"Sao lại thế này? Không phải sương mù tỏa ra từ trên núi sao?" Thương Trọng Lệ cũng không hiểu rõ tình huống, cậu còn nghĩ sương mù xuất hiện vì họ đánh nhau, nhưng tình huống trước mắt có lẽ là không phải.
"Hai người mất tích một ngày nên không biết, đêm hôm trước đã có sương mù, càng ngày càng dày, trên TV lại lừa người dân đây chỉ là hiện tượng thời tiết nhưng không thể lừa được chúng tôi, sương mù này khác hoàn toàn, nó không bình thường."
"Mọi người có cảm thấy sương mù này rất giống sương mù trong ảo cảnh không?" Giọng nói Đới Hiển Hoài hơi run.
Sở Nhuế chùi mắt, nhìn màn sương trước mặt: "Túc Văn nói, thế giới đang sụp đổ..."
...
Bốn người kiểm tra lại ngọn núi Khánh Duyên, Túc Văn không còn, bọn họ cũng không cần kiêng kỵ thêm điều gì, lục tung hết hang ổ của lão.
Có rất nhiều tư liệu mật ẩn giấu trong máy tính, Sở Nhuế thành thục mở khóa từng cái, ngoài thông tin thí nghiệm còn tìm thấy cả nhật ký của Túc Văn.
Quyển nhật ký màu đỏ là do Túc Văn viết, ghi lại những chuyện trước khi Túc Văn vào ảo cảnh lần cuối cùng, những ghi chép phần sau khi ra khỏi ảo cảnh được soạn thảo tỉ mỉ ở trong máy tính.
Cũng nhờ thói quen ghi nhật ký này của Túc Văn, Sở Nhuế mới biết được mọi chuyện.
Anh vẫn luôn nghi hoặc vì sao anh không bao giờ biết Túc Văn luôn âm thầm lấy mình làm thí nghiệm, ra là vì qua nhiều lần thí nghiệm đã khiến não anh bị tổn thương nghiêm trọng, ký ức khi còn nhỏ đứt quãng, không còn nhớ rõ.
Hứa Diệu nói giỡn: "Não tổn thương nghiêm trọng mà còn thông minh như vậy, nếu không bị thương thì còn giỏi đến mức nào nữa?"
Sở Nhuế mím môi không đáp, anh nghĩ rằng phần bị tổn thương là trí nhớ về chuyện khi nhỏ thôi.
Anh tiếp tục xem ghi chép trên máy tính.
Từ năm anh ba tuổi, Túc Văn đã cho vật quái đi theo bên cạnh anh, sắp đặt khiến anh tưởng tượng để tạo ra vật quái, cho đến năm anh 4 tuổi, cứ cách hai ngày lại kích thích anh một lần.
Đứa trẻ ba tuổi vì mỗi ngày chịu kích thích nên tinh thần luôn trong tình trạng hoảng hốt, mỗi ngày luôn lo lắng bất an và sợ hãi, nghi thần nghi quỷ khắp nơi đều là quái vật.
Người ở cô nhi viện kín đáo phê bình Sở Nhuế, có một vài người còn xem Sở Nhuế như thằng điên, mỗi tối Sở Nhuế không ngủ được, ngày thường lại hay nói sảng, mọi người thường xuyên không nhìn thấy Sở Nhuế ở trên giường vào sáng hôm sau mà là nằm trong phòng học, trên sân thể dục hoặc phòng y tế.
Dần dà, những người đó đều né tránh Sở Nhuế, trẻ em học theo người lớn, cũng dần xa cách với Sở Nhuế. Sau đó, Sở Nhuế ở trong cô nhi viện không nói chuyện với ai nữa.
Không một ai muốn đến gần Sở Nhuế, càng giúp Túc Văn dễ dàng thí nghiệm hơn.
Túc Văn nhận ra lão càng tăng mức độ kích thích thì Sở Nhuế tạo ra vật quái càng mạnh hơn, từ những hư ảnh không thể nói chuyện trở thành những con quái vật có thanh âm và hoạt động độc lập, hơn nữa Túc Văn còn nhận ra, Sở Nhuế càng đau khổ thì dao động trong não càng mãnh liệt hơn, sức mạnh của vật quái cũng mạnh hơn.
Có một tập tin đều ghi chép những biểu đồ sóng não khác nhau của Sở Nhuế.
Thương Trọng Lệ hung dữ mắng nhiếc: "Tàn nhẫn với một đứa trẻ ba tuổi như vậy, lão già đó thật sự điên rồi!"
Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài cũng bị những thí nghiệm kia dạo sợ.
Tạo ra vật quái...
Chuyện này đáng sợ như thế nào chứ, may mắn mục đích của Túc Văn chỉ là muốn hồi sinh tướng quân Thương, nếu mục đích của lão là thống trị thế giới, muốn thiên hạ đại loạn thì lão ta hoàn toàn có thể dễ dàng thực hiện được...
Không, phải nói rằng, nếu Sở Nhuế rơi vào tay một chính trị gia độc ác thì hậu quả cũng không thể dám tưởng tượng nổi.
Thí nghiệm trong một thời gian dài, nếu không phải Sở Nhuế khác với người bình thường, đổi lại là những người khác, thì sớm đã trở nên điên loạn rồi.
Trên thực tế, thí nghiệm qua năm, Sở Nhuế đúng là bị ép đến phát điên, anh sợ hãi rụt rè, nói chuyện mơ mơ hồ hồ, thường xuyên bị kích thích nên luôn ngất đi, trí nhớ và năng lực tư duy suy giảm, thường xuyên quên mất mình vừa làm gì.
Thí nghiệm duy trì hơn một năm, đến năm thứ hai thì dừng lại.
Trên nhật ký liên tục xuất hiện dòng 【 không thể tin nổi 】màu đỏ biểu đạt suy nghĩ của Túc Văn.
Khi đầu óc sắp hỏng mất, Sở Nhuế quá mức cô độc và sợ hãi nên đại não đã thúc giục sinh ra một quái vật vô cùng mạnh mẽ, một vật quái giống anh như đúc trưởng thành cùng với anh.
Anh muốn có người bảo vệ mình, làm bạn với mình, cho nên "đứa trẻ" kia được sinh ra.
Túc Văn bị "đứa trẻ" đó đè trên đất đấm đá, thiếu chút nữa bị đối phương hấp thu hủy diệt, thí nghiệm đành phải dừng lại, thậm chí lão không thể tới gần Sở Nhuế, chỉ cần ở trong phạm vi 500 mét thì "đứa trẻ" kia đã phát hiện ra lão.
Bất đắc dĩ, Túc Văn chỉ có thể quan sát Sở Nhuế từ xa, nhìn Sở Nhuế càng ngày càng bình thường, cho đến khi anh lớn lên, rời khỏi cô nhi viện và vào xã hội.
Không thể tiếp tục thí nghiệm lên người Sở Nhuế khiến Túc Văn thất vọng, nhưng đồng thời lão cũng rất vui mừng.
"Đứa trẻ" kia là minh chứng cho thấy Sở Nhuế hoàn toàn có thể tạo ra một vật quái độc lập có sức mạnh khổng lồ, như vậy Sở Nhuế có thể tạo ra tướng quân Thương.
Cho nên hơn hai mươi năm qua, Túc Văn vừa làm vật quái đi theo Sở Nhuế, vừa tiến hành một thí nghiệm lớn.
"Là... Hoa Lạc Thâm..."
Giọng nói của Sở Nhuế run rẩy."
Người bảo vệ anh là Hoa Lạc Thâm.
Ba người khác đứng trước máy tính mà nhìn nhau.
Trong nhật ký viết rất rõ Sở Nhuế tạo ra một vật quái có sức mạnh có thể đàn áp Túc Văn.
Túc Văn rất mạnh, bọn họ đều đã có trải nghiệm qua, đàn áp Túc Văn là như thế nào, bọn họ quả thực không dám tưởng tượng.
Hứa Diệu nhìn Sở Nhuế, nhìn gương mặt bình tĩnh của đối phương khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo, cả người không tự chủ mà run run.
Bọn họ lại vào trong căn phòng giam giữ vật quái.
Một trăm con vật quái đang gào rống trong lồng sắt, mỗi một con đều hung dữ đáng sợ, hình thù kỳ dị, người tận mắt nhìn thấy thì tim liền đập nhanh hơn.
"Đây là... đều do cậu tạo ra?" Đới Hiển Hoài kinh ngạc hỏi Sở Nhuế.
Một con mắt Sở Nhuế dính đầy máu, anh dùng con mắt còn lại nhìn những con quái vật điên cuồng gọi mình là "mẹ" ở trước mặt, cảm thấy đầu lại đau lên.
Thứ giam giữ chúng là một lồng sắt được chế tạo bằng vật liệu đặc biệt, chúng không thể rời đi, não của chúng lại liên kết với hệ thống máy tính, có cáp sạc khống chế, căn bản không thể chạy trốn hay kháng cự.
Bỗng nhiên Sở Nhuế cảm thấy chúng thật đáng thương, vật quái, quái vật hay tinh quái đều không giống nhau, vật quái được sinh ra từ oán niệm, sức mạnh cường đại khiến con người sợ hãi.
Đáng giận, nhưng cũng đáng thương.
Thương Trọng Lệ, Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài đứng chung một chỗ, bùa chú liên tục được phóng ra, đồng thời, Sở Nhuế ở trong phòng thí nghiệm, tìm thấy một cái nút màu đỏ.
Cái nút này có thể kích thích đại não của nhóm vật quái, suy giảm sức mạnh của chúng, hơn nữa khi nhóm Thương Trọng Lệ tung lực thì hoàn toàn có thể tiêu diệt tất cả.
Màn hình tối đen phản chiếc bóng dáng của Sở Nhuế, Sở Nhuế nhìn chằm chằm thân ảnh đơn bạc của mình.
Vật quái không thể tồn tại, vậy thì anh thì sao? Người tạo ra vật quái, có phải cũng không nên tồn tai trên đời này hay không?
Một lát sau, Sở Nhuế cắn chặt răng, nhấn nút.
...
Ô tô chạy vào trung tâm thành phố, sương mù tràn ngập khắp nơi, không nhìn thấy rõ đường đi, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng đèn đường.
Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ ngồi ở ghế sau, Sở Nhuế bị thương nghiêm trọng, Thương Trọng Lệ giúp anh xử lý vết thương.
Máu trên đầu đã khô, dính nhớp dính trên mắt trái. Máu trước ngực cũng đã ngừng chảy, hiển nhiên Túc Văn không muốn giết Sở Nhuế, nhưng trông vết thương vẫn đáng sợ như cũ.
"Không có nước, trước dùng khăn giấy đã nhé." Thương Trọng Lệ nhẹ giọng nói.
Sở Nhuế nhìn Thương Trọng Lệ, không đáp.
Xe đã đi một lúc lâu, trên đường nhìn thấy một vài bóng dáng mơ hồ nhưng không phải bóng người, chúng lớn nhỏ khác nhau, tốc độ hành động cũng khác nhau.
Cũng may quanh xe dán đầy bùa những cái bóng đó không dám đến gần.
Không khí trong xe vô cùng áp lực, Hứa Diệu đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch.
"Mọi người đã từng xem bộ phim điện ảnh về biến cố 《 Sương mù 》của Mỹ mấy năm trước chưa, tình cảnh không khác gì bây giờ lắm." Hứa Diệu vừa lái xe vừa tự giễu.
Sở Nhuế chưa xem bộ phim kia, nhưng nếu là về biến cố thì không thể nào có kết cục tốt đẹp.
"Trong sương mù không chỉ có Trùng Hỗn Độn." Sở Nhuế khàn khàn nói.
Áp lực trong xe lại tăng lên.
"Có lẽ ảo cảnh thật sự đã dung hợp cùng thế giới thực." Thương Trọng Lệ thấp giọng nói, chẳng trách đã lâu rồi mà họ vẫn chưa vào ảo cảnh.
"Chết tiệt!" Đới Hiển Hoài dùng sức đập vào cửa xe: "Chúng ta chỉ có thể ngồi yên chờ chết thôi sao?"
"Vậy cậu muốn làm gì? Ra ngoài tìm chết?" Hứa Diệu cau mày: "Đừng quậy nữa!"
Đới Hiển Hoài nghiến răng, tu hành nhiều năm như vậy vẫn không thể diệt được yêu ma, không thể hủy diệt ảo cảnh, bây giờ ảo cảnh còn xâm nhập vào hiện thực, hắn lại không thể làm gì được.
Xe chạy đến khu trung tâm thương mại, đột nhiên một chiếc xe khác chạy đến.
Sương mù rất dày, Hứa Diệu gần như không nhìn thấy người nọ, xe chạy đến khi sắp đâm vào mới dừng lại. Truyện Gia Đấu
Chắn trước họ là một pháp sư mặc đạo bào, trong tay có một cây phất trần, nhìn qua khoảng 40, 50 tuổi, sau y còn có thêm mấy người nữa, đều bị chìm lấp trong màn sương.
"Các vị thí chủ, xin đừng đi lung tung ở bên ngoài, mau nhanh về nhà đi!"
Người ở bên ngoài xe nhưng âm thanh lại có thể vang vọng vào trong xe, xem ra có chút bản lĩnh.
"Đại sư, ngài cũng đi ở bên ngoài? Sao lại không cho chúng tôi đi?" Hứa Diệu không tiện bại lộ thân phận, hắn muốn đánh giá tình huống của đạo sĩ trước mặt.
"Yêu nghiệt hoành hành trong sương mù, người phàm chớ tự tìm tử lộ, nhanh nhanh rời đi!" Đối phương có lẽ không kiên nhẫn, xoay người, đứng bất động ở đó, không cho xe của Hứa Diệu đi qua.
Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài nhìn nhau.
Hứa Diệu: "Nhìn dáng vẻ có lẽ là các môn phái đã nhận ra sương mù có vấn đề."
Hứa Diệu hỏi đối phương: "Ngài nói tự đi tìm tử lộ? Có thể hỏi vì sao không, chúng tôi sẽ ở trong xe không ra ngoài, quái vật màu xanh kia không thể vào được!"
Người nọ cười nhạo một tiếng, ánh mắt nhìn nhóm Hứa Diệu cao cao tại thượng tràn ngập khinh miệt: "Sương mù còn có quái vật khác, các thí chủ cho rằng sẽ không sao?"
Đới Hiển Hoài hỏi Hứa Diệu: "Có muốn nói thân phận của chúng ta cho bọn họ không?"
Hứa Diệu nhìn qua ghế sau, hai người ở ghế sau mắt to trừng mắt nhỏ với hắn, trước ngực Sở Nhuế phập phồng lên xuống, bộ dạng rõ ràng vẫn chưa ổn.
"Không cần bận tâm đến tôi." Sở Nhuế nói:"Bây giờ tình huống như thế này, cần thêm nhiều người để hỗ trợ."
Hứa Diệu gật gật đầu, hỏi người ở bên ngoài: "Các hạ ở môn phái nào, từ đâu tới?"
Người nọ thấy xe Hứa Diệu không chịu rời đi, ngược lại còn hỏi vấn đề này, càng thêm tức giận: "Có liên quan gì đến cậu, còn không mau đi đi!"
Hứa Diệu: "Nếu cùng là Đạo môn, rời đi là có đạo lý gì?"
Đối phương nhíu mày, đánh ra Hứa Diệu và Đới Hiểu Hoài vừa ra khỏi xe, khinh thường nhếch miệng: "Cùng? Đùa giỡn gì vậy, nhóc con không cần ra vẻ ta đây!"
Nhóc con?
Là đang nói bọn họ?
Hứa Diệu buồn cười, hắn chỉ bảo dưỡng nhan sắc, cũng không đến mức bị gọi là nhóc con!
Hứa Diệu còn muốn, phía sau người nọ lại xuất hiện một người đàn ông cao lớn: "Không ngoan ngoãn chờ ở khu an toàn, chạy ra ngoài chịu chết à?"
Đạo sĩ nói với người đàn ông cao lớn: "Bọn họ nói mình là đạo sĩ, không chịu đi."
"Ha!" Người đàn ông cao lớn cười xong phun một ngụm đàm xuống mặt đất, bộ dạng như hung thần ác sát: "Bố mày đủ phiền rồi, đừng có con mẹ nó tìm đường chết, cút mau!"
Bên đó lại xuất hiện thêm một người đàn ông đội mũ, nhìn qua ôn hòa bình thường: "Thật ngại quá, chúng tôi muốn ở đây thi triển thiên thuật, e rằng sẽ tổn thương đến mọi người, bên ngoài không an toàn, mọi người vẫn mau quay về nhà đi!"
Người đàn ông đội mũ nhìn thấy xe của Hứa Diệu liền biết nhóm người này rất cao quý, cho nên mới không chịu ở khu an toàn.
Thiên thuật là một thuật pháp cấm rất mạnh, có thể bắt giam các quái vật trong phạm vi pháp trận, khiến chúng nó suy giảm sức mạnh. Nhưng thiên thuật cần một lượng lớn sức mạnh vận chuyển, chẳng trách bên này lại có nhiều đạo sĩ như vậy.
Trong khi Trùng Hỗn Độn tàn sát bừa bãi, Đạo môn khắp nơi trên thế giới đã liên thủ với nhau, hợp thành một lực lượng khổng lồ. Hứa Diệu tính toán, những người trước mặt không giống nhau, có lẽ là môn phái vừa xuất hiện gần đây.
"Người anh em, chúng tôi không nói giỡn, chúng tôi là đạo sĩ thật, mọi người muốn dùng thiên thuật? Tôi đề nghị không nên dùng, thiên thuật một khi triển khai sẽ kéo thêm quái vật gần đây tới, đến lúc đó, mấy người không thể khống chế cục diện đâu." Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài từng trải qua ảo cảnh, bây giờ vẫn chưa biết quái vật trong sương mù gồm những loại gì, nếu gặp phải phó bản khó thì một hai đạo sĩ tạp nham hoàn toàn không thể đối phó.
Hứa Diệu tốt bụng nhắc nhở, đối phương lại trở nên tức giận: "Mày thì hiểu cái rắm gì, từ đâu ra một tên đạo sĩ rởm đứng ở đây vướng chân vướng tay!"
Người đàn ông cao lớn mắng chửi một tiếng, cánh tay cơ bắp vung lên trước nắp xe, dùng sức nhấc lên, ô tô bị nâng lên, xoay hai vòng trên không trung rồi rơi mạnh xuống.