Sủng Vật Của Lão Đại Hắc Bang

Chương 22



"Chính mồm thằng nhãi con này nói ba nó để lại giấy tờ rồi bỏ chạy, chắc chắn là tin tức thật!" Nam nhân trung niên sợ hãi nói ra, mắt nhập nhòe lóe sáng, đồng thời cũng cho rằng mình đã tìm được đồng minh. Có lão đại hắc đạo thanh thế hoành tráng như này ra nhập, còn phải sợ cha con Tần gia lì lợm được bao lâu.

"Bọn tôi từ hôm qua đến nay không tìm được ai, đành phải tới cửa đòi nợ, không ngờ đã chậm một bước, lại để cho hắn chạy mất!"

"Cái gì? Chạy rồi?" Trần Vân Thụy đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên một tia u ám lạnh lẽo, giống như mây đen tụ lại trên bầu trời đêm trong vắt, hắn không biểu tình dừng tầm nhìn lên người nhìn Tần Tiêu Phong hồi lâu, giống như sự bình yên trước cơn bão.

Cảm thấy tai họa sắp ập đến, Tần Tiêu Phong cứng còng không dám nói lời nào, Đại Ma Vương định làm gì xử lý cậu? Trong đầu thiếu niên chợt lóe lên một vài ý nghĩ tồi tệ, liệu anh ta sẽ lựa chọn chặt tay chân hay moi lục phủ ngũ tạng của mình đem bán ra nước ngoài?

Ngay lúc mọi người xung quanh cho rằng Trần Vân Thụy tiếp theo sẽ nổi trận lôi đình đem Tần Tiêu Phong chết không có chỗ chôn, hắn lại đột nhiên bĩu môi cười, "Tần Tiêu Phong, tôi chỉ hỏi một câu, cậu có muốn thay ba mình trả nợ không?"

"Đương nhiên... muốn" Tần Tiêu Phong sợ hãi ngẩng đầu, "Tuy rằng do ba tôi vay, nhưng ba không trả thì tôi trả, tôi chưa từng nói sẽ quỵt tiền, chỉ là gấp rút thời gian ngắn không thể đào đâu ra con số kinh khủng như vậy, nếu anh cho tôi trả góp, tôi sẽ chăm chỉ kiếm tiền hoàn lại không thiếu anh một xu đâu." 

"Hừm, ba cậu chỉ riêng tôi đã vay hai triệu, càng miễn bàn lão còn đi vay của chủ nợ khác", Trần Vân Thụy dội ngay một gáo nước lạnh vào thiếu niên, "Số tiền khổng lồ như vậy, trả từ thời dân quốc đến hiện tại chắc gì đã xong."

Như bị nện vào đầu, Tần Tiêu Phong cúi mặt không nói nên lời, nam nhân nói rõ ràng cho cậu biết nó nghiêm trọng đến cái mức không phải một công việc bình thường có thể cày cuốc gánh nợ nổi.

"Đừng thất vọng sớm quá" Trần Vân Thụy ung dung thở ra một hơi khói trắng, "Tôi có thể thay cậu trả nợ của lão già đó cho những người này, cả hai triệu tệ ba cậu nợ tôi cũng có thể xóa sổ."

"Lời anh nói có thật không?" Tần Tiêu Phong kinh ngạc ngước mắt lên nhìn hắn, miệng há hốc như vừa nghe qua một truyền thuyết giang hồ khó tin nào đó, sao lại có thể xảy ra chuyện tốt như vậy? Chẳng lẽ hắn nhận thức được hành vi trước đây đối xử với mình quá tàn nhẫn, cảm thấy có lỗi áy náy trong lòng, dựa vào việc bồi thường tâm lý, quyết định cho mình thêm một con đường sống?

Thuộc hạ cùng nhóm chủ nợ ở bên cạnh nghe được lời hắn nói xong, đều kinh ngạc nhìn về phía Trần Vân Thụy, nhưng thấy vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, hoàn toàn khác bộ dáng đang nói chuyện tùy tiện, không khỏi hai mắt nhìn nhau khó hiểu nổi lão đại này là suy tính cái gì a.

"Đàn ông đã nói thì nhất định làm được." Trần Vân Thụy khóe môi hơi cong gợi lên vô cùng tự tin, hắn muốn dụ con thỏ nhỏ đáng yêu kia cắn câu nha, "Tôi đường đường là lão đại hắc bang, tất nhiên sẽ không gáy xuông cho vui, nhưng thiên hạ này lấy đâu ra bữa cơm miễn phí, cậu phải đáp ứng điều kiện của tôi mới công bằng." Hắn cũng có ngoại lệ riêng.

"Điều, điều kiện?" Đôi mắt sáng ngời của Tần Tiêu Phong lập tức mờ đi ảm đạm, biết ngay làm gì có chuyện tốt như vậy.

Đám người xung quanh nghe xong mấy lời này chợt bừng tỉnh đại ngộ nhận ra,  Trần Vân Thụy là muốn chơi chiến lược đánh phủ đầu, trước tiên cho thiếu niên nếm thử một chút ngọt ngào, đợi con mồi dính bẫy rồi liền đón đầu vây đánh, tra tấn con mồi muốn sống không được muốn chết chẳng xong, tất cả đều âm thầm cười trộm. (-_- cái nết kỳ cục)

"Cậu có vẻ không hài lòng nhỉ?" Đôi con ngươi đem thẳm của Trần Vân Thụy lóe lên một tia quỷ dị, nghiêm giọng nói với Tần Tiêu Phong:

"Xem xét tình hình hiện tại, cậu vẫn còn có tư cách tính toán quyền lợi sao?"