Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Chương 50: Em ấy tính nhiệm Ôn Kha hơn là tôi



Tôm sống được giao đến vào lúc tờ mờ sáng, hắn lục đục sơ chế nguyên liệu, rất nhanh đã hoàn thành nồi cháo tôm đầy chất lượng.

Trấn Nam đúng giờ sẽ rời khỏi phòng, cậu ngoan ngoãn dùng bữa với hắn, cả hai nói vài ba câu rồi chia nhau đi làm. May là nhà vẫn còn hai chiếc moto, thời điểm này Trấn Nam nhận ra được sự hoang phí của Lăng Hải Thành cũng không đến nổi nào, cậu chọn đại một trong số chúng để rời khỏi nhà.

Ôn Kha vừa bắt gặp Trấn Nam, chưa chào mắt đã để ý đến dấu vết yêu thương mà Lăng Hải Thành để lại. Lúc trước khờ dại nói đó là vết muỗi đốt, nghĩ lại còn thấy bản thân ngu ngốc.

Anh hằng giọng nhắc nhở: “Mấy vị khách đến đây, mua hoa là phụ ngắm cậu là chính. Nếu như muốn đảm bảo doanh thu, che mấy vết đó lại là điều tất yếu.”

Trấn Nam ngại ngùng sợ vào cổ mình, cậu đáp: “Không đâu, em nghĩ họ đến vì anh”

Lấp lánh trên tay cậu là viên kim cương nhỏ đính trên chiếc nhẫn làm bằng vàng trắng, bên trong còn khắc tên Lăng Hải Thành. Lúc trước bởi vì hắn yêu cầu nên cậu mới để yên một chỗ, lần này thái độ đối phương xoay chuyển một trăm tám mươi đôi, hẳn là không tính toán.

Ba mẹ cậu từng nói: “Hôn nhân là giả cũng phải tôn trọng chiếc nhẫn cưới, nó là minh chứng cho việc bên cạnh mình đã có một người, trách được người không cần thiết tìm đến.”

Ôn Kha bĩu môi, đi ra bên ngoài treo biển “Nắng sớm, hoa chớm nở, mời vào trong.”

Trấn Nam hoàn thành các đơn đặt trước, cậu bận bịu với nhiều loại hoa, khách đến lấy luôn hài lòng với tác phẩm của cậu mọi việc đều diễn ra trơn tru và thuận lợi, lượng khách vẫn cứ như thế chẳng hao hụt ngược lại càng kéo thêm đến.

Vài ngày sau, khi phiên tòa diễn ra, cậu hoàn toàn cắt đứt quan hệ với gia đình nhận nuôi về thủ tục pháp lý.

Phương Nguyện không xuất hiện trên toà, chẳng biết đã nấp vào góc nào đó phê pha rồi, chỉ có đều không thể tượng tượng ra diễn cảnh ông ta đánh bài bằng cách nào.

Nghiện đánh bài đến mức nhịn một ngày sẽ nổi cáu không thể ngủ, liệu rằng ông ta sẽ thỏa mãn bằng cách nào đây?



Giết chết một người nói khó không khó, nói dễ không dễ nhưng để người đó sống dở chết dở thì thú vị hơn nhiều.

Người như Phương Nguyện, mất đi đôi tay cùng đồng nghĩa với việc gần với cái chết. Ông ta sẽ tự chết đi mà không cần bẩn đôi tay của mình, Trấn Nam mong rằng đối phương sống lâu một chút để hưởng thụ loại cuộc sống vật lộn với đồng tiền.

Cậu bước ra khỏi phiên toà đúng trời đổ cơn mưa như trút nước, Trấn Nam ngước nhìn màn trời trắng xóa, thứ không khí lạnh lẽo đang dần xâm lấn, tiếng nói xôn xao kèm với loạt bước chân vội vã tìm chỗ trú.

Ôn Kha đứng bên cạnh hỏi: “Cậu bỏ qua cho ông ta như thế sao?”

Trấn Nam chẳng cần nghĩ ngợi mà gật đầu: “Ông ta sống không thọ.”

Chiếc xe chạy thẳng vào khoảng sân trống, lấp ló sau màn mưa là bóng hình người đàn ông mặc vest đen, hắn bung ô thả từng bước chân tiến gần về phía bọn họ.

Ôn Kha tặc lưỡi, anh nói: “Tôi sẽ lái xe về cửa hàng giúp cậu.”

Chìa khóa xe được trao tay, cậu khẽ chớp mắt: “Anh dừng dầm mưa.

“Tôi biết rồi.” Ôn Kha gật đầu xoay người vào bên trong, tìm một chỗ khô ráo yên vị.

Lăng Hải Thành thả từng bước chân lên bậc thang, khuôn mặt lạnh băng xuất hiện sau chiếc ô đen, thời gian cứ như được tua chậm, ánh mắt hắn hệt cái không khí hiện tại, cái nhìn lạnh lẽo đầy chết chóc.

Trấn Nam thấy hoảng đôi chút, cậu lưỡng lự đợi hắn đến bên cạnh.

“Anh đừng dầm mưa nhỉ?” Lời nói phát ra từ miệng hắn đầy châm chọc.



"Em..."

Lời nói của cậu bị hắn cắt ngang: “Đến việc cựa mình thoát khỏi đám người đó em một mực không nói với tôi, ngay cả ngày phiên tòa diễn ra cũng không hề có ý định cho tôi biết”

“Em thật sự.”

Lại một lần nữa, giọng nói của hắn lấn át đi cả tiếng mưa, đè lên thanh âm của Trấn Nam: “Sao? Lần này em định nói rằng không thích hắn.”

Trong lòng cậu dâng trào một cột sống, ước chừng còn cao hơn tòa nhà lấp ló sau màn mưa, lâu rồi Trấn Nam mới tìm lại cảm giác này. Chẳng thể hiểu nổi, lúc bị nhầm lẫn thành người khác cậu vẫn bình thản nhưng lần này cuồn cuộn sóng trào.

“Đúng vậy, không có thích!” Trấn Nam thẳng thắn đáp.

Ánh mắt Lăng Hải Thành nhìn đến Ôn Kha, bọn họ đối đầu trong âm thầm.

Trấn Nam thở ra một hơi hỏi: “Anh giận em?”

Hắn không đáp, bước đến bên cạnh Trấn Nam đôi tay ôm trọn eo cậu bọn họ hòa vào màn mưa, đến lúc ngồi vào xe, thắt dây an toàn vẫn không lấy một tín hiệu tốt.

Trấn Nam cảm thấy bản thân không sai, đó là chuyện riêng cần phải xử lý, hoàn toàn không liên quan đến người bên cạnh.

Những ngón tay đan xen vào nhau, trong lòng có chút bức rức, đôi môi khép mở cậu hỏi: “Anh từ không công ty đến thẳng đây sao? Còn công việc?”

Bàn tay siết chặt vô lăng, khuôn mặt hắn càng lạnh hơn, ánh mắt chưa một lần nhìn đến người bên cạnh.