Sự im lặng tỉ lệ thuận với không khí bên ngoài, hắn càng im lặng, không khí càng lạnh lẽo.
Cơn mưa bao trùm thành phố, dòng nước chảy xiết cuốn theo bụi bẩn trên mặt đường, bầu trời tối sầm, mưa một lúc càng lớn, dáng người liêu xiêu chạy vào con hẻm nhỏ, bước chân lảo đảo, tay tì vào bức tường cũ kỹ đầy vết xước.
Lớp sơn tróc gần hết lộ ra mảng xi măng xám, rác thải được vứt đầy hai bên, kéo dài đến cuối con hẻm, bức tường lớn chắn ngang phản chiếu trong đôi mắt u ám.
Phương Nguyện thở dốc, sợ hãi dựa vào bức tường: “Tôi hứa sẽ trả nợ”
Ông ta vái lạy, lộ ra đôi bàn tay đã mất hết ngón, gương mặt trắng bệch nói: “Cậu mà giết tôi, sẽ mất cả chì lẫn chài.”
Đối diện ông ta là người mặc áo đen, chiếc mũ lưỡi trai che đi nửa khuôn mặt, mưa nặng hạt rơi xuống khẩu súng lục, nòng súng chĩa về hướng Phương Nguyện.
Hàm răng đánh vào nhau tạo thành tiếng, câu từ ngắt quãng ông ta nói: “Cậu, cậu giết, giết người là phạm pháp”
Người kia lắp giảm thanh, một tiếng động nhỏ được cơn mưa đè lên, dòng máu chảy ra dọc theo sống mũi hòa với nước mưa, đôi mắt trắng toát của Phương Nguyện mở to.
Thông qua đôi mắt Phương Nguyện, phản chiếu hình bóng người kia rời đi không chút do dự.
Vài ngày sau, tiếng còi cảnh sát đánh động xung quanh, trong con hẻm dơ dáy bẩn thỉu, mùi hôi thối của xác chết phân hủy xộc thẳng vào mũi. Tận cùng con hẻm, cái xác đang trong quá trình phân hủy, động vật bò lểnh nghển xung quanh, vừa thiếu ánh sáng còn ẩm ướt khiến người khác không khỏi buồn nôn.
Cái chết của Phương Nguyện không được truyền thông nhắc tới, dù chỉ là một tin nhỏ, hệt như chiếc lá xanh bị cơn bão tác động, bay tít lên cao rồi đáp
xuống đất như bao chiếc lá khác, chẳng ai để tâm đến việc nhỏ nhặt.
Trấn Nam tựa lưng vào ghế sofa, đôi mắt dõi theo chuyển động trên tivi, cậu với Lăng Hải Thành đang chiến tranh lạnh, đối phương vẫn nấu ăn đều đặn nhưng chỉ nấu đủ một người ăn, chính là dành cho cậu, còn hắn thì nhịn đói.
“Không ăn bữa sáng là vì chê dở sao?” Giọng nói lạnh như băng phát ra từ phía
sau.
Trấn Nam không động, con ngươi kiên định, cậu đáp: “Anh cũng không ăn còn gì."
Tiếng cười lạnh, hắn cất giọng: “Tôi ăn ở chỗ làm, cần em quan tâm à?”
Cậu nhỏ giọng: “Nói dối.”
Lăng Hải Thành bước đến gần, dùng tay nâng cầm cậu từ phía sau, đôi mắt trong veo đang nhìn hắn.
Trấn Nam xoay đầu tránh né, cậu đứng dậy muốn về phòng đột nhiên thân thể bị nhấc bổng.
Bị Lăng Hải Thành vác lên vai, Trấn Nam vùng vẫy, hoang mang hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Hắn im lặng không đáp.
Phòng thay đồ với không gian sáng bừng, hàng áo sơ mi được treo trong tủ kính kéo dài, cà vạt đa dạng mẫu mã và màu sắc, giày da sáng bóng trưng bày trên kệ được chăm chút kỹ lượng, đồng hồ và phụ kiện đi kèm đều lòng kính có thể thoải mái đưa ra lựa chọn.
Căn phòng này chiếm diện tích xếp sau phòng ngủ, như một cửa hàng thu nhỏ.
Lăng Hải Thành đi thẳng đến chỗ treo quần áo của cậu, hắn lấy ra một bộ lễ phục mới toanh. Đến bản thân còn chẳng biết nó có từ khi nào, số lượng đồ hắn và Tô Miên mua cho quá nhiều, không thể kiểm soát.
“Bảy giờ tối nay buổi từ thiện được diễn ra, tôi không muốn đến trễ.” Hắn thả từng bước chân đến chỗ cậu, tiếp tục nói “Tôi thay cho em.”
Bộ lễ phục làm nổi bật làn, thiết kế có điểm nhấn, vừa sang vừa mềm mại mà không mất đi vẻ nam tính.
Cậu lập tức từ chối: “Em sẽ về phòng thay.
Ngày này rốt cuộc cũng đến, Trấn Nam chưa nói ra chuyện bản thân nghe thấy, cậu và hắn vốn dĩ không có cơ hội ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.
Lăng Hải Thành lạnh nhạt hỏi: “Vì sao?”
“Thái độ của anh rõ ràng không muốn chạm vào người em.” Cậu xoay mặt sang hướng khác, tiếp tục nói “Ép bản thân để được gì.”
Một tia chua xót xoẹt qua ánh mắt, Lăng Hải Thành cau mày đáp: “Là em không nói mọi chuyện với tôi, em không thích tôi, đến cả việc thông báo một tiếng cũng sợ tôi sẽ biết.”
Trấn Nam nhíu mày đáp trả: “Là em sai hả?”
“Em không sai nhưng mà..” Hắn muốn nói, lại không nỡ đổ toàn bộ lên đầu Trấn Nam.
Lăng Hải Thành thở ra một hơi, thành thật nói: “Là tôi sai, tôi xin lỗi.”
Mấy ngày nay làm điệu bộ xa cách, răn đe đôi mắt không được nhìn Trấn Nam, cắn môi đến rỉ máu để không hạ giọng xin lỗi cậu, muốn chạm cũng không thể chạm, bản thân nhớ mùi hương trên người cậu đến ngủ không ngon.
Cái giường lớn trở nên thiếu vắng, chính xác là bản thân tự cách ly với Trấn Nam, chung một nhà nhưng lại nhớ đối phương đến day dứt.
Trấn Nam bị câu nói làm cho ngớ người, cậu bị lãng tai hay sao ấy.
Cứ ngỡ phải cãi nhau một trận long trời lở đất, nào ngờ hắn nhận hết về mình, cậu nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Lăng Hải Thành tiến đến chỗ cậu, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm, chất giọng trở nên trầm ấm và có cảm xúc hơn: “Tôi muốn thay đồ cho em.”