Suỵt! Bí Mật

Chương 161: Thi thể ở đâu?



Edit: jena

Nghe xong, sắc mặt của Thương Trọng Lệ và Hứa Diệu đều không tốt lắm.

"A Nhuế, sao anh không nói sớm cho em biết?" Thương Trọng Lệ ảo nảo nói.

Hứa Diệu ngắt lời: "Thôi bỏ đi, cậu ở đó nhưng chưa chắc đã tìm ra được manh mối gì."

Thương Trọng Lệ muốn phản bác, nhưng lại không thể phản bác.

Sở Nhuế nói: "Tôi cũng chỉ nhìn thấy trong chớp nhoáng, Thương Trọng Lệ không thấy nên tôi mới thấy chuyện này kỳ lạ."

"Cậu chắc chắn khi đó cậu không nhìn lầm?"

Sở Nhuế chắc nịch đáp: "Tôi chắc chắn. Tôi cũng đã từng nhìn thấy những con quái vật như vậy sau lưng cha mẹ mình."

Thương Trọng Lệ và Hứa Diệu đều sửng sốt: "Cha mẹ anh/cậu?"

Sở Nhuế mím môi, kể lại chuyện ngày nhỏ cho họ.

"Tôi đeo kính vì tôi nhìn thấy cha mẹ bị giết ngay trước mắt mình, chuyện này tạo ra bóng ma tâm lý rất lớn với tôi. Hơn nữa tôi còn thường xuyên nhìn thấy quái vật, tôi không chịu nổi, nên muốn trốn tránh."

"Quả nhiên..." Thương Trọng Lệ nói.

Lúc trước theo anh về nhà, nhìn thấy những bộ quần áo và vật dụng giống hệt nhau, chẳng khác gì anh có một người anh em song sinh nào đó. Khi đó cậu vẫn chưa từng nghĩ đến việc Hoa Lạc Thâm vốn không hề tồn tại, nhưng suy nghĩ này quá đáng sợ, vì cậu đã từng tận mắt nhìn thấy người đó. Nếu Hoa Lạc Thâm chưa từng tồn tại, vậy thì sao nhiều người lại nhìn thấy anh ta trong ảo cảnh?

"Vậy Hoa Lạc Thâm..." Thương Trọng Lệ hỏi.



Nói được một nửa, Sở Nhuế ngắt lời: "Liệu cha mẹ tôi có liên quan gì đến cặp đôi kia không?" Anh hỏi Hứa Diệu.

Thương Trọng Lệ biết Sở Nhuế không muốn nói về đề tài này, nhưng chuyện này rất quan trọng, vì chưa từng có việc một người không hề tồn tại lạ có thể được thực thể hóa trong ảo cảnh. Quả thực không thể tin nổi, dù là nguyên nhân gì đi nữa, vì ảo cảnh hay thứ khác...

Thương Trọng Lệ nhìn Sở Nhuế, ánh mắt đầy sầu tư.

Sở Nhuế không phải cố tình không muốn nói, nhưng khi nhớ lại lời cuối cùng Hoa Lạc Thâm nói với anh trong phó bản 《 Giấc mộng hoàng kê 》, anh cảm thấy lo lắng bất an. Anh biết nếu anh nói ra, Thương Trọng Lệ chắc chắn sẽ cố chấp với việc này.

Việc cần thiết hiện tại là cặp đôi kia, những chuyện khác không nên tạo thêm gánh nặng nữa.

"Có thể có liên quan gì?" Hứa Diệu châm biếm nói, đột nhiên nghĩ đến điều gì, chất vấn: "Cậu nói rằng cha mẹ cậu, có hai con quái vật từ từ biến lớn, khi chúng lớn lên, chúng tách khỏi cha mẹ cậu, giết chết hai người họ?"

"Đúng vậy."

"Cậu tận mắt nhìn thấy?"

"Tôi tận mắt nhìn thấy!"

Hứa Diệu không đáp, nhìn chằm chằm Sở Nhuế, thâm sâu khó dò.

Thương Trọng Lệ vẫy vẫy tay trước mặt ông: "Này, ngẩn người gì thế? Ông có vấn đề gì à?"

Một lúc lâu sau, Sở Nhuế bất an vì bị đối phương nhìn quá lâu, Hứa Diệu mới nói: "Khi tôi cứu cậu, trong phòng bệnh không có thi thể của cha mẹ cậu."

"Có nghĩa là gì? Ông Hứa? Ông nói A Nhuế đang lừa ông sao?" Thương Trọng Lệ nhướng mày: "A Nhuế không có lừa ông!" Cậu rất hiểu Sở Nhuế, Sở Nhuế một khi đã không nói thì sẽ không nói, nếu đã nói ra thì chắc chắn không bao giờ sai.

"Khoan đã! Không có thi thể của cha mẹ tôi là sao?" Sở Nhuế trợn trừng mắt, đôi mắt đen nhánh nhìn Hứa Diệu như ẩn một màu đỏ tươi.

"Ý tại mặt chữ, khi tôi đuổi đến nơi, trong phòng chỉ có hai con quái vật đang cúi xuống gầm giường tìm cậu."

Sở Nhuế chớp chớp mắt, có vẻ đang tiêu hóa thông tin.

"Vậy thì cha mẹ tôi đâu?" Giọng nói Sở Nhuế run rẩy.

"Không biết, sau khi kiểm tra phòng tối hôm đó, bệnh viện cũng nói không thấy cha mẹ cậu." Hứa Diệu tường thuật lại.

Sở Nhuế ép mình phải bình tĩnh lại: "Có nghĩa là trước đó kiểm tra phòng đã có người thấy họ?"

"Đúng vậy, nhà cậu gặp tai nạn, được đưa vào bệnh viện, sau khi nằm viện hai ngày thì cha mẹ cậu không thấy đâu nữa, khi tôi cứu cậu, trên đầu cầu còn quấn đầy băng vải."



Sở Nhuế có ấn tượng với lời nói của Hứa Diệu, bọn họ bị quái vật trên lưng cha mẹ quấy nhiễu nên mới gây ra tai nạn xe, sau đó được đưa đến bệnh viện... Sau đó không lâu, cậu nhìn thấy quái vật tách ra từ người cha mẹ mình.

Còn chúng tách ra như thế nào, Sở Nhuế không nhớ nổi.

"Cậu thấy cặp đôi kia trông như thế nào?"

Sở Nhuế tái mặt, trạng thái không ổn định, Thương Trọng Lệ nắm lấy tay anh, nhớ lại một chút, đáp: "Học sinh cấp ba, mặc đồng phục, nữ cao đến vai nam, đeo một chiếc balo màu trắng."

Hứa Diệu: "Có thể cụ thể hơn không? Cậu miêu tả người gì mà có thể tìm thấy đầy trên đường."

Đúng lúc này, Sở Nhuế bỗng nhiên nói: "Trước balo có một cái móc khóa, không có chìa khóa, mà có một con hello kitty."

Hứa Diệu liếc mắt nhìn anh: "Được rồi, nhiêu đó cũng được. Hai người về trước đi, tôi thử tìm xe, có lẽ đi theo họ sẽ tìm thấy dấu vết gì đó."

Khi Hứa Diệu chuẩn bị rời đi, Sở Nhuế ngăn ông lại.

"...?"

Hứa Diệu không vui nhíu màu, thấy rõ Sở Nhuế gần như sắp xỉu đến nơ, còn cố chấp ngăn ông lại.

Vậy thì... cậu ta muốn nói gì? Muốn cùng mình tìm cặp đôi kia? Hay là muốn thảo luận về ảo cảnh và chuyện của cha mẹ cậu ta hơn hai mươi năm trước? Dù là cái nào đi nữa, bây giờ ông cũng không có thời gian rảnh...

"Số điện thoại!"

Hứa Diệu sửng sốt.

Sở Nhuế: "Lưu số điện thoại, chúng ta cần liên lạc với nhau!"

Hứa Diệu: "..."

Dù thế nào đi nữa, có sự giúp đỡ của Hứa Diệu là tốt nhất, có một người đắc lực như vậy giúp đỡ quả thật là tiết kiệm được nhiều công lực.

Sở Nhuế lo lắng sốt ruột, Thương Trọng Lệ cũng không dám chạy đi đâu.

Mây mù giăng kín, có vẻ sắp mưa.

"Mình về thôi." Thương Trọng Lệ vẫn nắm lấy tay anh, cậu liếc mắt nhìn con gấu bông trong tay Sở nhuế, trên lưng nó có một vết bẩn đầy chói mắt.



"Ừm..." Sở Nhuế từ từ mở miệng.

"Có phải em không nên dẫn anh ra ngoài chơi không?"

Ngồi trên xe, Thương Trọng Lệ bất ngờ nói một câu như vậy, Sở Nhuế khó hiểu ngẩng đầu lên.

"Thật là khó quá..." Thương Trọng Lệ tự giễu: "Mỗi lần muốn làm chuyện tốt thì lại thành ra xấu mất rồi..."

Trái tim Sở Nhuế như bị bóp nghẹn: "Chuyện này không thể trách em, ngược lại phải cảm ơn em mới đúng."

"Nếu không có em, nếu không gặp được cặp đôi kia, có lẽ cả đời này anh sẽ không biết khi đó cha mẹ đã xảy ra chuyện gì, mà bây giờ anh càng thêm kiên định muốn biết được chân tướng."

Từ khi nói chuyện với Hứa Diệu, Thương Trọng Lệ có cảm giác bất an mơ hồ: "Cho dù là một kết cục anh không thể chấp nhận nổi, anh cũng phải tìm ra chân tướng?"

Sở Nhuế không trả lời ngay, anh cúi đầu suy tư, rồi ngẩng đầu, ánh mắt đặc biệt kiên định: "Đúng vậy."

Sau một lúc, Thương Trọng Lệ mới đỡ trán nở một nụ cười bất đắc dĩ là tràn ngập yêu chiều: "Em cũng chỉ có thể liều mình theo anh thôi! Bây giờ ảo cảnh nào cũng nguy hiểm."

Sở Nhuế nhìn sườn mặt tuấn mỹ của Thương Trọng Lệ, trong lòng đau xót.

Xe từ từ di chuyển, mưa to bất ngờ đổ xuống.

Cùng với tiếng mưa rơi, Thương Trọng Lệ nghe thấy Sở Nhuế nói: "Cảm ơn em, hôm nay anh rất vui."

Nhiệt độ trong xe tăng lên, Thương Trọng Lệ đỏ mặt, Sở Nhuế xấu hổ không dám nhìn cậu, chỉ biết nhìn ra ngoài cửa sổ, vì vậy lỡ mất hình ảnh Thương Trọng Lệ cong miệng cười trộm.

15.01.23