Huyễn Sủng Sư (Sủng Mị)

Chương 1709: Tà ác khí thể - Cao đẳng bất hủ (2+3)



Sở Mộ không phải là người an phận thủ thường, khắc sâu trong xương cốt là một cỗ sát khí và khát máu. Vốn là sau khi kết hôn, hắn cố gắng khắc chế nội tâm hiếu chiến của mình, tận lực tránh khỏi những trường hợp hai tay dính đầy máu tanh. Nhưng mà đám người chết tiệt kia dám cả gan xông vào lãnh thổ của hắn làm loạn, vào lúc này hắn còn khắc chế tâm tình chẳng khác gì những kẻ nhu nhược.

Ma âm truyền khắp Thiên Sơn, tựa như một lời cảnh báo vang dội đối với những kẻ có hành vi bất chính.

Không ít thế lực muốn mượn gió bẻ măng tranh thủ lợi ích lớn nhất trong cuộc chiến tranh này, nhưng bây giờ bọn họ bắt buộc phải dừng bước.

Có lẽ bọn họ sẽ nhận được chỗ tốt từ Tân Nguyệt Địa, nhưng trong tương lai gã Ma nhân đáng sợ kia giết tới địa bàn của bọn họ. Lấy thực lực của hắn tận lực tàn sát thì bọn họ làm sao ngăn cản đây?

Có một vài thế lực mặc kệ tất cả, cắm đầu chạy tới, phân ra các hướng tiến sâu vào trong lãnh thổ Tân Nguyệt Địa. Có một vài thế lực chần chờ không tiến, trong đầu vội vàng tính toán lợi hại.

Sở Mộ trôi nổi trên cao, ánh mắt nhìn vào những tên cường đạo cứng đầu cứng cổ xâm nhập vào Tân Nguyệt Địa. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng được đám người này sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu ở trong lãnh thổ Tân Nguyệt Địa.

Nhưng hắn không xuất thủ ngăn cản là vì ngăn không nổi, dù sao hắn cũng chỉ có một mình, không có cách nào giải quyết hết đám cường đạo phân tán ra khắp các hướng.

Hiện tại hắn cũng rơi vào tình huống giống như Mục Thanh Y, hoàn toàn vô lực cứu viện những tòa thành, địa giới ở trong Tân Nguyệt Địa. Hắn chỉ có thể dùng tính mạng địch nhân tế điện những người đã chết, dùng máu tươi hiến tế cư dân vô tội bị chết oan.

Đám người kia trên ngực có đeo huy chương, hoặc là giương cao lá cờ đại biểu cho gia tộc, thế lực …v…v Sở Mộ âm thầm ghi nhớ hết thảy vào trong đầu.

"Thiếu chủ, hình như ngươi lên cấp."

Thanh âm Ly lão nhi bỗng nhiên truyền ra.

Thực lực Sở Mộ đã dừng bước không tiến một đoạn thời gian rất lâu rồi. Trong quá trình chiến đấu hỗ trợ Hải tộc, hắn không ngừng thôn phệ linh hồn, tích lũy năng lượng tà khí. Cộng thêm nguồn năng lượng oán khí khổng lồ do Vũ Sa thu được thông qua trận đồ khi Ấn cốc bị hủy diệt, thực lực hắn đã vô cùng tiếp cận bình cảnh.

Dưới tình huống quân đoàn Tân Nguyệt trấn thủ Vân Môn quan ải bị toàn diệt, lực lượng oán linh tràn vào thân thể giúp cho thực lực hắn tăng cường một mảng lớn.

Sở Mộ nắm chặt quả đấm, ma diễm màu đen bắt đầu bốc cháy hừng hực.

Có lẽ hắn trời sinh đã phải đắm chìm trong sát phạt vô cùng vô tận, nếu không tại sao mỗi lần hắn nhận được lực lượng cường đại chính là lúc thừa nhận nỗi đau tàn khốc?

Kỹ năng Oán Ngưng chỉ có thể thu nạp oán khí sinh ra từ nội tâm.

Sở dĩ tất cả oan hồn tụ tập về phía hắn, không phải vì hắn có năng lực thôn phệ linh hồn. Mà là bởi vì thân thể hắn trở thành vật dẫn năng lượng tà ác.

Tình huống hắn bây giờ cũng giống như Bạch Tam, cho đến lúc chết cũng giữ vững một tia chấp niệm, cho dù tử vong cũng không có cách nào từ bỏ.

Sở Mộ không cướp đoạt linh hồn các binh sĩ trấn thủ Vân Môn quan ải, hắn vốn không có năng lực đó.

Chỉ vì trong lòng hắn sinh ra một cỗ lửa giận chí cực khi nhìn thấy mọi người không cam lòng chết đi. Cho nên linh hồn bọn họ mới tình nguyện hóa thành tà khí tăng cường thực lực Sở Mộ, hi vọng hắn trả thủ giúp cho bọn họ.

Lực lượng Yểm Ma luôn đến từ những trải nghiệm thống khỗ, nếu như Sở Mộ không thể vượt qua, hắn sẽ biến thành Ma nhân vô tri vô giác một lần nữa.

Tà khí sẽ sản sinh ra tà niệm, nội tâm Sở Mộ bắt đầu dâng trào sát khí. Hắn phải trả thù cho những thuộc hạ và cư dân Tân Nguyệt Địa đã tử vong trong cuộc chiến này.

Những thế lực kia dám lợi dụng thời cơ giày xéo Tân Nguyệt Địa, tương lai sẽ có một ngày Sở Mộ dẫn theo quân đoàn càn quét biên cương của bọn họ.

Sở Mộ nắm chặt bàn tay, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi Thiên Sơn.

Đám người Diệp Hoàn Sinh vẫn còn bị vây ở trên đó, từ vị trí Sở Mộ có thể thấy rõ quân đoàn Trừng Phạt điện tạo thành vòng vây xung quanh đỉnh núi.

"Các ngươi biết nên làm gì rồi chứ?"

Sở Mộ quay đầu lại nói với đám Ngân Yểm Ma đang vội vã bay tới ở sau lưng mình.

Bạch Yểm Đế lập tức gật đầu, hiển nhiên là nó cảm nhận được nội tâm vương giả tràn đầy lửa giận.

"Đừng để ta thấy quá nhiều người sống."

Sở Mộ phất tay áo, trực tiếp ra lệnh.

Nói xong câu đó, Sở Mộ đã biến thành một đạo quang mang bay lên đỉnh Thiên Sơn.

Sau khi Sở Mộ rời khỏi, tất cả Ngân Yểm Ma phân tán ra các hướng bắt đầu công việc được Vương giao phó. Phàm là người không phải cư dân Tân Nguyệt Địa, chúng nó sẽ nở nụ cười tàn nhẫn, buông tay phóng hỏa.

Sở Mộ tăng tốc bay lên đỉnh núi, nhưng trong tầm mắt chỉ thấy được mười mấy người.

Mười mấy người chỉ còn lại hơn ba mươi đầu Hồn sủng chia ra bảo vệ cổng thành, mỗi con đều thương rất nặng, không thể chống đỡ được bao lâu.

Thế mà ở chung quanh bọn họ lại là quân đoàn một vạn cao thủ cấp đế hoàng, mấy trăm cấp chúa tể và một nhóm thống lĩnh là cường giả Bất Hủ.

Sở Mộ quét mắt một vòng liền nhận ra chủ soái quân đoàn này, đó là Tần Nghiễm, một gương mặt rất quen thuộc với hắn.

Sở Mộ đã gặp Tần Nghiễm ở trong Ấn cốc, tên này chính là tay sai của phó tông chủ Đỗ Hàm. Lúc này hắn đang lớn tiếng nói gì đó, hình như là muốn cướp đoạt đồ vật từ trong tay đám người Diệp Hoàn Sinh.

"Đừng tưởng ta là thằng ngu, các ngươi chắc chắn đã giấu đi thứ kia. Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng lão nhân kia chịu tuân thủ ước định với Đường Ngang, một mực lưu lại nơi này giữ cửa hay sao? Mau giao đồ vật ra đây, nói không chừng ta sẽ tha cho các ngươi một mạng."

Tần Nghiễm lên tiếng uy hiếp.

"Có bản lãnh tới cầm!"

Thanh âm Diệp Hoàn Sinh từ trong cổng thành truyền ra, từ ngữ khí cho thấy hắn đang cực kỳ tức giận.

Sở Mộ cũng nhìn thấy thân ảnh Diệp Hoàn Sinh, nhanh chóng thi triển Thác Vị Ma Ảnh xuyên qua quân đoàn Tần Nghiễm tiến vào tòa thành bị tổn hại.

Diệp Hoàn Sinh còn chưa dứt lời, Sở Mộ đã đứng ở trước mặt của hắn.

Diệp Hoàn Sinh ngây ngẩn cả người, đứng im bất động mãi không kịp phản ứng.

Sở Mộ im lặng nhìn hắn, tròng mắt tên này giăng đầy gân máu, hai bên Thái Dương gồ lên dọa người. Hẳn là hắn đã gặp chuyện gì đó kích động rất lớn.

Diệp Hoàn Sinh thương thế không nhiều, mấy con chủ sủng vẫn ở bên cạnh. Nhưng mà dưới chân hắn lại là một lão nhân nằm im bất động.

Lão nhân sắc mặt trắng bệch, mái tóc hoa râm hỗn loạn, không còn một chút khí tức sinh mệnh. Trên người hắn không có vết thương trí mạng, nhưng mà linh hồn tổn thượng nặng nề đã tiếp cận thời điểm tử vong.

Khóe miệng lão nhân còn dính không ít dược tề, Sở Mộ ngửi cái là biết đây là loại dược tề khôi phục linh hồn do Diệp Khuynh Tư luyện chế. Thế nhưng dược dịch trào ngược ra ngoài cho thấy lão nhân chỉ còn mấy hơi, hấp hối chờ chết, hoàn toàn không có biện pháp cứu chữa.

Nhìn thấy Diệp Hoàn Sinh tức sùi bọt mép, hai mắt trợn trừng, Sở Mộ có thể tưởng tượng được thời khắc Vân Môn lão nhân hấp hối. Cái tên này nhất định là điên cuồng đổ dược tề vào miệng sư phụ, nhưng hết thảy đã là quá muộn.

Sở Mộ và Vân Môn lão nhân tiếp xúc không nhiều, chỉ nhớ rõ hắn là một người nghiêm nghị, dạy dỗ đệ tử vô cùng hà khắc.

Sau khi Tân Nguyệt Địa giành độc lập, Diệp Hoàn Sinh trở thành đệ tử của hắn. Ngoại trừ hai lần đi cùng Sở Mộ tới Ô Bàn đại địa và Tranh Minh chủ thành, phần lớn thời gian đều ở lại bên cạnh Vân Môn lão nhân tập trung tu luyện.

"Bọn họ muốn cái gì?"

Sở Mộ mở miệng hỏi.

Chương 1552: Tà ác khí thể - Cao đẳng bất hủ. (3)

Diệp Hoàn Sinh cố gắng đè xuống cảm xúc vọng động, cũng may là Sở Mộ xuất hiện giúp hắn lấy lại bình tĩnh. Hắn cúi đầu nhìn xuống thi thể lão nhân càng lúc càng lạnh, nhỏ giọng nói:

"Ta không biết, lão đầu này ném cho ra một cái không gian giới chỉ. Sau đó cứ vậy buông tay rời đi!"

Diệp Hoàn Sinh trầm mặc trong chốc lát, nhìn thoáng qua Sở Mộ rồi cúi đầu nói:

"Thật xin lỗi, ta không thể bảo vệ..."

Diệp Hoàn Sinh biết rõ Sở Mộ chịu trách nhiệm chiến trường Đông Cuồng Lâm quan ải sẽ phải đối mặt địch nhân đông hơn Thiên Sơn gấp mấy lần. Thế mà Sở Mộ từ ngàn dặm xa xôi chạy tới Thiên Sơn cứu viện, nếu như bên phía Đông Cuồng Lâm vì thế xảy ra sự tình ngoài dự liệu. Vậy thì Diệp Hoàn Sinh hắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ rồi.

"Ha ha ha, đúng là không uổng công đi chuyến này. Sở Mộ tiểu nhi, còn nhớ ta không?"

Thanh âm Tần Nghiễm cao ngạo vang lên, có lẽ hắn cho rằng Sở Mộ đang làm chuyện cực kỳ ngu ngốc. Đã biết là nơi này thất thủ, có ai lại tự chui đầu vào lưới như vậy không?

Tần Nghiễm là một gã ngụy Bi Khấp Giả, hắn có thể đủ cảm giác được trên người Sở Mộ có rất nhiều bia khóc.

Bản thân Tần Nghiễm không có cách nào nhận được lực lượng bia khóc, nhưng Đỗ tông chủ lại biết cách sử dụng nó. Nếu như hiến tặng toàn bộ bia khóc cho Đỗ tông chủ, hắn sẽ thu về lợi ích lớn lao.

"Các ngươi trước tiên chữa thương, để ta giải quyết xong địch nhân rồi hãy nói sau!"

Sở Mộ chậm rãi nói.

Vừa nói dứt lời, toàn thân Sở Mộ đã xuất hiện ma diễm.

Ma diễm đen trắng bộc phát cực nhanh, thoáng cái đã bao trùm toàn bộ ngọn núi.

Sau đó ma diễm màu đen tụ lại bên trái, ma diễm màu bạc tụ lại bên phải tạo thành một cái trận đồ Bát Quái khổng lồ.

Lĩnh vực ma diễm không ngừng mở rộng, đám mây tà khí theo đó liên tục bành trướng che phủ đỉnh đầu quân đoàn chinh phạt.

"Vù vù vù vù vù vù!"

Lực lượng ma diễm mang theo cỗ oán khí nồng đậm chậm rãi xoay vòng, khí lưu hỗn loạn cuốn theo cát đá tung bay mù mịt. Quân đoàn chinh phạt hơn vạn người, kể cả Hồn sủng đều bị trận đồ Bát Quái ma diễm thôn phệ.

Mười mấy thành viên Tân Nguyệt Địa còn sống sót thấy vậy cũng ngơ ngẩn cả người, ánh mắt ngây dại không dám tin vào hai mắt của mình. Bởi vì từ xưa đến nay, bọn họ chưa từng thấy qua kỹ năng cường đại như thế, cường đại đến mức bao trùm hơn vạn địch nhân vào trong, thậm chí không có người nào đủ sức phản kháng. Đây chính là quân đoàn vừa mới phá tan Vân Môn quan ải, dồn tất cả binh sĩ Tân Nguyệt Địa vào tuyệt cảnh. Bọn họ cường đại đáng sợ, tàn nhẫn đến mức giết sạch mọi người đã mất đi năng lực chống cự.

Thế mà giờ khắc này, đám địch nhân cường đại kia đột nhiên biến thành đàn kiến hôi nhỏ bé, yếu ớt tới mức không có tư cách giãy dụa phản kháng.

Biển lửa trắng đen tiếp tục mở rộng, xuyên qua thân thể đội ngũ Uyên Thú, Dực hệ quái điểu, lan tràn qua quân đoàn Hồn sủng sư tựa như không có một chút lực cản.

Trên đỉnh Thiên Sơn chỉ còn lại một thanh âm duy nhất, đó là tiếng kêu gào thảm thiết khi con người bị hành hạ, tra tấn linh hồn.

Ma diễm chiếu rọi khuôn mặt Diệp Hoàn Sinh làm hắn sững sờ, hồi lâu vẫn không thể phục hồi tinh thần. Bởi vì chính hắn cũng không dám tin Ma vương bá đạo ở trước mắt mình lại là Sở Mộ từng quen biết.

Diệp Hoàn Sinh đã lâu không nhìn thấy Sở Mộ rồi, trí nhớ vẫn duy trì ở thời điểm Sở Mộ là Ngân Sắc Bán Ma.

Mặc dù hắn đã nghe người quen đề cập tới Sở Mộ bây giờ đã là Song Tà ma nhân, có được hai loại ma diễm cường đại chí cực. Nhưng khi hắn tận mắt nhìn thấy hình thái hiện tại của Sở Mộ mới cảm nhận được áp lực to lớn. Cho dù Sở Mộ đang ở rất gần, nhưng hắn lại cảm giác hai người đang cách nhau rất xa.

Nếu như hắn cũng có lực lượng khinh rẻ vạn quân, vậy thì Vân Môn sẽ không thất thủ, lão nhân kia cũng không chết đi thê thảm như vậy.

Cách đây vài năm, rõ ràng là hai người cùng nhau rời khỏi tây giới Tân Nguyệt Địa, cũng một mực theo đuổi con đường Hồn sủng sư. Nhưng mà hôm nay Diệp Hoàn Sinh đột nhiên có cảm giác chán nản, địch nhân khiến cho hắn vô lực không thể chiến thắng, thế mà Sở Mộ chỉ phất tay một cái là tiêu diệt sạch sẽ. Có lẽ đây chính là lực lượng của các nhân vật cấp lãnh tụ nhưng hắn còn cách cảnh giới đó rất xa, rất xa...

Đây là lần thứ hai Sở Mộ thi triển ra lực lượng cao đẳng Bất Hủ, cỗ lực lượng này tới quá mức đột ngột, cũng quá mức trầm trọng khiến nội tâm hắn đông cứng, gần như tê liệt. Có lẽ ở thời điểm tiếp nhận linh hồn Bạch Yểm Hoàng, hắn nên hiểu rằng huyết thống Hắc Yểm Ma sẽ giúp hắn rảo bước tiến lên cảnh giới Chí Tôn, nắm trong tay lực lượng bễ nghễ thiên hạ. Nhưng trong quá trình đó, hắn sẽ phải chịu đựng hết thảy những cảm xúc mặt trái sinh ra từ thế giới nhân loại.

Cỗ lực lượng này rất mạnh, mạnh ngoài dự đoán của hắn, vì thế Sở Mộ cũng hiểu được tại sao có quá nhiều người khát vọng đạt tới trình độ cao đẳng Bất Hủ.

Một quân đoàn khổng lồ ở trước mặt cường giả lãnh tụ cũng yếu ớt không chịu nổi một kích, đây mới là lực lượng nắm giữ sinh mạng, sống hay chết chỉ là một ý niệm mà thôi.

"Vù vù vù!"

Trận đồ Bát Quái ma diễm điên cuồng thổi quét, cả tòa Thiên Sơn từ từ yên tĩnh lại.

Ánh lửa chập chờn, chiếu rọi khuôn mặt Tần Nghiễm lúc xanh lúc trắng.

Nét mặt hắn cực kỳ khó coi, con ngươi co rụt lại chỉ còn một điểm nhỏ xíu. Trước một khắc, hắn còn đang chỉ huy vạn đại quân, vênh váo tự đắc coi trời bằng vung. Giờ phút này chung quanh hắn chỉ còn lại một đống thi thể, và mấy vị chủ quan Thần Tông đang sợ hãi mặt mày tái mét.

Đây rõ ràng là lực lượng cao đẳng Bất Hủ, tại sao tên kia có được lực lượng đáng sợ này?

"Bia khóc của ngươi, ta nhận!"

Ma âm vang lên bên tai Tần Nghiễm.

Tần Nghiễm giật nảy mình, Ma nhân rõ ràng đang ở trước mặt hắn, tại sao giọng nói lại từ phía sau truyền đến?

Ngay lúc này, Ma ảnh phía trước dần dần mờ nhạt rồi tan biến vào trong không khí. Ở sau lưng hắn hàn khí ngập trời, một bàn tay lạnh lẽo chộp tới hậu tâm.

Tần Nghiễm lập tức khống chế Hồn sủng né tránh.

Đầu Quang Thú cấp Bất Hủ biến thành một đạo Quang ảnh di chuyển ra xa, Tần Nghiễm vội vàng quay đầu nhìn lại. Sau khi thấy Ma nhân không có đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm.

Tần Nghiễm biết mình không phải là đối thủ của Ma nhân, tự nhiên không cầm tính mạng ra đùa giỡn, việc cấp bách trước mắt chính là rời khỏi nơi này.

Sở Mộ đứng yên tại chỗ, bàn tay ma diễm từ từ thu nhỏ lại, trong lòng bàn tay hiện ra một trái tim máu tươi ướt đẫm.

Sở Mộ mỉm cười nhàn nhạt khi thấy Tần Nghiễm bỏ chạy trối chết, mở miệng nói:

"Ngươi có bỏ quên thứ gì không?"

Vừa nói xong, Sở Mộ chậm rãi mở lòng bàn tay ra đưa tới trước, để cho tên kia thấy được một quả tim còn đang co giật.

Tần Nghiễm ngây ngẩn cả người, vội vàng đưa tay lên sờ soạng lồng ngực của mình.

"Phụt!"

Đến tận lúc này, máu tươi mới tràn ra nhuộm ướt y phục của hắn, tốc độ càng lúc càng nhanh, sắc mặt hắn càng lúc càng tái.

"Vụt!"

Sở Mộ vận lực bóp nát trái tim Tần Nghiễm, máu tươi bắn ra bốn phía đập vào mắt kinh tâm động phách.

Tần Nghiễm lập tức cứng người, tứ chi bất động. Trái tim vỡ nát, hắn xem như chết chắc rồi.

Khuôn mặt hắn biểu hiện thống khổ và nghi hoặc, đến chết cũng không biết mình chết thế nào.

Một màn kinh khủng đó rơi vào mắt đám chủ quan Thần Tông, trong lúc nhất thời cả đám người sợ hãi run rẩy, cảm giác giống như trái tim của mình cũng bị bóp nát.

Tần Nghiễm là cường giả mạnh nhất nơi này, ngay cả hắn cũng bị móc tim tươi sống như thế. Bọn họ lấy cái gì ngăn cản Ma nhân tàn sát?