo mím môi, có loại cảm giác hết đường chối cãi.

Không biết vì sao, anh thật cảm thấy Diệp Tiêu tựa hồ đang nhằm vào anh, nhằm vào Diệp Vũ.

-“Tiêu nhi......”

Diệp Tường vô lực quỳ trên mặt đất, trong ánh mắt nhìn cô mang theo khẩn cầu, cơ hồ làm cho người ta cảm thấy da đầu run lên, Diệp Tiêu từ từ nhìn ông, trong lòng biết Diệp Tường chính là khẩn cầu Mạc Thiên Hằng cũng vô dụng, chỉ có cô.

Như đổi là trước kia, cô sẽ giúp Diệp Tường, thế nhưng hiện tại sẽ không!

-“Được rồi, đừng nói nữa!”

Thấy cô còn muốn nói cái gì đó, Mạc Thiên Hằng động tác ôn nhu vỗ vỗ lưng cô, trong đôi mắt đen mang theo vài phần lạnh băng, khóe mắt từ từ đảo qua Diệp Tường cùng Tôn Hạo, tay ôm chặt Diệp Tiêu.

-“Nên nói không nên nói, chúng ta đều đã nói, hai vị có chuyện gì, vẫn là tìm luật sư nói chuyện đi!”

Anh lạnh lùng nói ra một câu, trong đôi mắt tối đen như là nhiễm lên một tầng hơi sương, ngón tay thon dài nhẹ vỗ Diệp Tiêu, cúi đầu vuốt vuốt tóc ra phía sau tai cô,

-“Lên lầu đi?”

Anh không nghĩ lại nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng này của cô, thật giống như toàn bộ thế giới đều đang phản bội cô.

Cô là nữ nhân của anh, anh làm sao có thể cho phép cô nhận lấy một chút ít thương tổn? Tư cập như này, ánh mắt trên mặt liền lạnh hơn, phàm là người thương tổn cô, anh đều bắt bọn họ phải vì thế mà trả giá đại giới!

-“Vâng!”

Diệp Tiêu nhẹ nhàng mà lên tiếng, thanh âm kia thật nhỏ, thế nhưng Mạc Thiên Hằng nghe ra được, trong lời nói rõ ràng liền mang theo khóc nức nở, cô đau, thật giống như dừng ở trên ngực anh vậy!

-“Diệp Tiêu!”

Diệp Tường không thể nhịn được nữa, từ trong cổ họng phát ra một tiếng quát lớn.

Diệp Tiêu nhíu nhíu mày, không kiên nhẫn nhíu mi nhìn ông, càng làm cho Diệp Tường cảm thấy khủng bố là ánh mắt Mạc Thiên Hằng, trong đôi con ngươi lợi hại kia, mang theo lệ khí, thật giống như một cái động không đáy, cắn nuốt lấy ông.

Diệp Tường môi nửa mím, theo sau, không chút để ý nhắc nhở,



-“Mạc tiên sinh, đây là gia sự của chúng tôi, anh không có quyền hỏi đến!”

Trong giọng nói mang theo nồng đậm lửa giận, dù sao Diệp Vũ đã đắc tội Mạc Thiên Hằng, không thể nào cầu tình, ngựa chết trở thành ngựa sống sao.

-“A......”

Diệp Tiêu không nói chuyện, Mạc Thiên Hằng đã mở miệng, anh lộ ra nụ cười lạnh băng, sau đó, từ từ nói:

-“Nếu như tôi nhớ không lầm, nhiều năm trước Diệp tiên sinh cũng đã đuổi vợ tôi ra khỏi cửa lớn Diệp gia. Huống hồ, nhiều năm như vậy chẳng quan tâm, nay vì con gái bảo bối của ông, lại một lần nữa tổn thương vợ tôi, ông thật sự xứng làm cha sao?”

Anh hơi hơi dừng một chút, nghiễm nhiên một dáng dấp bá đạo,

-“Còn nữa lại nói, nơi này là biệt thự của Mạc Thiên Hằng tôi, hai vị đến, chính là khách, nếu là tìm đến uống trà, cho dù tôi có thể nhịn, nhưng đám chó săn ở sân sau cũng không thể nhẫn, Tiêu nhi là nữ chủ nhân của biệt thự, tại đây, còn không tới phiên ông giương oai! Muốn dạy dỗ con gái à? Ông lấy cái thân phận gì dạy dỗ cô ấy?”

Trong ánh mắt lạnh băng của Mạc Thiên Hằng lộ ra sát khí nồng đậm.

Nơi này là địa bàn của anh, Diệp Tiêu là nữ nhân của anh, người nào đó không biết phân biệt, cũng dám tổn thương cô?

Quả thực chính là muốn chết!

Bị Mạc Thiên Hằng nói như vậy, Diệp Tường mạnh ngẩn ra, đã thấy Mạc Thiên Hằng vỗ vỗ bả vai Diệp Tiêu,

-“Em lên lầu trước chờ anh!”

Giọng anh nói thực trầm, nhưng mà rất ôn nhu, Diệp Tiêu hơi hơi gật đầu, đích xác không nghĩ lại nhìn đến những việc này.

Diệp Tiêu lên lầu, nghe được tiếng cửa phòng đóng lại, Mạc Thiên Hằng mới ngồi ở trên sofa,

-“Diệp tiên sinh, nói chuyện đi!”

Trên khuôn mặt anh tuấn của anh lộ ra một luồng hàn khí bức người, Diệp Tường cùng Tôn Hạo không có tư cách cự tuyệt, lại càng không dám nói cái gì, cùng Mạc Thiên Hằng ngồi đối diện, anh không có pha trà cho hai người, cái gì cũng không làm, cái này đã thuyết minh hết thảy…… nơi này, không chào đón bọn họ.

-“Mạc tiên sinh, chúng ta......” Diệp Tường đã mở miệng trước.

-“Vận số của các ngươi đã hết!” Mạc Thiên Hằng hơi híp mắt, dày tựa vào trên sofa, giọng nói quyết tuyệt.

Hai người vừa nghe lời này, lập tức thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nhìn Mạc Thiên Hằng, lời này của anh, không thể nghi ngờ là đang tuyên án tử hình cho hai người.

Nếu đổi là người khác nói ra lời này, có lẽ còn có thể cười một cái, nhưng người đối mặt là Mạc Thiên Hằng, anh trước sau nói được thì làm được, cũng không hàm hồ.

-“Mạc Thiên Hằng, ngươi......” Lần này người nói chuyện là Tôn Hạo, anh cắn răng.

-“Tôn tiên sinh, nếu Diệp tiên sinh còn có thể vô liêm sỉ tự xưng là cha vợ của tôi tới chỗ này, vậy anh lấy cái thân phận gì? Ở Cảnh thị, anh chính là một cổ đông, anh đừng quên!”