An yên trôi qua hơn nửa tháng, để đề phòng bất ngờ có một ngày nào đó nửa đêm 12 giờ phải vào phó bản, Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ đã nghỉ ngơi suốt một tháng qua vẫn không dám lơ là cảnh giác.
Hứa Diệu vẫn chưa có động tĩnh gì, Sở Nhuế cũng lo lắng hơn.
"Tôi đã theo dõi cặp đôi đó hơn mười ngày, hoàn toàn không có vấn đề gì." Hứa Diệu mệt mỏi nói qua điện thoại, có vẻ muốn từ bỏ nhiệm vụ.
"Không nhìn lầm cũng vô dụng." Đầu dây bên kia trầm mặc, Sở Nhuế cũng lâm vào bế tắc, anh vừa không muốn từ bỏ manh mối, cũng không muốn làm phiền khiến Hứa Diệu khó xử.
Thật lâu sau, Hứa Diệu hít sâu một hơi: "Tôi biết cậu sốt ruột, tôi đồng ý giúp cậu chú ý họ, nhưng chuyện quan trọng trước mắt vẫn là ảo cảnh."
Về ảo cảnh, Sở Nhuế vừa lúc muốn cùng Hứa Diệu nói chuyện với nhau: "Gần đây ngài có vào ảo cảnh không?"
Thời gian vào phó bản khó không cố định, phó bản gần nhất là cách khoảng 10 ngày, lần trước là một tuần, đến lúc này, dù đã một tháng trôi qua, nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
"Hơn nữa cũng quá kỳ quái. Sau khi ra khỏi ảo cảnh lần trước, đã tròn một tháng rồi."
Sở Nhuế siết chặt lòng bàn tay: "Lúc trước chưa có tình huống này, đúng không?"
Bên kia truyền đến tiếng hít thở sâu kín.
"Không có, phó bản khó thường có khoảng từ 7 đến 20 ngày nghỉ ngơi."
Sở Nhuế khẽ nhíu mày: "Nói như vậy thì chẳng lẽ những người chơi khác cũng gặp tình trạng tương tự?"
"Muốn biết rõ thì hơi khó, tôi có quen một hậu bối, cũng là người chơi trong ảo cảnh, mấy hôm trước tôi vừa gửi một lá thư qua cho cậu ta, đã nhiều ngày rồi hẳn là đã có hồi âm."
Thư?
Bây giờ vẫn còn người dùng thư để trao đổi thông tin?
Bên kia, Hứa Diệu tiếp tục nói: "Cậu cũng gặp người đó rồi."
Sở Nhuế: "Ai?"
"Đới Hiển Hoài."
Sở Nhuế nhớ rõ, người nọ xuất hiện trong phó bản 《 Mắt của Chúa 》, khi đó thường đi chung với Cam Hiểu Hiểu, còn có một lần đi chung với Đường Kiền.
Trán Sở Nhuế giật giật, lại cảm thấy khó hiểu về số tuổi của Hứa Diệu. Lúc trước anh có nghe Đường Kiền nói qua, Đới Hiển Hoài đã hơn 60 tuổi, mà Hứa Diệu lại gọi Đới Hiểu Hoài là hậu bối... Vậy thì ông già Hứa Diệu này rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi rồi?
Nhanh chóng sau đó, Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ đã gặp Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài.
Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài tìm tới cửa, ngồi đối diện trên sô pha, mái tóc đen nhánh, ngoài trừ mang theo khí chất trưởng thành dày dặn thì hoàn toàn không thể đoán được số tuổi thực của hai người.
"Nhà họ Thương... Đúng là giàu sang nhỉ." Đới Hiển Hoài còn tỏ vẻ cậy già lên mặt hơn cả Hứa Diệu, hắn hất cằm, ánh mắt đánh giá xung quanh, ánh mắt lạnh lẽo.
Thương Trọng Lệ không quen diễn kịch trước mặt người khác, khoanh hai tay trước ngực, đang cân nhắc có thể đánh gãy chân ông già này nằm bò dưới đất.
"Sao không thấy Thương Tế Lễ đâu?" Hứa Diệu hỏi.
Thương Tế Lễ, là ông nội Thương.
"Vài năm gần đây sức khỏe ông nội không tốt, ít khi tiếp khách, tôi đã nói với ông hôm nay hai người đến." Thương Trọng Lệ giải thích, tuy ông quái dị khó gần nhưng khi gặp chuyện quan trọng thì chưa bao giờ làm sai.
"Chúng tôi đến để bàn chuyện hợp tác." Hứa Diệu cũng không quan tâm đến ông Thương, ông có chuyện quan trọng: "Tôi và hai cậu trai này đã đạt thành nghiệp nghị hợp tác, tôi xuất lực, Sở Nhuế dùng đầu, thằng nhóc này xuất kiếm." Hứa Diệu nhìn qua Thương Trọng Lệ.
Thương Trọng Lệ bị nhắc thầm nghĩ: dựa vào đâu mà cậu lại là kiếm? Ngoài kiếm ra, võ công của cậu không đâu có kém!
"Hai người này?" Đới Hiển Hoài khinh thường.
Hắn là người của Đạo môn chính phái, đương nhiên coi thường người của Hồng Môn.
Hứa Diệu tủm tỉm cười: "Cậu đừng coi thường hai người họ, cậu đã quên lúc trước không có họ thì cậu sứt đầu mẻ trán cũng không thoát ra ngoài được à?"
Đới Hiển Hoài rầm rì hai câu, biết không thể lên mặt: "Hiển Hoài luôn nghe lời ngài."
Sở Nhuế hỏi: "Đệ tử của Đạo môn không được nhúng tay vào chuyện ảo cảnh ư?"
Hứa Diệu gật đầu: "Đạo môn sợ chọc phiền toái, bây giờ xã hội đả kích phong kiến, tôn giáo, mị dân, ngoại trừ những truyền nhân của Đạo giáo chính thống, những người Đạo môn truyền thống đã không còn muốn liên quan đến thế tục, luôn âm thầm mà sống. Có thể tự bảo vệ mình đã không dễ, làm sao mà quản thêm chuyện bên ngoài."
Hứa Diệu nói đến đây thì ngừng, sau đó nói chính sự.
"Nếu chúng ta hợp tác thì tôi và Hiển Hoài sẽ đến nhà họ Thương ở tạm, khi ảo cảnh mở ra thì chúng ta có thể cùng nhau tiến vào." Hứa Diệu nhìn Thương Trọng Lệ: "Cậu có phản đối không?"
Thương Trọng Lệ nhún vai: "Đương nhiên là không."
Có người mạnh đồng hành, ai mà lại từ chối cơ hội nâng cao khả năng sống sót chứ.
"Thời gian mở ảo cảnh của mỗi người khác nhau, cũng có thể cùng nhau đi vào sao?" Thương Trọng Lệ hỏi.
"Đương nhiên có thể. Nếu không sao mà cậu và cậu ta vào cùng nhau được?" Hứa Diệu cười nói, sau đó thu lại nụ cười: "Lúc này thời gian nghỉ ngơi quá dài, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện kinh khủng."
Trong phòng nháy mắt yên tĩnh lại, sắc mặt ai nấy đều ngưng trọng, hiểu rõ ý tứ của Hứa Diệu.
Sau đó, vẫn chưa vào ảo cảnh dày vò thần trí, ý chí của họ, nhưng sau cùng họ vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
May mắn Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài tuổi không còn nhỏ, đã đủ ổn trọng, Thương Trọng Lệ là người nóng nảy nhất trong bốn người, cũng đã được Sở Nhuế trấn an.
Mưa to liên tục vài ngày, bản tin thời sự trên TV cũng báo động đỏ về thời tiết thất thường.
Bàng Kỷ trốn dưới cửa sổ, nằm dưới mặt đất phát run, nó trề môi nhìn gió bão quật ngã cây cối ở bên ngoài.
"Nha nha..." Nó là tinh quái sinh ra từ cỏ cây, thời tiết khắc nghiệt hiển nhiên ảnh hưởng lớn đến nó.
"Phong thủy khá tốt, mặt hướng bắc lưng hướng nam, dựa núi gần sông, nhà người khác thì có đồ bằng vàng và đồng, nhà cậu lại dùng một con quái vật cây, kỳ lạ thật đó!" Đới Hiển Hoài tấm tắc bảo lạ.
Không một ai phản ứng với hắn, hắn nhìn Bàng Kỷ nằm bên cửa sổ.
Trông nó không giống một con yêu quái bình thường, Bàng Kỷ có thân hình tròn vo, bây giờ lại sợ hãi run rẩy, lạch bạch lạch bạch chạy trốn sau lưng Sở Nhuế.
Đới Hiển Hoài cười nhạo: "Bàng Kỷ trời sinh tính tình nhát gan, chỉ hấp thu linh khí, không hấp thu uế khí, khó mà trưởng thành, nếu dùng tinh quái để trấn trạch, nuôi Bàng Kỷ quá là lãng phí, không thể hiểu nổi đầu óc của lão già Thương Tế Lễ."
"Ông nội tôi vì thiện tâm nên giữ lại Bàng Kỷ, không dùng nó để trấn trạch." Thương Trọng Lệ không vui đáp.
Sở Nhuế không hiểu họ nói gì, Thương Trọng Lệ giải thích: "Người tu đạo chú trọng phong thủy, giống như nhà của họ đều sẽ có thứ gì hoặc nuôi dưỡng một con vật gì đó, thiếu gì thì nuôi cái đó, phần lớn là đồ vàng đồ bạc, nhưng cũng có quái vật có tác dụng trấn trạch, phần lớn là những quái vật to lớn có oán khí đã được thu phục, quái vật này sẽ thu hút uế khí, hấp thụ những thứ dơ bẩn, nhưng muốn nuôi quái vật cần có sức mạnh và khả năng trấn áp, nếu không sẽ bị phản phệ cho nên có ít người trong Đạo môn nuôi dưỡng quái vật."
Sở Nhuế cái hiểu cái không: "Có phải cũng giống kumanthong bên Thái Lan không?"
Thương Trọng Lệ nhướng mày: "Khác xa, nuôi quỷ nhỏ là vì dục nhiệm cá nhân, hơn nữa thủ đoạn âm độc tà ác, là một con đường tắt, không giống nhau đâu."
Để Sở Nhuế an tâm, Thương Trọng Lệ dùng một tay xách Bàng Kỳ béo tốt đang phản kháng lên trước mặt Sở Nhuế: "Anh nhìn bộ dạng trắng trẻo mập mạp của Bàng Kỷ đi, đẩy một cái là ngã, nó không thể dùng để trấn trạch được, đúng không hả, Tiểu Bàng Kỷ?"
Bàng Kỷ không hiểu họ nói gì, nhưng váy nó bị kéo lên rồi, mắc cỡ quá!
Cánh tay nó ngắn củn không thể chạm tới váy, chỉ có thể yếu ớt đáng thương "nha nha" kháng nghị với Thương Trọng Lệ.
Sở Nhuế bị bộ dạng của nó và thái độ của Thương Trọng Lệ chọc cười, trong lòng cũng thư thái hơn, nhưng vẫn nhớ kỹ những lời Đới Hiển Hoài vừa nói.
...
Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài ở trong nhà họ Thương cũng không quấy rầy ai, cả ngày ở trong phòng, chỉ khi 11 giờ đêm mới ra ngoài ở chung với nhóm Sở Nhuế, nếu ảo cảnh không xuất hiện thì lại quay về phòng.
Sau đó, tháng 11 đến.
Tay chân Sở Nhuế lạnh lẽo, ngoại trừ ở trong phòng, cho dù mở điều hòa trong phòng khách anh vẫn cảm thấy lạnh run.
Vạn vật điêu tàn, phản ứng của Bàng Kỷ còn lớn hơn, mỗi ngày chỉ nằm im trong lòng Sở Nhuế, ngoài Khoa Đế ra, không một ai có thể chạm vào nó.
Đặc biệt là Thương Trọng Lệ.
Hôm nay Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ đến gần 2 giờ sáng mới ngủ, theo thói quen ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao.
Hôm qua có tuyết rơi, tuyết dày sương lạnh, Thương Trọng Lệ mơ hồ cảm thấy có một nguồn nhiệt đang đến gần mình.
Cậu sờ phải một vật mềm mại, làn da nhẵn nhụi, nhiệt độ không quá cao.
Trong nháy mắt hiện lên thân thể của Sở Nhuế, Thương Trọng Lệ liền cong môi cười.
Cậu nhớ rõ A Nhuế sợ lạnh, tay chân luôn lạnh lẽo, cho dù đã mở điều hòa thì tay chân vẫn không ấm lên được bao nhiêu.
Hai người họ công khai yêu đương, cũng không ngại ngùng mà ngủ chung một giường, nhưng vì cậu hay động tay động chân nên Sở Nhuế vẫn yêu cầu mỗi người ngủ riêng một chăn.
Chẳng lẽ là chăn mở ra, thân thể hai người họ đã dính sát vào nhau? Thương Trọng Lệ suy nghĩ bậy bạ, mắt vẫn chưa mở, tư tưởng đã bay lên chín tầng mây.
Cậu sờ thứ mềm mại này chắc chắn là tay của A Nhuế.... Hay là bụng của A Nhuế nhỉ?
Thương Trọng Lệ cảm thấy máu nóng sôi trào, ngượng ngùng không dám sờ mó, sợ Sở Nhuế tức giận. Nhưng thời điểm sáng sớm lại vô cùng nhạy cảm với thanh niên trai tránh, còn được nằm bên cạnh người yêu mình, thật sự không nhịn được.
Lại sờ thêm một chút... Sờ thêm một lát.
Thương Trọng Lệ lặng lẽ bóp bóp xoa xoa lên chỗ kia, cẩn thận chạm vào một làn da mềm mịn tựa bông, cõi lòng như ngâm trong hũ mật, đồng thời lại có chút tủi thân.
Lúc trước vẫn chưa xác định quan hệ với Sở Nhuế, cậu còn có thể giở trò lưu manh, suốt ngày dán dính lấy anh. Bây giờ ở bên nhau, vì luôn đặt suy nghĩ của anh lên trên hết, cậu đành phải thành chính nhân quân tử, không thể táy máy tay chân.
Thứ trong tay hơi chuyển động, hình như chủ nhân của nó đã tỉnh.
Cảm giác đối phương không né tránh, cũng không phản kháng, Thương Trọng Lệ đánh trống reo hò trong lòng.
Chắc chắn A Nhuế cũng muốn ở với cậu, nhưng lại ngại ngùng rồi!
Thương Trọng Lệ nở hoa trong lòng, nhưng cố gắng không vượt giới hạn, cho đến khi bên tai nghe rõ giọng nói non nớt.
"Nha nha!"
Thương Trọng Lệ mở bừng mắt, đối diện với đôi mắt to tròn của Bàng Kỷ, dời mắt xuống, tay của cậu đang đặt trên cái bụng của nó.
Lưng Bàng Kỷ dựa vào người Sở Nhuế, bụng được cậu xoa, thoải mái dễ chịu, chẳng trách không thèm né.
"Nha nha!"
Gân xanh nổi đầy đầu, Thương Trọng Lệ còn chưa kịp phát hỏa đã thấy Sở Nhuế mở to mắt ở bên cạnh, cười như không cười, ung dung xem kịch hay.
"Khụ khụ!" Thương Trọng Lệ rụt tay lại: "Anh... Anh tỉnh khi nào..."
Sở Nhuế cười rạng rỡ: "Khi em đặt tay lên bụng Bàng Kỷ.
Dây thần kinh của ai đó vừa đứt "phựt".
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi đoán mọi người quên mất Đới Hiển Hoài là ai rồi đúng không?
Đới Hiển Hoài: Hừ ╯^╰ đám nhãi ranh, trí nhớ còn không bằng ông đây
Bồ Tam Tư: Khẽ meow meow mà nói thì tôi cũng xém quên rồi