"Ngươi không phải sợ."
Hạ Ngư nghĩ mèo nhỏ sợ hãi, liền mềm nhẹ bỏ nó vào giỏ trúc, giương mắt nhìn tiểu trợ lý.
Tiểu trợ lý: "Ta......ta đã báo cảnh sát."
"Ngươi.....ngươi mang theo mèo tạp chủng, phi pháp tiến vào bệnh viện......."
"......."
Hạ Ngư im lặng nhìn nàng, kiên nhẫn chờ nàng nói hết lời.
Dưới ánh mắt nàng, tiểu trợ lý lắp bắp nói hết, ngược lại cảm thấy sợ hãi.
Hạ Ngư: "Y đức của ngươi đâu."
"Ai mà không có y đức." Tiểu trợ lý nói: "Nhưng nó chính là một con mèo tạp chủng. Luật pháp quy định, mèo tạp chủng không thể tiến vào phòng khám......Nó......"
Ở dưới ánh mắt bình tĩnh của Hạ Ngư, tiểu trợ lý nhỏ giọng nói ra câu kế tiếp: "Nó......không xứng."
Không xứng?
Nó không xứng?
Hạ Ngư quả thực cũng bị chọc tức đến nở nụ cười.
Quả nhiên, những người này vĩnh viễn sẽ không biết, thứ bọn họ kiêu ngạo tuỳ ý giẫm đạp lên quan trọng thế nào trong lòng người khác.
Hạ Ngư nhìn tiểu trợ lý, gằn từng tiếng: "Ta cảm thấy, không phải nó không xứng, mà là các ngươi không xứng đứng ở chỗ này."
Nàng đeo rổ trúc trên lưng, đôi mắt kiên định.
Nếu toàn thế giới đều muốn đem ngươi nghiền thành bụi bặm.
Chúng ta đây liền cùng nhau vứt bỏ toàn thế giới.
Vi Nhi Pháp cố gắng ngẩng đầu, phòng khám bệnh ánh sáng chói mắt, nó đem hết toàn lực, cũng chỉ có thể như ếch ngồi đáy giếng, nhìn thấy đuôi tóc khẽ lay động của thiếu nữ.
Biết rõ con đường phía trước nhấp nhô, nhưng Hạ Ngư vẫn lựa chọn nó.
Mọi nỗi bất an đều bị tiêu diệt hầu như không còn, chỉ vì cô nương này dùng lực lượng ôn nhu nói cho nó, con đường phía trước tàn nhẫn, nhưng, tương lai đầy hy vọng.
Nàng xoay người muốn đi, ai ngờ còn chưa đi ra ngoài, đã bị cảnh sát mới tới vây quanh.
Hạ Ngư lại tuyệt không sợ hãi, nàng đem rổ trúc từ sau lưng ôm vào trong ngực bảo vệ.
Thể chất của thú nhân đều rất tốt, bạch miêu thú nhân Diêm Đình tỉnh lại, nàng thấy Hạ Ngư bị cảnh sát vây quanh, hoà hoãn lại một lát, cười lạnh: "Ngươi sử dụng nguyên lực phi pháp làm tổn thương ta, còn nguỵ trang một con mèo tạp chủng thành mèo đen thuần chủng, chờ tiến vào mười hai ngục giam đi!"
Tinh tế đế quốc có một hành tin có mười hai ngục giam khủng bố nhất.
Nó tên là tinh cầu mười hai ngục giam, từ một tay Vương Thượng táo bạo trông giữ.
Tục xưng là hành tinh mười hai ngục giam có đi không có về.
Vi Nhi Pháp: ".................."
Không ai rõ ràng hơn nó mười hai ngục giam là nơi thế nào.
Trước kia mỗi khi nó không có việc gì lại cảm thấy buồn bực sẽ thường xuyên đi đến mười hai ngục giam xem náo nhiệt, nhìn kẻ thù trước kia thống khổ, nó sẽ cảm thấy tâm tình khá hơn rất nhiều.
Hạ Ngư mảnh mai như vậy, sao có thể đi đến nơi đó chịu khổ!!
Trong nháy mắt Vi Nhi Pháp liền hối hận lúc trước mình nhàm chán đi đem luật pháp biến thành khắc nghiệt đến thế, người xấu chưa tiến vào được mấy người, mà lập tức tiểu cô nương cũng sắp phải vào.
Nhưng rất nhanh, Vi Nhi Pháp liền trấn định, không sao cả, quyền hạn thuộc về Vương đều ở chỗ nó, nếu sự tình thật sự đến tình trạng không thể vãn hồi, nó cũng có thể sửa chữa tin tức của tiểu cô nương thành trạng thái không phù hợp quy định của mười hai ngục giam.
Phạm nhân bị Vương cự tuyệt thì không ai dám nhốt người đó vào.
Chẳng qua làm vậy sẽ bại lộ thân phận của nó.
Nhưng đứng trước sự an toàn của Hạ Ngư, những chuyện đó đều là chuyện nhỏ.
Đang lúc bạch miêu thú nhân đắc ý dào dạt, Vi Nhi Pháp hối hận hơn nữa suy nghĩ tìm đối sách, cầm đầu cảnh sát là Bạch Hà lại tháo mũ, cung kính khom người 90* với Hạ Ngư, thành thành khẩn khẩn hỏi: "Hạ Ngư, Hạ tiểu thư phải không?"
Bạch Ngưu tộc bọn họ tìm người này thật sự là sắp lật tung cả Ngưu Ngưu tinh lên, nhưng tiểu cô nương bán thịt trâu kia như thể mất tích, không còn xuất hiện nữa.
Nếu không phải do một vị Hắc Ngưu tộc nhân cung cấp manh mối, có lẽ bọn họ còn phải như ruồi bọ không đầu tiếp tục tìm kiếm khắp nơi.
Thông qua điều tra Ngưu Ngưu tinh mấy ngày qua, cùng so sánh đối chiếu với máy quay giám sát ven đường, Bạch Hà thực xác định, Hạ Ngư Hạ tiểu thư ở trước mắt này chính là người mà bọn họ muốn tìm.
Hạ Ngư theo bản năng gật gật đầu.
Bạch Hà một bộ thật cao hứng gặp được ngươi: "Ta gọi là Bạch Hà, thật vinh hạnh gặp được ngài."
Diêm Đình: "....................?" Tình huống gì thế?
Tiểu trợ lý: "......................?" Hả?
Vi Nhi Pháp: ".................???"
Vi Nhi Pháp phản ứng đầu tiên,.......chẳng lẽ Hạ Ngư mặt ngoài là người nghèo, nhưng thật ra sau lưng lại là đại lão?
.......
Hình như không ai còn "lão" hơn cả nó.
Chẳng lẽ Hạ Ngư là tiểu công chúa rời nhà trốn đi của quý tộc nhà ai?
Trí nhớ của Vi Nhi Pháp phi thường tốt, nhưng mà lần này vắt hết óc cũng không nhớ ra nhà ai có một tiểu công chúa xinh đẹp lại dịu dàng như Hạ Ngư.
Diêm Đình lại nổi giận: "Cảnh sát tiên sinh!! Nàng sử dụng nguyên lực phi pháp làm tổn thương ta!! Còn dùng một con mèo tạp chủng giả mạo thuần chủng!! Phạm vào tội lừa gạt!!"
Cảnh quan cầm đầu là Bạch Ngưu tộc nhân, nàng có một đôi sừng trâu trắng toát sạch sẽ, đeo kính gọng bạc, bộ dáng rất nhàn nhã.
Nàng hành lễ với Hạ Ngư rồi, dùng mắt phái hai tiểu cảnh sát đi qua.
Tiểu cảnh sát còn rất nghiêm túc kiểm tra đo lường một chút chung quanh bạch miêu thú nhân, cuối cùng nói: "Bẩm cục trưởng, trên người vị tiểu thư này không có dấu vết của nguyên lực."
Bạch miêu thú nhân Diêm Đình: "......??"
Nàng ta hét lên một tiếng: "Sao có thể!! Nhất định là ngươi lầm!!"
Rõ ràng vừa rồi nàng chính là bị tiểu nha đầu kia dùng nguyên lực --
"Tiểu thư, thỉnh chú ý dùng từ khi nói chuyện." Bạch ngưu tộc nhân Bạch Hà được gọi là cục trưởng kia rất nhàn nhã nói: "Nếu không có chứng cứ thiết thực, ngài nói bừa như thế, ta có phải có thể phán ngài tội phỉ báng không?"
Diêm đình liền câm miệng.
Nhưng một lát sau, nàng oán hận nói: "Kia nàng mang mèo tạp chủng vào thì sao?"
Bạch Hà nói: "À? Mèo tạp chủng ở đâu?"
Diêm Đình xem như nghe ra.
Tiểu cô nương nhìn nhà quê này, sau lưng có lẽ có hậu trường cực lớn.
Cục trưởng cục cảnh sát tự mình lại đây, thế nhưng lại là tới bảo vệ nàng ta!!
Thế này Diêm Đình mới bất chợt nhận ra mình trêu chọc phải người không dễ chọc.
Nàng còn muốn tiếp tục lăn lộn ở Ngưu Ngưu tinh, chỉ có thể cắn răng nuốt hận vào bụng: ".....Không có, không có mèo."
"Ừhm, thế này mới phải." Bạch Hà gật gật đầu, một bộ trẻ nhỏ dễ dạy: "Nơi này không có con mèo tạp chủng nào."
Vi Nhi Pháp không quá thích vị bạch ngưu làm ra vẻ ra dạng này, nhờ phúc của Bạch Lạc Lạc, nó không có cảm tình gì với bất cứ con trâu nào ở Ngưu Ngưu tinh.
Tuy rằng đối phương là tới giúp nó, nhưng nó vẫn cười lạnh một tiếng, thật đúng là làm ra vẻ mà.
Đám quý tộc này, nếu không có chuyện cần thì tuyệt đối sẽ không hạ mình như thế.
Nếu Hạ Ngư có hậu trường cao quý cùng bối cảnh thì còn dễ nói, nếu không có, như vậy những người này cần gì, liền càng làm cho người ta cảnh giác.
"......"
Chính Hạ Ngư cũng không rõ ràng lắm tình trạng hiện tại, không phải nói tới bắt nàng sao, hơn nữa hình như người này còn là cục trưởng.......
Cảnh sát nước ngươi khi bắt người đều là cục trưởng tự thân ra ngựa à?
"Ngài có khó khăn hay yêu cầu gì, đều có thể nói cho ta biết." Bạch Hà vẻ mặt ôn hoà nói với Hạ Ngư: "Có thể làm được, chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực giúp ngài."
Hạ Ngư cũng không ngốc, nàng nghĩ nghĩ: "Vì cái gì giúp ta?"
"......." Bạch Hà nhìn nhìn bốn phía: "Nơi này khó mà nói, chúng ta có thể đổi chỗ khác không?"
Hạ Ngư không nói gì, trầm mặc nhìn Bạch Hà, sau đó chỉ vào lồng sắt: "Nó là cái gì?"
Nàng chỉ vào Vi Nhi Pháp ở trong rổ trúc.
Vi Nhi Pháp sửng sốt.
Bạch Hà cũng ngẩn ra, trong nhất thời nhưng lại không biết nói thế nào.
Mặt Diêm Đình thoạt đỏ thoạt trắng, Hạ Ngư làm thế, quả thực chính là làm nhục người vừa nói nơi này không có mèo là nàng ta.
"Ngươi rõ ràng thấy được, vì sao lại nói nó không ở nơi này?"
Tiểu cô nương ngẩng đầu, đôi mắt đen láy trong suốt sáng ngời. Đối diện với ánh mắt như vậy, Bạch Hà nhất thời xấu hổ.
"Nó ở ngay đây, nó chính là mèo của ta." Hạ Ngư chậm rãi nói: "Có lẽ huyết mạch của nó không được như ý người khác muốn, nhưng đó không phải lỗi của nó. Không có gì cần tránh né, cũng không có gì đáng xấu hổ."
Nàng giương mắt nhìn Bạch Hà: "Ta thực chán ghét cái cách ngài gọi nó là mèo tạp chủng, cục trưởng đại nhân."
Hết chương 16