Sủng Ái Nơi Đầu Quả Tim Của Miêu Đại Thống Lĩnh

Chương 17: Ụm bò ~



Bạch Hà có điểm khiếp sợ Hạ Ngư dĩ nhiên sẽ nói như vậy.

Nhưng có việc cầu người, nàng rất nhanh sửa lại vẻ mặt mình, ôn hoà nói: "Thì ra là thế......thật có lỗi."

Hạ Ngư: "Rất vui vì ngài giúp ta giải vây, cảm ơn. Nhưng thật có lỗi, bởi vì cho dù ngài xin lỗi, ta cũng không có cách nào tha thứ ngài."

Hạ Ngư nói xong, ôm rổ trúc: "Nếu không có chuyện gì, ta đi trước."

Tuy nàng không ôm ấp tâm lý thánh mẫu chúng sinh bình đẳng, nhưng nàng tuyệt đối không cho phép Hoan Hỉ bị người ta nhục nhã như trò đùa.

Bạch Hà rất muốn gọi người ngăn Hạ Ngư lại, nhưng vẫn nhịn xuống, so với ngăn lại vị tiểu cô nương này, nàng càng thêm tò mò. Ở thời đại mà toàn dân đều tôn trọng thuần huyết, chẳng sợ trong bộ lông có một tia tạp sắc đều sẽ hoảng sợ co rúm lại, sợ bị người chán ghét, vì cái gì tiểu cô nương sẽ thích một con mèo tạp chủng?


Dù sao, tạp chủng đại biểu cho kẻ yếu, mà thời đại này, cường giả vi tôn.

"Ta có thể hỏi một chút vì sao không?" Bạch Hà hỏi: "Vì sao lại để ý nó như vậy? Nó chỉ là một con......"

Đem ba chữ "mèo tạp chủng" nuốt xuống, Bạch Hà đổi một từ khác: "Một con mèo hỗn huyết."

"Ngài không cần vắt hết óc dán nhãn cho nó, nó có tên." Hạ Ngư hơi liếc nhìn: "Nó kêu Hoan Hỉ."

Dừng một chút, nàng cúi đầu, nhìn mèo nhỏ trong rổ.

Mèo nhỏ nâng đầu, đôi đồng tử kim sắc loé lên hào quang mĩ lệ, Hạ Ngư chỉ liếc một cái, lòng liền mềm thành một mảnh.

Nàng đưa tay, nhẹ nhàng điểm điểm cái trán của nó, thanh âm kìm lòng chẳng đặng mềm mại xuống, như chồi liễu mới nhú phớt qua trái tim: "Là hòn ngọc quý trên tay ta."

Không phải mèo tạp chủng, cũng không phải mèo hỗn huyết gì.

Là viên minh châu duy nhất nơi đầu quả tim.


Vi Nhi Pháp biết tiểu cô nương ôn nhu thiện lương, nhưng hiện tại nó mới biết được, ôn nhu không phải yếu đuối, thiện lương cũng không phải dễ bắt nạt.

Tiểu cô nương này, ở trước mặt thị phi cùng niềm tin, có một sự kiên định và dũng cảm không giống tầm thường.

Mà nó, trong tín ngưỡng tương lai của nàng, là một phần vui mừng nho nhỏ.

May mắn.......vô cùng.

Vi Nhi Pháp như nhập ma, trong đầu đều là lời tiểu cô nương vừa nói.

-- nó kêu Hoan Hỉ.

-- là hòn ngọc quý trên tay ta.

Hạ Ngư xoay người đi chưa được mấy bước, Bạch Hà liền đuổi theo. Nàng khẩn trương lại thành khẩn nói: "Vừa rồi là ta mạo muội, hy vọng Hạ tiểu thư có thể cho ta một cơ hội để bù lại."

Nàng nghĩ nghĩ: "Tuy rằng bệnh viện không cho phép....."

Nàng liếc rổ trúc trong lòng tiểu cô nương một cái, nói: "Không cho phép Hoan Hỉ trị liệu, nhưng chúng ta bên kia có phòng khám chuyên môn, nếu Hạ tiểu thư không chê, thương thế của Hoan Hỉ, hoàn toàn có thể chữa khỏi."


Cước bộ Hạ Ngư ngừng lại.

Vi Nhi Pháp không khống chế được "meow meow" một tiếng, đôi đồng tử kim sắc nhuốm quang mang hung lệ.

Đừng đi!

Vi Nhi Pháp lại hận hình thái của mình hiện tại.

Hạ Ngư nói nhiều lời mạo muội đến thế, đầu bạch ngưu này đều không để ý, chứng tỏ nàng có ý đồ rất sâu với Hạ Ngư.

Ánh mắt hung lệ của Vi Nhi Pháp chống lại ánh mắt Hạ Ngư.

Trong đôi mắt hạnh sáng ngời như nắng kia, lúc nhìn nó, đều là dịu dàng.

Ánh mắt Vi Nhi Pháp một chút mềm xuống, trong lòng chua xót.

Nàng vốn chính là một tiểu cô nương ôn nhu như vậy, lại luôn bởi vì nó mà phủ thêm khôi giáp cứng cỏi, như thể thật sự không gì không địch nổi.

"Đừng lo lắng." Tiểu cô nương dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm cái trán nó, nhìn vết thương còn chưa khép lại trên người nó, sau một lúc lâu, ngẩng đầu: "Được."
Dù nàng có lợi hại thế nào đi nữa cũng không có biện pháp để Hoan Hỉ không có thuốc tự lành.

Thế này Bạch Hà mới nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi nói: "Nhưng mà Hạ tiểu thư, ta cũng không gạt ngài, ta có việc muốn nhờ......"

Vi Nhi Pháp xù lông.

Đến đây đến đây!! Đám quý tộc các ngươi muốn gì!!

Hạ Ngư cũng có chút khẩn trương, toàn thân nàng cơ hồ không có gì đáng giá.....

Chợt nghe Bạch Hà hít sâu một hơi, mềm nhẹ nói: "Ta hy vọng.......canh thịt trâu mà ngài làm, có thể......bán cho chúng ta thêm một phần nữa."

Hạ Ngư: ".................."

Ngay từ đầu Vi Nhi Pháp còn có chút nghi hoặc, nhưng nghĩ tới cơm mèo mình ăn, rất nhanh liền hiểu.

Xem ra, thịt trâu mà tiểu cô nương bán có hiệu quả giống cơm mèo!

Hạ Ngư chấn kinh trong chốc lát, cũng đại khái nghĩ thông suốt, phía trước cho Ngưu thẩm nếm qua canh thịt trâu nàng làm, biết canh có hiệu quả giảm bớt nhân tố bạo động gì đó.
Nghĩ đến đối phương đặc biệt tìm đến, còn đặc biệt giúp đỡ, không phải bởi vì đơn thuần muốn ăn canh thịt, mà chính là muốn cầu biện pháp giảm bớt nhân tố bạo động.

"Các ngươi muốn ngay lập tức sao." Hạ Ngư hỏi.

"Nếu có thể." Bạch Hà thành khẩn nói.

Uống chút canh thịt còn thừa kia, thân thể Bạch Thịnh thoáng tốt hơn, nhưng tiềm thức của Bạch Thịnh vì muốn sớm khôi phục nên thân thể tự động hấp thu nguyên lực cùng nhân tố bạo động chung quanh, kết quả tốt quá hoá lốp, lại xấu đi không ít.

Hơn nữa lại nơi nơi tìm không thấy Hạ Ngư.

Nay tìm được rồi, nhất định không thể để người đi, bởi vì Bạch Thịnh thật sự một giây đều chống không nổi nữa.

Hạ Ngư khó xử: "Canh thịt đều để ở nhà rồi."

Tuy canh thịt là hàng ế, nhưng phải về lấy thì cũng cần khá lâu.
"Trừ canh thịt trâu ra, không còn thứ gì khác sao?" Bạch Hà hỏi, nàng cũng không giấu diếm, thanh âm bức thiết: "Cơm của ngài thật sự có thể cứu người!!!"

Hạ Ngư nghĩ nghĩ, dù sao đối phương đáp ứng sẽ trị thương cho Hoan Hỉ, đã tương đương có thành ý rồi.

Hạ Ngư nhìn thoáng qua Hoan Hỉ trong rổ.

Vi Nhi Pháp tiếp thu ánh mắt của đối phương, bỗng nhiên dâng lên dự cảm không tốt.

Quả nhiên......

Hạ Ngư lấy một cái hộp nhỏ trong rổ ra: "Canh thịt không có, chỉ có phần cơm mèo này thôi."

Bạch Hà: "Không sao cả, đều có thể."

Chỉ cần có thể cứu người, đừng nói là cơm mèo, ngay cả phân trâu cũng không có vấn đề gì.

Vi Nhi Pháp: ".................................."

Hạ Ngư nghe thấy được từ rổ mèo nhỏ phát ra một tiếng kêu hung dữ tê tâm liệt phế.

"Meow meow --" Ta -- không -- cho!!!

Ai cũng đừng mơ cướp cơm của ta!! Ai cũng không được!!! Ai cũng không cho!!! =皿=
Nó nhất định phải làm thịt con trâu ngu ngốc kia!!

"Ngoan, ngoan."

Hạ Ngư bị phản ứng của mèo nhỏ doạ sợ --

Mèo nhỏ trong rổ lông toàn thân dựng đứng, cái đuôi banh thẳng tắp, mỗi một sợi lông đều dựng thẳng lên, móng vuốt gãy gập hung hăng bám chặt cái sọt, đôi đồng tử kim sắc hung dữ nhìn chằm chằm đầu trâu bên ngoài kia, đầy mắt viết "Ta muốn gϊếŧ chết hắn."

Hạ Ngư: Sợ quá mèo nhỏ hung dữ quá! qaq

Bạch Hà ở bên cạnh, mơ hồ có thể nhìn đến từ khe hở trên rổ lộ ra móng vuốt bén nhọn cùng ánh mắt sắc bén mang theo hàn ý.

Phía sau lưng nàng mơ hồ toát mồ hôi lạnh.

"Hoan Hỉ, Hoan Hỉ."

Hạ Ngư ôm cái sọt, nhỏ giọng dỗ: "Đừng giận mà, ngoan nào, chúng ta đem cơm đưa cho nàng được không?"

"Meow meow!!"

Vi Nhi Pháp vốn vẫn từ khe hở trên sọt dùng ánh mắt muốn gϊếŧ trâu nhìn chằm chằm Bạch Hà, nghe vậy chợt nâng đầu lên, không thể tin nhìn Hạ Ngư.
Tràn đầy trong mắt đều là "Ngươi yêu ta như vậy dĩ nhiên lại muốn đem cơm của ta cho con trâu khác!!"

Hạ Ngư: "........................" Nàng dĩ nhiên đọc hiểu.

Đôi đồng tử kim sắc của mèo nhỏ bắn ra ánh mắt gϊếŧ người, siêu hung dữ!!

Nhưng mà......

Hạ Ngư: "......." Nhìn thế này, thấy béo quá đi qaq

Thì ra con mèo nhỏ vốn vừa gầy lại nhỏ, được nàng dưỡng vài ngày, hơi có thêm chút thịt, vết thương bên ngoài cũng khép lại không ít, hiện tại vừa xù lông......

Một đoàn vốn gầy teo nho nhỏ một chút nổ thành cục mèo to gấp ba!!!

Một cục mèo to đùng!!!

Vi Nhi Pháp nhìn Hạ Ngư.

Tiểu cô nương thoạt nhìn có chút sợ hãi, nhưng vẫn nhìn nó, đôi mắt hạnh ngập nước, giống như có điểm khẩn cầu.

Vi Nhi Pháp: "............" Ngươi nhìn ta như vậy ta cũng sẽ không thoả hiệp!!

Dù sao không được đem cơm của nó cho người khác!
........

Tiểu cô nương giống như bị nó doạ.....

........Nó, nó đâu có đáng sợ đến thế chứ, nó chỉ là không nghĩ đem cơm mèo mà Hạ Ngư đặc biệt làm riêng cho mình tặng cho người khác thôi.

Chán ghét muốn chết.

Một lát sau, Vi Nhi Pháp chậm rãi đem ánh mắt hung ác dời đi, sau đó dùng cái đuôi đối diện với Hạ Ngư.

Cái đuôi vẫn banh thẳng tắp.

Mặc kệ!! Dù sao không được đem cơm của nó tặng cho người khác! Không được không được!

Cùng lắm thì nó không chữa trị, chút thương thế nho nhỏ trên người đó, tự nó cũng có thể khỏi hẳn!!

Đang lúc Vi Nhi Pháp tạc mao giận dữ, Hạ Ngư không nhịn được, lòng bàn tay nhẹ nhàng từ phía trên bộ lông xù của nó.......nhẹ nhàng vuốt.

Nàng đương nhiên biết lúc mèo đang xù lông tốt nhất không nên đụng......bằng không dễ dàng bị mèo nhỏ phẫn nộ cào.
Nhưng mà nàng........

Nàng thật sự nhịn không được ah qaq

Mèo nhỏ thoạt nhìn rất giận, phải trấn an một chút mới được.

Nháy mắt lúc được vuốt lông, Vi Nhi Pháp đột ngột sướng như bị điện giật, theo bản năng "meow meow......."

Hạ Ngư: "!!!!!"

Vi Nhi Pháp: "......."

Hạ Ngư nhịn không được, lại vuốt hai cái, nhỏ giọng dỗ dành: "Đừng giận mà."

Vi Nhi Pháp làm bộ dỗi, bộ lông xù lên thong thả mềm xuống, thậm chí còn phi thường phối hợp hơi hơi cong lưng, đôi mắt kim sắc cũng thoải mái híp lại.

Bàn tay tiểu cô nương vừa mềm lại thoải mái.

Vi Nhi Pháp nghĩ, kỳ thật nếu nàng lại vuốt thêm vài cái.......

Bạch Hà ở một bên nhịn không được ho khan hai tiếng: "Hạ......Hạ tiểu thư?"

Hạ Ngư phục hồi lại tinh thần, mặt hơi hồng hồng rút tay lại: "A, ngại quá."

Vuốt mèo vuốt nghiện dĩ nhiên quên mất luôn chính sự.
Vi Nhi Pháp: "......"

Bộ lông vừa mới được vuốt xuống của Vi Nhi Pháp lại nổ tung!

Đầu trâu xấu xa này lại muốn cướp cơm mèo của nó!!!

Đám trâu ngu ngốc các ngươi đều mau cút đi ăn cỏ!! Ăn cơm mèo cái gì!! =皿=

Hết chương 17