-“Cho dù chính bản thân Cảnh Nam Kiêu đến nói chuyện với tôi…... chỉ sợ anh cũng không có tư cách này, anh?”
Mạc Thiên Hằng khinh thường nhìn anh một cái….. phải biết rằng, lấy thân phận Mạc Thiên Hằng ở thành phố S, nhìn thấy bản thân anh đều đã là việc khó!
-“Huống hồ, lúc trước đích xác tôi đã cho các ngươi cơ hội, đừng quên, nhẫn đính hôn của ngươi chỉ vẫn là loát thẻ của tôi!”
Mạc Thiên Hằng hơi híp mắt, hiện ra vài phần áp lực.
Tôn Hạo một đôi tay gắt gao nắm thành nắm đấm, phải biết rằng, Mạc Thiên Hằng nói chuyện anh căn bản là không có dũng khí phản bác.
-“Mạc tiên sinh, chuyện lần này là một mình Diệp Vũ làm, chúng tôi không biết, mời ngài không nên liên lụy người vô tội!” Tôn Hạo cắn chặt răng, trong giọng nói mang theo vài phần tức giận.
Mạc Thiên Hằng nhíu nhíu mày, thiên hạ này, chỉ sợ không ai dám nói với anh như vậy.
-“A! khá lắm liên lụy người vô tội à!”
Mạc Thiên Hằng cười cười, ngồi thẳng lên, vẻ mặt không để ý nhìn Tôn Hạo,
-“Chẳng lẽ Tôn tiên sinh muốn nói với tôi, anh không phải là người của Cảnh thị? Hoặc là nói truyền thông Đông Ngu không phải là công ty con của Cảnh thị các người? Cảnh Nam Kiêu cũng không có tư cách nói chuyện với tôi, huống chi là anh? Nhanh như vậy đã phủi sạch quan hệ, chẳng lẽ là có tật giật mình à?”
Anh thình lình nói ra một câu, lại khiến cho Diệp Tường cùng Tôn Hạo không nói gì.
Thế nhưng, tại thời điểm này, di động lại không ngừng không nghỉ vang lên, Tôn Hạo xấu hổ xuất ra di động, một cái tin ngắn trên màn hình lại làm cho khí lực cả người anh đều tuột dốc.
Anh ‘Hoắc’ một cái từ trên sofa đứng lên, gắt gao cắn răng.
Diệp Vũ cái tiện nhân này, vốn anh còn muốn cầu tình thay cô, hiện tại thì sao? Cô thế nhưng câu dẫn Hứa Phàm?
Sắc mặt Tôn Hạo lúc xanh lúc trắng, gắt gao cắn răng, một câu cũng nói không nên lời.
Diệp Tường bên cạnh, kinh ngạc nhìn Tôn Hạo, lại nghe thấy Mạc Thiên Hằng lại lần nữa mở miệng,
-“Hai vị, không bằng, ngày mai trên thương trường gặp đi!”
Trong giọng nói lạnh băng của Mạc Thiên Hằng mang theo vài phần cười nhạo, là đang hạ lệnh trục khách.
Tôn Hạo không ở lại thêm, vội vàng đi ra ngoài, Diệp Tường không rõ chân tướng đuổi theo, thế nhưng Tôn Hạo cũng đã nghênh ngang mà đi.
Mạc Thiên Hằng lên lầu, thấy Diệp Tiêu một người cuộn mình ở trong chăn bông, anh cảm thấy đau đớn, nghiêng người nhẹ nhàng mà ngồi ở bên giường,
-“Làm sao vậy?”
-“Không!”
Diệp Tiêu chôn đầu ở trong đầu gối, dáng dấp bất lực kia khiến cho anh tan nát cõi lòng.
Mạc Thiên Hằng trở tay, kéo cô vào trong lòng,
-“Được rồi, ngày mai, hết thảy đều sẽ kết thúc!”
Ngày mai, mặc kệ là Diệp Tường hay là Tôn Hạo hay là Diệp Vũ, ngày lành của bọn họ đều đã chấm dứt, Cảnh thị, sắp biến mất.
Diệp Tiêu khe khẽ từ trong chăn nhô đầu ra, ánh mắt nhìn anh giống như con mèo nhỏ dịu ngoan chỉ dỡ xuống phòng bị, Mạc Thiên Hằng nhẹ nhàng mà xoa xoa tóc cô, mím môi cười yếu ớt,
-“Đừng lo lắng, có anh ở đây!”
Anh thấp giọng, hơi thở ấm áp thổi ở vành tai cô, Diệp Tiêu nhẹ nhàng mà gật gật đầu.
Lúc này đây, cô không nghĩ nói cái gì nữa..… lấy năng lực chính mình đánh đổ bọn họ, như dùng lửa tự thiêu chính mình đạo lý đó cô so với ai đều rõ ràng, nếu Diệp Vũ cùng Diệp Tường lưu lại, chỉ có thể trở thành hậu hoạn!
Cô muốn báo thù!
Mạc Thiên Hằng nhẹ nhàng mà híp mắt, ôm cô, ấm áp quanh thân liền lan tỏa đến trên người cô.
Anh chú ý tới, cô khóc, một chút nước mắt nhợt nhạt nơi khóe mắt kia khiến cho tâm Mạc Thiên Hằng rất khốn khổ, Diệp Tiêu nhắm hai mắt lại, có chút mệt mỏi ghé vào trên ngực anh.
Mạc Thiên Hằng không còn từ, trong lúc nhất thời thế nhưng không biết thế nào an ủi cô.
Anh cùng Diệp Tiêu là người cùng một thế giới, bọn họ lựa chọn kiên cường, thế nhưng vận mệnh một lần lại một lần ở trên người bọn họ chơi trò chơi trốn tìm.
Đợi cho Diệp Tiêu ngủ xong, Mạc Thiên Hằng mới mở ra máy tính, ngồi ở trước bàn làm việc.
Thế nhưng tin tức trên màn hình lại khiến cho anh đột nhiên ngẩn ra, thời điểm trước Hứa Phàm còn giúp Diệp Vũ tranh thủ vai diễn, thế nhưng ở trước mặt truyền thông công khai thừa nhận là Diệp Vũ câu dẫn anh?
Hơn nữa lúc trước Diệp Vũ truyền ra ảnh chụp, quảng đại quần chúng trên mạng liên tục trách cứ Diệp Vũ.
Mạc Thiên Hằng hơi híp mắt, bút tích này thế nhưng không nhỏ, Hứa Phàm là đại minh tinh nhất thời trong vòng giải trí, bị Diệp Vũ làm như vậy, không biết bao nhiêu fan nữ sẽ hận chết cô.
Anh tựa hồ đã đoán được, đây là bút tích của Diệp Tiêu.
Cô gái nhỏ này, tuy rằng yếu ớt, thế nhưng, tuyệt sẽ không mặc người xâu xé, điểm này, Mạc Thiên Hằng rất hiểu biết cô.
Lúc này Diệp Tiêu đã ở trong phòng ngủ, lấy truyền thông Đông Ngu cầm đầu mấy công ty truyền thông sau khi nghe Tiêu Hạo nói, đều hướng Diệp Tiêu xin lỗi, điểm này, Tiêu Hạo làm phi thường không tệ.
Mạc Thiên Hằng dừng một chút, đôi mắt hơi nhắm, đã là đêm khuya.
Anh phát một phần văn kiện đến trong hộp thư của Diệp Mặc, buổi sáng ngày mai, những người đã thương tổn Diệp Tiêu sẽ vì hành động của chính mình mà trả giá đại giới!
*** *** *** *** ***
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Tiêu đúng hạn tới đoàn phim “Linh Âm”, thế nhưng trên tivi ở trên xe, một cái tin tức lại hấp dẫn ánh mắt cô -- tổng tài Cảnh thị Cảnh Nam Kiêu hại chết tình nhân của mối tình đầu, vì muốn thay thế vị hôn thê.
Cô nao nao, giọng nói trong màn hình cuồn cuộn không ngừng mà theo âm hưởng bên trong truyền đến.
-“Được biết, C.E.O truyền thông Cảnh thị từng ở năm năm trước hại chết bạn gái chính mình đang có thai, Bạch Thiển, tìm người thế tội ngồi tù thay, phía dưới xin nghe phóng viên bản đài đưa tin!” Giọng nói trầm thấp từ trong màn hình truyền ra.
Sáng sớm Mạc Thiên Hằng có việc phải đi công ty, đưa Diệp Tiêu tới đoàn phim là tài xế chuyên dụng của anh.
Cô híp mắt, rất nhanh, trên màn hình liền bắt đầu truyền phát ảnh chụp,
-“Theo một nhân sĩ tương quan nói, năm năm trước Cảnh Nam Kiêu cùng bạn gái mối tình đầu từng là người yêu thân mật nhất, hai người đã định ra hôn ước, thế nhưng Cảnh Nam Kiêu lại di tình biệt luyến, lái xe đâm chết bạn gái chính mình đang mang thai hai tháng, hơn nữa tìm người gánh tội ngồi tù thay, đây là ảnh chụp ngay lúc đó!”
Diệp Tiêu nhíu nhíu mày, bản thân Cảnh Nam Kiêu cô cũng không hiểu biết, thế nhưng bên trong Cảnh thị, quy tắc ngầm rất nhiều, cô chính là biết, cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt.
Cũng có người bày ra ảnh Dương Vi cùng Bạch Thiển chụp cùng một chỗ làm đối chiếu.
Dương Vi ở vòng giải trí cũng coi như có chút danh tiếng, từ khi cùng Cảnh Nam Kiêu truyền ra hôn ước, hai người bên ngoài tất nhiên là mỹ danh kim đồng ngọc nữ, mà sự tình khi xưa lại ít người biết.
Mà cùng lúc đó, Mạc Thiên Hằng lại ngồi trên ghế làm việc ở công ty, Tiêu Hạo từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, thấy dáng vẻ nhàn nhã của anh thì hiện ra bất đắc dĩ,
-“Tổng tài, cổ phần công ty đã tới 40%!”
Anh híp mắt, theo như lời là cổ phần công ty Cảnh thị.
Mạc Thiên Hằng hơi híp mắt, buông bút máy trong tay, ngồi dậy,
-“Tốt lắm!”
Anh cười yếu ớt, 40% cổ phần công ty, đã đủ vừa lòng anh thu mua Cảnh thị, Tiêu Hạo hơi giật mình, liền nhìn thấy Mạc Thiên Hằng từ ghế tựa đứng lên, hếch mày, từ từ nhìn người trước mặt.
-“Một khi đã như vậy, đi thôi, đi xem kịch vui!”
Trong giọng nói của Mạc Thiên Hằng mang theo hàn ý, thu mua Cảnh thị đối với anh mà nói chẳng phải cái việc khó gì, thế nhưng Tiêu Hạo lại cảm thấy, từ sau khi Diệp Tiêu xuất hiện, Mạc Thiên Hằng có thay đổi.
Ít nhất trước kia anh cũng sẽ không cười giống như vậy!