Huyễn Sủng Sư (Sủng Mị)

Chương 229: Nữ Tôn Băng Lam



Nhìn thấy vẻ mặt Nữ Tôn kinh ngạc như thế, Huyễn lão ở một bên làm như nhớ ra điều gì, lập tức nhảy đến trước mặt Nữ Tôn, mở miệng nói: "Nữ Tôn điện hạ, ngài thường xuyên ở trong Hồn Điện, cho nên không biết nhiều về chuyện bên ngoài. Theo như tin tức ta nghe được, thiếu chủ từng bị Hạ Nghiễm Hàn bắt đi, rồi cưỡng bức ký kết với Bạch Yểm Ma. Sau đó thiếu chủ bị ném lên trên Tù đảo sinh tồn ba năm, tranh đấu với ba nghìn tù nhân của Yểm Ma cung, cuối cùng trở thành Tù đảo vương giả, là người duy nhất sống sót."

Nữ Tôn quả thật không hiểu chuyện bên ngoài, nghe thấy Huyễn lão nói như thế, sắc mặt nàng lập tức biến hóa, nhìn chăm chú vào Sở Mộ nói: "Mộ nhi, những năm này ngươi vẫn ở trong Yểm Ma cung, bị Hạ Nghiễm Hàn áp chế?"

Sở Mộ không có gật đầu xác nhận, bởi vì hắn cảm thấy nữ nhân này quả thật là không có một chút trách nhiệm của mẫu thân, nói nhiều với nàng cũng chẳng ý nghĩa gì cả. Ngược lại Sở Mộ bây giờ rất muốn nhìn thấy Sở Thiên Thừa.

"Thế nhưng, Nữ Tôn điện hạ, thiếu chủ cũng không hổ là nhi tử của ngài. À, nếu như ta không có đoán sai, thiếu chủ nhất định là có thiên phú vượt xa người thường, tốc độ tăng trưởng thực lực dư sức nuôi nấng cấp quân chủ Bạch Yểm Ma, mới nhiêu đó tuổi đã thăng lên tới cấp bậc Hồn Chủ."

"Bớt nói nhảm, những cái ta đã biết thì nói làm gì." Nữ Tôn rõ ràng là có vài phần tức giận.

Mấy năm trước, nàng cố ý đến Cương La thành muốn dẫn Sở Mộ tới Hồn Điện, nói không chừng có thể tìm được cách giải quyết vấn đề Sở Mộ mất đi một hồn. Cho dù tìm không được, nàng cũng sẽ có phương pháp giúp cho Sở Mộ ký kết hồn ước với Hồn sủng tiềm lực lớn nhất. Chỉ có điều ngay lúc đó Sở Thiên Thừa cho rằng Sở Mộ đã chết nên không nói thật, cho đến gần đây nàng lại xuất hiện đòi mang Sở Mộ đi mới biết được tin tức Sở Mộ đã mất tích bốn năm.

Nữ Tôn cũng không nghe Sở Thiên Thừa kể lại Sở Mộ mất tích và tử vong như thế nào, không muốn nhiều lời với Sở Thiên Thừa làm gì. Nàng trực tiếp chạy tới Tây Vực, dự định trực tiếp giết chết Hạ Nghiễm Hàn để trút cơn giận của mình. Nhưng trong lúc nàng thương tâm nhất, một ngọn lửa hi vọng lại bùng cháy lên trong lòng nàng, chính là Sở Mộ vốn chưa có chết, hơn nữa nàng còn gặp được nhi tử trong quá trình truy đuổi Hạ Nghiễm Hàn.

Sở Mộ là nhi tử duy nhất của Nữ Tôn, những năm này nàng cũng cảm giác thấy mình không có chiếu cố gì hắn, thậm chí hắn mất tích lâu như vậy cũng không phát hiện.

Từ chỗ Thiên Giới Bi một đường bay đến Tây Nam Cấm Vực, trong lòng Nữ Tôn vô cùng áy náy. Bởi vì nàng cảm giác mình hoàn toàn đánh mất chức trách của một người mẫu thân. Mấy năm mới gặp con một hai lần, sau đó lại vội vã rời khỏi, bình thường chỉ bận rộn vì công việc của mình, chẳng quan tâm gì đến suy nghĩ, tâm tình của Sở Mộ.

Những năm này nàng rốt cuộc tĩnh tâm suy nghĩ, cảm thấy cũng đến lúc nên đón Sở Mộ về bên cạnh mình, sau đó cẩn thận chiếu cố hắn bù đắp thiếu sót, nhưng nàng lại nhận được tin dữ Sở Mộ đã chết bốn năm.

Cuối cùng trong lúc vô tình lại tìm thấy Sở Mộ, ngay cả tảng băng ngàn năm trong lòng nàng cũng bị hòa tan trong nháy mắt. Người đời có nói một giọt máu đào hơn ao nước lã, tuy bình thường nàng rất lãnh đạm, thần thái cao ngạo như nữ vương dõi mắt nhìn xuống thứ dân. Nhưng trải qua hàng loạt biến cố quá lớn, tâm tình nàng rốt cuộc chao đảo dữ dội, nhất là bây giờ Sở Mộ đang ở tình trạng cực kỳ nguy hiểm.

Tâm tình thay đổi nhanh chóng cũng làm cho Nữ Tôn ý thức được Sở Mộ vốn chiếm cứ một không gian rất lớn trong lòng nàng. Vì thế lần này Sở Mộ bị thương, Nữ Tôn bất luận thế nào cũng phải trợ giúp Sở Mộ giải quyết tai họa ngầm linh hồn cực nóng kia.

Dĩ nhiên Nữ Tôn cũng ý thức được mình không phải là nữ nhân bình dị gần gũi. Trước kia Sở Thiên Thừa cũng nói cho nàng biết không thể dùng cái vẻ mặt này đi gặp nhi tử, cho nên lần này Sở Mộ tỉnh lại, Nữ Tôn cho dù không thích cũng tận lực nở nụ cười, cố gắng cho Sở Mộ thấy được một mặt ôn nhu của mình.

"Nữ Tôn điện hạ, ta cũng nhặt được một vài tin tức mà thôi, chỉ biết là gần đây danh tiếng thiếu chủ đại chấn khắp Tây giới, trở thành thanh niên cường giả mới quật khởi mạnh nhất địa vực. Ngài cũng biết Huyễn lão rất thích lưu tâm đến những tin tức kỳ quái, hấp dẫn, tuy biết nhiều những không cụ thể. Sự tình thế nào vẫn phải để thiếu chủ tự nói ra, thế nhưng tiểu tử Hạ Nghiễm Hàn kia đúng là nhân phẩm quá kém rồi. Chẳng lẽ hắn không biết thiếu chủ là nhi tử của Nữ Tôn điện hạ sao? Không để cho hắn một chút màu sắc, có khi hắn nghĩ mình là bá chủ một phương rồi. Nữ Tôn điện hạ, ngài nói Huyễn lão ta nói đúng không?"

Huyễn lão lại bắt đầu kể lể dông dài, vừa đánh vừa xoa lại còn hết lời nịnh bợ vị thiếu chủ mới quen biết.

Nữ Tôn thấy Huyễn lão nói năng lảm nhảm làm hao phí thời gian, lạnh lùng nhìn lướt qua lão gia hỏa ý bảo câm miệng lại.

Nữ Tôn nhất định là phải giải quyết Hạ Nghiễm Hàn rồi, nếu không làm sao bình ổn tức giận trong lòng nàng đây? Hơn nữa trạng thái nguy hiểm của Sở Mộ rõ ràng là do Hạ Nghiễm Hàn tạo rao. Cho dù hắn ẩn núp bên trong Yểm Ma cung, Nữ Tôn cũng sẽ lôi hắn ra cho bằng được.

"Mộ nhi đừng lo lắng, cái tên Hạ Nghiễm Hàn kia cứ để mẫu thân xử lý. Trên người của ngươi còn có ma diễm nguy hại, mẫu thân sẽ tìm được Thiên Tiên Băng trị tận gốc." Nữ Tôn tươi cười nói, từ ái vuốt ve gương mặt Sở Mộ.

Sở Mộ tránh né "cực kỳ xảo diệu", vốn hắn không còn là tiểu hài tử, những hành động an ủi và thân mật kiểu này cũng không quen lắm. Thứ hai là cảm thấy vị mẫu thân này hình như vẫn xem mình là con nít thì phải.

"Ngươi trước tiên nghỉ ngơi một chút, mẫu thân đi lấy vài quả Băng thuộc tính cho ngươi, những sự tình khác đợi bình phục rồi nói tỉ mĩ sau." Nữ Tôn nhận ra Sở Mộ không thích nói chuyện, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì. Cuối cùng ý thức được từ lúc Sở Mộ tỉnh lại còn chưa có ăn gì, vì thế nàng bắt đầu oán trách mình tại sao lơ là như vậy.

Sở Mộ gật đầu một cái, hiện tại hắn có cảm giác trong bụng nóng như bị lửa đốt cháy, ăn cái gì cũng rất khó chịu. Chỉ có trái cây Băng thuộc tính tương đối hợp khẩu vị.

Nhìn Nữ Tôn từ từ rời khỏi căn phòng, Sở Mộ không biết mình đã hôn mê bao lâu, vội vàng đưa cho đám Hồn sủng vài món thức ăn, tránh cho bọn chúng đói xỉu thì phiền phức to lắm.

Vì phòng ngừa bất kỳ tình huống nào phát sinh, Sở Mộ thường xuyên lưu lại trong không gian Hồn sủng một ít thức ăn. Trong ngày thường Sở Mộ không cho chúng nó ăn vụng là vì để dành những trường hợp hôm mê như thế này.

Sau khi cho tất cả Hồn sủng ăn no, Sở Mộ cố ý xem xét tình huống Bạch Yểm Ma. Trong ngày thường nó rất ít ăn hồn hạch, khoảng thời gian này bản thân Sở Mộ bất tỉnh nên không nuôi nấng nó bằng hồn lực, hẳn là đang buồn bực lắm đây.

"Bạch Ma Quỷ?" Sở Mộ dùng tâm niệm bắt đầu câu thông với Bạch Yểm Ma.

"Kiệt!" Bạch Ma Quỷ mệt mỏi vô lực đáp một tiếng, nhìn trạng thái chắc là chưa thể khôi phục như cũ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Tốt lắm, đừng có ở trước mặt ta làm ra vẻ đáng thương, là do ngươi muốn thôn phệ linh hồn của ta đó." Sở Mộ trầm trọng nói.

"Khặc … khặc!" Bạch Ma Quỷ rõ ràng là muốn giải thích.

"Quên đi, ta không thèm so đo với ngươi, sau này ngươi vẫn tiếp tục ăn năm thành hồn lực của ta. Thế nhưng ở một vài tình huống đặc biệt, thí dụ như thời điểm ta chiến đấu cần dùng tất cả hồn lực thì ngươi gặm đỡ hồn hạch lót dạ. Đợi đến khi ta dư thừa hồn lực lại cho ngươi ăn." Sở Mộ nói với Bạch Yểm Ma.

Nói thế nào cũng đã nuôi nấng con quỷ này bốn năm, Sở Mộ cũng không muốn dễ dàng vứt bỏ Hồn sủng. Dù sao không có Bạch Yểm Ma từng bước ép sát, tu vi hiện tại của Sở Mộ không thể nào đạt tới cấp độ này.

Khằng định lại từ đầu thì Bạch Yểm Ma chính là đệ nhất Hồn sủng của Sở Mộ, hơn nữa còn từ trạng thái ấu sủng nuôi dưỡng đến trình độ hiện tại. Sở Mộ đối đãi địch nhân không bao giờ hạ thủ lưu tình, nhưng đối đãi Hồn sủng lại vô cùng thân thiết.

"Khặc… khặc..." Bạch Ma Quỷ vừa nghe còn được phép ăn hồn lực, lập tức hưng phấn gào lên mấy tiếng.

Tâm trí Bạch Ma Quỷ coi như là thành thục, hiển nhiên cũng biết lần này đắc tội chủ nhân không nhỏ, rất có thể sẽ bị đưa vào lãnh cung rồi. Chủ nhân không thể nào chấp nhận hao phí hồn lực nuôi nấng nó nữa.

Thế nhưng Bạch Ma Quỷ không nghĩ tới Sở Mộ lại hào phóng như vậy, không chỉ bỏ qua chuyện trước kia, quan trọng nhất là sau này còn có hồn lực để ăn. Vì vậy Bạch Yểm Ma không còn bộ dạng uể oải như lúc nãy.

Giải quyết vấn đề Bạch Ma Quỷ xong, Sở Mộ cũng thả long tinh thần một ít, nhưng lại nghĩ đến linh hồn mình bởi vì trạng thái Bán Ma lưu lại nguy hiểm quá lớn, chỉ sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tiến cảnh tu vi của mình.

"Thiếu chủ, không cần lo lắng, có Nữ Tôn điện hạ ở đây, linh hồn của ngài nhất định sẽ được trị liệu rất nhanh." Huyễn lão nhìn thấy Sở Mộ mặt mày đau khổ liền nhận ra thời điểm vuốt mông ngựa đã tới, lập tức nhảy đến bên cạnh Sở Mộ nói.

"Tại sao gọi nàng là Nữ Tôn? Nàng không có tên à?" Sở Mộ nhìn lão già nửa người nửa sủng này nói chuyện khôi hài, cũng thử dò hỏi.

"Ách, tiểu nhân không dám gọi thẳng tên." Huyễn lão nói nhỏ.

"Ta nàng không biết gì về nàng cả, ngươi kể lại đơn giản xem nào." Sở Mộ nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, tiếp tục hỏi thăm.

Lúc trước Sở Mộ đã nhìn thấy Nữ Tôn khống chế Tinh Quang Hồn sủng, cho dù con Hồn sủng đó không cường đại như Lam Vũ Yêu Linh Hoàng nhưng cũng không chênh lệch nhiều lắm. Người có thể nhận được Hồn sủng như thế hiển nhiên phải là nhân vật danh tiếng lẫy lừng trong thế giới nhân loại.

Khi Sở Mộ còn nhỏ đã đoán được mẫu thân lạnh lùng của mình là một Hồn sủng sư cường đại, chỉ có điều không có ngờ tới nàng lại mạnh đến trình độ này.

Tựa hồ Huyễn lão cũng biết tin tức về Nữ Tôn và nhi tử của nàng, đồng thời cũng nhận ra quan hệ giữa Sở Mộ và Nữ Tôn rất xa lạ, lập tức bày ra bộ dạng nắm rõ hết thảy trong lòng bàn tay, ngẩng đầu lên há to tái mồm báo nói:

"Nữ Tôn điện hạ tên là Băng Lam, trong lĩnh vực Hồn sủng, nàng thuộc về tuyệt thế cao thủ lánh đời, cũng không có bao nhiêu người biết đến nàng. Chỉ có cao tầng các thế lực lớn mới biết một chút tin tức, trong vòng luẩn quẩn của nhóm cường giả chân chính. Tất cả mọi người đều gọi nàng là Nữ Tôn, mặt khác còn có danh xưng là "Lãnh mỹ nhân", nàng xuất thân vẫn còn là một bí ẩn, nghe nói là đệ tử của một vị cao nhân ẩn sĩ. Nàng bây giờ đang nhậm chức ở trong thế lực Hồn Điện và Hồn Minh, có danh hiệu là "Tinh Tuyệt". Tuyệt đối là cơn ác mộng êm ái nhất đối với các tiểu tử vừa thành niên."

Huyễn lão nói một hơi dài dằng dặc về lai lịch Nữ Tôn, chẳng qua là Sở Mộ càng nghe càng mờ mịt. Bởi vì Huyễn lão nói chuyện này hiển nhiên chỉ thuộc về cao tầng của những thế lực lớn. Sở Mộ bây giờ căn bản không có cơ hội tiếp xúc đến cấp bậc này. Huyễn lão đưa ra những ví dụ kia để biểu hiện nàng cường đại cỡ nào, nổi tiếng ra sao, nhưng Sở Mộ chỉ có thể gật đầu cái hiểu cái không. Hiểu biết đại khái là mẫu thân của mình rất lợi hại, địa vị thuộc về tầng cao nhất ở trong Hồn Điện và Hồn Minh, cũng có được danh hiệu riêng biệt là Tinh Tuyệt.

"Ngươi hỏi chuyện của cha mẹ mình hả? Bọn họ tại sao quan hệ không tốt sao? Cái này ta cũng không rõ ràng lắm, tóm lại nếu hai người bọn họ đi cùng một chỗ chắc chắn là dư sức càn quét một nửa Cấm Vực." Huyễn lão rõ ràng là một kẻ thích nói nhảm dông dài, cho dù không biết tin tức cũng cố gắng xé cho ra vài mảnh, đông một chút tây một chút.

Huyễn lão đang định nói tiếp vài chuyện cho Sở Mộ nghe, nhưng trong lúc vừa mới há miệng thì thân thể bỗng nhiên bị kéo lùi ra sau, cả người giống như thanh nam châm dán lên trên tường gỗ. Thậm chí thân thể vừa khớp đính lên chính giữa khung ảnh trên tường, tạo thành một bức họa vô cùng sinh động.

"Lão già này nói chuyện chỉ có ba phần sự thật, bốn phần là tin vỉa hè, còn có ba phần là do hắn bịa ra, không cần phải nghe làm gì." Nữ Tôn Băng Lam không biết từ lúc nào đã trở lại trong phòng, trên tay còn có một bình Thanh Diệp Lộ Thủy chứa rất nhiều trái cây tỏa ra hàn khí.

"Ăn đi, nhất định là đói bụng rồi hả?" Nữ Tôn Băng Lam cầm một quả nho nhỏ đặt vào miệng Sở Mộ.

"Ta tự mình ăn vậy." Sở Mộ vẫn cảm thấy là lạ, nếu như là trước kia nàng không bao giờ đút mình ăn như thế này, tại sao bây giờ bỗng nhiên bày ra bộ dáng mẫu thân hiền từ rồi?

Nữ Tôn Băng Lam cũng không miễn cưỡng, ngồi ở bên giường hỏi thăm những chuyện Sở Mộ từng trải qua trong mấy năm này.

Sở Mộ chỉ tóm tắt đại khái một lần, không có ý định tường thuật quá mức tỉ mĩ.

"Vốn ta định dẫn ngươi đến Hồn Điện vào năm mười tám tuổi, tìm cách giúp ngươi khôi phục vấn đề mất một hồn. Nhưng mẫu thân không nghĩ tới những năm này ngươi lại bị mất tích, ở trên hoang đảo nhất định là rất khổ cực rồi."

Tuy Sở Mộ kể lại tương đối đơn giản, nhưng Nữ Tôn Băng Lam cũng có thể đoán được Sở Mộ mất tích bốn năm nhất định đã nếm không ít đau khổ, vừa nghe vừa biểu lộ cảm giác ngại ngùng khôn xiết.

"Ta không muốn đi Hồn Điện." Sở Mộ đã nhận ra Băng Lam muốn dẫn mình đến Hồn Điện, lập tức lắc đầu cự tuyệt.

Sở Mộ cực kỳ vất vả mới thoát khỏi cái bóng của Yểm Ma cung, bây giờ lại chạy tới Hồn Điện gì đó đúng là hành động ngu xuẩn. Sở Mộ cảm thấy cho dù mình được Băng Lam bảo hộ, vấn đề Mạc Tà là Hồn sủng liên tục dị biến cũng sẽ mang đến không ít phiền toái. Vì thế lúc này Sở Mộ không muốn gia nhập bất cứ tổ chức nào, một mình lịch lãm, không ngừng mạo hiểm, không ngừng tăng cường thực lực mới là chính đạo.

Băng Lam bây giờ hiển nhiên là hi vọng Sở Mộ lưu lại bên cạnh mình, khổ sở khuyên giải Sở Mộ hồi lâu nhưng phát hiện Sở Mộ tâm chí kiên quyết đành phải bỏ qua chuyện này.

Nếu như là trước kia, Nữ Tôn chắc chắn là không thèm hỏi thăm gì cả, trực tiếp dẫn Sở Mộ tới Hồn Điện là xong, mọi việc dựa theo yêu cầu của nàng để cho Sở Mộ trưởng thành. Nhưng bây giờ Băng Lam không dám làm như vậy, nàng đã nhìn ra được thái độ Sở Mộ đối với mình không tốt. Nếu như nàng cố gắng cưỡng ép, làm việc hà khắc, nói không chừng Sở Mộ lập tức động thân rời khỏi.

"Được rồi, ngươi đã không muốn đi Hồn Điện thì mẫu thân cũng không bắt buộc, nhưng tình trạng thân thể ngươi bây giờ không quá lạc quan. Ta trước tiên dẫn ngươi đến Thiên Hạ thành, ngươi ở đó điều dưỡng một thời gian, ta sẽ đi Bắc Vực tìm kiếm Tiên Băng giúp ngươi thoát khỏi tình trạng nguy hiểm này." Nữ Tôn Băng Lam nhẹ giọng nói.

Thật ra nàng rất muốn dẫn Sở Mộ đi theo bên cạnh, nhưng lại cảm thấy phương bắc không an toàn lắm. Hơn nữa Thiên Địa Tiên Băng khẳng định là sinh trưởng ở những địa phương nguy hiểm. Nàng cũng không muốn để cho Sở Mộ mạo hiểm như thế, đặc biệt là trong tình huống linh hồn thương tổn lại càng không ổn.

Sở Mộ chỉ lắc đầu nhè nhẹ, mặc dù trạng thái Bán Ma lưu lại di chứng nhưng điều đó không hề ảnh hưởng gì tới hành động của hắn. Chỉ cần thực lực tiếp tục tăng cường thì bệnh trạng sẽ dần dần biến mất. Huống chi Sở Mộ không muốn bị ước thúc ở một chỗ, lập tức nói ra ý định tự mình đi ra ngoài lịch lãm.

"Nữ Tôn điện hạ, không bằng như vậy đi, dù sao Huyễn lão ta bây giờ cũng vô cùng rảnh rỗi. Để ta đi theo thiếu chủ, làm bạn với thiếu chủ trong quá trình lịch lãm và rèn luyện, Nữ Tôn điện hạ yên tâm tìm kiếm Tiên Băng, cuối cùng sẽ gặp nhau ở Thiên Hạ thành là tốt rồi." Huyễn lão liền nắm chắc cơ hội, nói rất hùng hồn.

Nữ Tôn Băng Lam nhìn thoáng qua Huyễn lão, rõ ràng là không có một chút tín nhiệm nào đối với lão già này. Thế nhưng, nàng nhất thời cũng không nghĩ ra cách nào khác, đành phải gật đầu nói: "Vậy để cho Huyễn lão đi theo bên cạnh ngươi, Huyễn lão kiến thức rộng rãi sẽ trợ giúp ngươi trên con đường tu luyện rất lớn. Sau này ngươi lịch lãm nên đi theo hướng Thiên Hạ thành, nếu ta tìm được Tiên Băng sẽ tới Thiên Hạ thành tìm ngươi. Hơn nữa Thiên Hạ Quyết sẽ cử hành trong vòng một, hai năm nữa, mẫu thân cảm thấy ngươi nên nhân cơ hội đến quan sát, chuyện này sẽ giúp ích rất lớn trong tương lai sau này."