Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Chương 64: Lăng Hải Du chặt đứt mối tình đơn phương



Hắn hôn nhẹ lên đuôi mắt Trấn Nam, hạ giọng nói: "Không thích!"

Cậu ngại ngùng rời khỏi sofa giúp hắn đi lấy đồ, Lăng Hải Thành nấu bữa chiều xong lập tức tắm qua một lượt, hắn ngồi xem cậu ăn ngoan thế nào, bản thân chỉ dùng một tách trà.

Hắn vừa nhìn đồng hồ vừa nói: "Đến giờ rồi, tôi đi trước."

Cậu khẽ gật đầu.

Có vẻ bị giấc mơ ám ảnh, trước khi rời đi hắn nói một tràng: "Đã hơn sáu giờ rồi, nếu buồn chán thì xem tivi hoặc gọi Tô Miên đến, đừng ra bên ngoài. Nếu tôi về mà phát hiện em không có ở nhà, tôi sẽ đánh đòn nhé!"

Không phải một chút vô lý mà là cực kỳ vô lý, Trấn Nam bản tính không thích phân tranh nên đành gật đầu cho đối phương yên tâm.

Trấn Nam nhìn vào bàn ăn thở hắt ra một hơi, đĩa sườn xào chua ngọt, nửa con gà nướng, canh khoai mỡ nấu với thịt băm còn có cả rau củ luộc, mỗi món đều dậy mùi thơm kích thích vị giác, nhưng Lăng Hải Thành rời đi chúng đột nhiên mất hết mùi vị.

Lúc nãy thà đừng về, làm cho nỗi buồn cố kìm nén lại bộc phát không thể khống chế.

Hàng mi rủ xuống, cậu chậm chạp cho thìa cơm trắng vào miệng.

Cuộc gọi đến từ Lăng Hải Thành, nhấc máy gương mặt điển trai của hắn lập tức hiện ra, đôi mắt không nhìn vào điện thoại mà giữ thắng, chất giọng ấm áp hỏi: "Em vẫn đang ăn đúng không?"

"Đồ anh nấu rất ngon, em sẽ ăn hết chúng." Trấn Nam chậm rãi đáp.

Thông qua màn hình có thể thấy nụ cười mỉm của Lăng Hải Thành, hắn hạ giọng châm chọc: "Dùng bữa bên ngoài em cũng sẽ không lãng phí thức ăn, khen như thế tôi chẳng phân biệt nổi."

Cậu nhai từng chút một, khuôn miệng lúc ăn rất đẹp, không hề phát ra tiếng động.



Nuốt xuống thức ăn, Trấn Nam đáp: "Bên ngoài sao có thể so sánh."

Những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên vô lăng, hắn mở miệng nói: "Ngày mai ba gọi về, muốn dùng cơm chung, em có tiện không?"

"Cửa hàng giao cho Ôn Kha, em có thể."

"Chỉ dùng bữa tối." Lăng Hải Thành tiếp tục nói "Ông ấy còn có một đứa con nuôi, tên Lăng Hải Nhi, nó sẽ về đây chơi hết kỳ nghỉ."

Trấn Nam tò mò hỏi: "Cô ấy đi du học từ bao giờ?"

Lăng Hải Thành nhanh chóng đáp: "Sau ba năm được nhận nuôi."

Hắn cố ý kéo dài câu chuyện muốn đợi cậu ăn hết bữa cơm: "Sứa nhỏ lúc đó không đồng ý với ông ấy, tôi có chút buồn."

Trấn Nam giật bắn người hỏi: "Sao anh biết?"

"Ngày nào ông ấy cũng nhắc tên em, gần đây mới phát hiện em và sứa nhỏ là một." Đôi môi cong cong, hắn giương khóe miệng cười.

"Không nói chuyện với anh nữa, em đi rửa bát." Trấn Nam chào tạm biệt rồi ngắt máy.

Cậu rửa xong chỗ bát dĩa thì ra ngoài phòng khách ăn trái cây, Lăng Hải Thành đã gọt sẵn hết rồi.

Cuộc sống hai người thật tốt, Trấn Nam sắp bị biến thành tên lười nhác. Một ngày ngủ tám tiếng, việc nhà không động đến, thức ăn có người chuẩn bị sẵn, cậu mà nhịn một bữa Lăng Hải Thành sẽ mặt nặng mày nhẹ.

Trái với hoàn cảnh của Trấn Nam, Ôn Kha đang gặp rắc rối lớn.

Bên ngoài ban công, Lăng Hải Du ngồi bệt dưới sàn, đôi mắt hắn ta sưng húp, đầu ốc còn chẳng thể tỉnh táo. Hắn ta nốc hết năm sáu chai rượu soju, chung quanh toàn là chai rồng, nức nở kể về chuyện của mình.



"Tôi chưa kịp theo đuổi đã phải thất tình rồi." Hắn ta nấc lên một cái rồi nói tiếp "Trấn Nam không thích tôi."

Ôn Kha vừa nướng thịt vừa gắp vào đĩa, anh im lặng nghe đối phương tâm sự.

"Rõ ràng tôi là người đến trước mà, chỉ trách sự tồn tại của tôi không lớn." Lăng Hải Du khóc lóc kể "Đến cuối năm lớp mười tôi thấy cậu ấy chơi bóng rổ một mình, trong lòng tự hỏi sao lại có một người kỳ lạ như vậy. Lần đó tôi bắt đầu chú ý đến cậu ấy nhiều hơn, bọn tôi chạm mặt nhau ở thư viện, khu phía sau trường, sân thượng, những nơi ít người qua lại. Nhưng lúc đó tôi không dám bắt chuyện."

Ôn Kha bình tĩnh đưa ra suy đoán: "Không phải tình cờ, cậu theo dõi Trấn Nam."

Hắn ta khóc dữ hơn, thừa nhận: "Chắc là vậy rồi, may mắn là năm lớp mười một chúng tôi chung lớp."

"Là do cậu chuyển lớp?" Ôn Kha không nhìn đến chỗ hắn ta, trực tiếp đưa ra suy đoán.

"Không đâu, lần này thật sự trùng hợp." Hắn ta ủ rũ nói tiếp "Là do tôi không đủ can đảm, bọn tôi rất ít khi nói chuyện với nhau."

Ôn Kha mấp mé nói: "Vấn đề không phải ở chỗ cậu, Trấn Nam vốn ít nói, ắt hẳn gặp phải chuyện gì đó nên trầm tính hơn."

Anh không tiện cho Lăng Hải Du biết sâu hơn về gia đình Trấn Nam.

Lăng Hải Du đột nhiên đứng lên, hét lớn: "Bắt đầu từ ngày mai tôi phải từ bỏ đoạn tình đó."

Báo hại Ôn Kha tưởng rằng hắn ta nghĩ quẩn, anh cũng đứng dậy theo.

"Uống bao nhiêu đây đủ rồi, đi ngủ thôi." Ôn Kha bắt lấy bả vai hắn ta.

Cơn gió về đêm thổi qua, Lăng Hải Du trở nên thanh tỉnh hơn một chút, hắn ta nhìn sang bên cạnh. Anh đứng ngược sáng, nhưng gương mặt không hề kém sắc, ngược lại giống như thiên thần mang theo vầng hào quang.