"Dừng tay!" Đang thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên từ cửa truyền đến một đạo thanh âm uy nghiêm, làm những người đang đứng đây thoáng qua run một cái hoảng sợ. Gã trung niên cũng đình chỉ động tác, kinh ngạc quay đầu lại nhìn xem, chỉ thấy một tên nam nhân cao lớn đeo kính râm mặc toàn thân tây trang hàng hiệu nghênh ngang bước tới, phía sau hắn cả đám người thô tráng cũng mặc đồ đen nghiêm chỉnh.
"Các ngươi động tay động chân lên một thiếu niên thế này còn ra thể thống gì nữa, có biết thấy mất mặt không?" Nam nhân cao lớn vênh váo tự đắc thong thả đến gần, chậm rãi tháo kính râm, lộ ra khuôn mặt uy phong lẫm lẫm, tuy rằng mặt hắn xác thực mang theo tao nhã mỉm cười, nhưng trong mắt chính là không hề cười.
Tần Tiêu Phong vốn nghĩ cậu may mắn được cứu mạng rồi, nhưng lúc phát hiện hắn đúng là kẻ đại ác ma đem cậu ăn tươi nuốt sống ngày hôm qua, khó tin trừng lớn đôi mắt, vì cái gì Trần Vân Thụy tự dưng xuất hiện ở đây?
"Cậu là ai mà dám nửa đường chặn ngang xen vào chuyện này!" Gã trung niên nổi trận lôi đình nhìn chằm chằm kẻ xâm nhập. "Lão ba nó thiếu nợ chúng tôi rất nhiều tiền, không trả còn bỏ chạy, chúng tôi đương nhiên muốn tìm hắn tính toán sổ sách, mấy người các cậu không liên quan thì đừng nhúng tay!"
"Này! Chú ý thái độ của mình đi lão già, có biết bản thân đang nói chuyện với ai không thế!" Một tên bảo tiêu cao lớn đứng bên Trần Vân Thụy cầm súng chỉ thẳng vào đầu gã nam nhân trung niên, ngữ khí cảnh cáo tàn nhẫn: "Đây chính là lão đại của Vu Hoa Cương chúng ta, ngươi dám lỗ mãng thế hẳn đã chán sống rồi đi?"
"Xin lỗi... xin tha cho tôi..." Lần đầu cận sát nhìn thấy súng thật, gã trung niên sợ tới mức muốn tè ra quần, vừa rồi thái độ còn ngạo mạn liền lập tức biến thành kẻ hèn nhát cầu xin thương xót: "Tôi có mắt mà không trông được thái sơn, không biết vị bằng hữu anh tuấn đây lại là lão đại của Vu Hoa Cương tiếng tăm lẫy lừng!", mặt khác gã muốn tiến đến tỏ vẻ thân thiết lại thấy đối phương đứng sừng sững vô cảm im lặng, không ai dám nói chen thêm một câu một chữ nào nữa, trong phút chốc không khí đông cứng trở nên đặc biệt căng thẳng.
"Thôi khỏi! Cất nó đi." Trần Vân Thụy dễ dàng cắt đứt hơi thở khẩn trương, lệnh cho thuộc hạ dừng việc tùy tiện động dao động súng, đối phó đám ô hợp này nọ còn cần phải dùng đến vũ khí làm gì cho mệt? Hắn hạ tầm mắt liếc sang Tần Tiêu Phong rơi vào trạng thái đứng ngây ra, mặt tái nhợt sợ hãi, hắn không muốn dọa sợ đến người ta; mới một đêm không gặp lại tưởng đâu đã xa cách tam thu, hắn nghĩ bản thân nhất định bị thần kinh rồi, rõ ràng nhận thức thiếu niên trước mắt này đối với chính mình quá mức nguy hiểm, không nên lằng nhằng dây dưa thêm nữa, nhưng khi hắn vừa nghe thuộc hạ báo tin tức rằng Tần Tiêu Phong bị gặp phiền phức, lúc sau bất chấp đang dở dang công việc, lòng nóng như lửa thiêu chạy tới cửa nhà người ta!
"Chúng ta hôm nay không phải đến gây sự, đừng dọa nạt linh tinh, bằng không như thế nào đòi đàm phán tử tế?"
"Xin lỗi lão đại, em hơi bị kích động." Phi Vân nghe lệnh làm theo, lui về vị chí cũ của hắn đứng nghiêm chỉnh.
Tần Tiêu Phong ngơ ngác nhìn nam nhân, trong lòng tràn đầy sợ hãi, từ vẻ mặt bình tĩnh dường như không thể biết được mục đích đến thăm của anh ta là gì, chẳng lẽ lại đến đòi nợ mình như những người đó sao?
"Các người tụ tập ở đây thế này chắc đều là chủ nợ của Tần Sĩ Hồng đi?" bất đắc dĩ rời mắt khỏi biểu cảm bộc lộ trên mặt Tần Tiêu Phong, Trần Vân Thụy trước đặt mông ngồi vào sô pha, rút ra một điếu thuốc, đàn em bên cạnh tự động châm lửa cho hắn.
"Nói thật với các người, Tần Sĩ Hồng cũng đã vay không ít tiền từ ngân hàng tư nhân ngầm của tôi. Ngài vừa nói lão ta bỏ trốn có đúng không?"