"Rượu mời không uống mà lại thích uống rượu phạt, hừ!" Người đàn ông cao lớn nhếch mép cười, giống như ghét bỏ những người trong xe quá yếu ớt.
Bánh xe đập xuống nền đất, khói bụi bốc lên, bốn người ở trong xe không bị gì, bọn họ cũng không lên tiếng kháng nghị hay đòi lại công đạo cho mình.
"A Nhuế, anh ổn không?" Sở Nhuế được Thương Trọng Lệ ôm vào lòng, ánh mắt Thương Trọng Lệ lạnh lùng như lưỡi dao sắc bén, nhìn thẳng vào ba bóng người biến mất trong màn sương.
"Anh không sao." Sở Nhuế chôn đầu vào lồng ngực Thương Trọng Lệ, cử động một chút cũng vô cùng khó khăn, Thương Trọng Lệ nhìn anh đầy lo lắng, Sở Nhuế khẽ mỉm cười.
Nhưng mà...
"Bọn họ không nghe lời ngài khuyên." Sở Nhuế nói với Hứa Diệu.
"Ừm..." Hứa Diệu vuốt ve vô lăng: "Không biết bọn họ có cao nhân chỉ đạo hay chỉ là mấy thằng nhóc miệng còn hôi sữa đi phá làng phá xóm."
Đới Hiển Hoài nhìn màn sương: "Sương mù dày quá, không nhìn thấy rõ."
Sở Nhuế lắc mình hai cái, ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực Thương Trọng Lệ, con mắt còn lại nheo mắt nhìn ra ngoài cửa kính.
"Có khoảng 17 người."
Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài kinh ngạc, quay đầu nhìn ra sau.
"Quên mất, chúng ta còn Sở Nhuế mà!" Hứa Diệu đắc ý trêu chọc: "17 người hả... Trong sương mù có bao nhiêu quái vật?"
Hầu kết Sở Nhuế lăn lên lăn xuống: "Không biết, không nhìn thấy, nhưng có rất nhiều âm thanh khác với con người, rất ồn..." Lỗ tai anh giật giật: "Nhiều lắm..." Bỗng chốc, sắc mặt Sở Nhuế chợt trở nên biến sắc, ra là vì vết thương chồng chất cộng thêm mỏi mệt.
"Bên trái, bên phải... Phía Đông Nam có rất nhiều, còn có ở trên đầu, có bao nhiêu con? Mười con? Không, mười mấy, hai mươi con, không đúng, còn nhiều hơn..."
Giọng điệu của anh ngày một gấp gáp hơn, Thương Trọng Lệ liền bịt lỗ tai anh lại: "Được, được rồi!" Cậu ngẩng đầu nhìn hai người Hứa Diệu.
Hứa Diệu nghiền ngẫm: "Đừng làm cho mình trở nên khó xử..." Bỗng nhiên, sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng: "Bọn họ muốn thi triển thiên thuật!"
Trong màn sương, một cột sáng vàng chợt bùng lên, sương mù xung quanh đã tan ra nhiều. nhưng tầm nhìn vẫn hạn hẹp, bốn người trong xe chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy tình huống trước mắt.
Mười ba đạo sĩ đứng thành một vòng tròn lớn ở bên ngoài, trong vòng tròn có thêm bốn đạo sĩ khác thi triển thiên thuật, những người ở bên ngoài thần sắc tự nhiên không để tâm.
Bây giờ người của Đạo môn phần lớn cư trú trong núi sau, một bộ phận dùng năng lực của mình để kiếm tiền nhang đèn, lây nhiễm thói hư tật xấu ở đời, sinh ra tính cách kiêu ngạo không biết trời cao đất dày.
Bên ngoài một người đàn ông còn đang huýt sáo đột nhiên bị một bằn tay to lớn kéo đi.
Âm thanh niệm chú chợt ngừng lại.
"Thứ gì vậy?" Người đàn ông nói chuyện cùng Hứa Diệu tái mặt, mồ hôi ròng ròng.
Y vừa đứng bên cạnh người kia, tận mắt nhìn thấy người nọ bị kéo vào sương mù.
Quái vật trong sương mù lớn nhỏ không bình thường, cánh tay bắt người nọ rất to lớn.
"Thứ gì vậy? Sao lại có quái vật lớn như vây!" Y liên tục lùi về sau, hoảng sợ tột độ.
Mười tuổi y đã vào đạo quan, tu hành suốt vài chục năm, sống an nhàn điềm nhiên, chưa từng nhìn thấy một chuyện kinh dị như vậy.
Người đàn ông cao lớn tát y một cái: "Trần Ngôn, cậu nháo cái gì! Còn không mau vào thủ, chờ đến khi thiên thuật hoàn thành thì quái vật ở đây sẽ không thoát được, cậu sợ cái rắm gì!"
"Không phải... Không phải..." Trần Ngôn cứng họng, không biết nên giải thích như thế nào về quái vật khổng lồ có tốc độ cực nhanh kia.
Y bình tĩnh lại, muốn đứng cho vững.
Đúng vậy! Chỉ cần thiên thuật thành công thì sẽ không sao nữa, y phải tin tưởng vào trưởng lão của mình, bọn họ đều là những cao thủ đạo quan ở các nơi.
Khác với thái độ ban đầu, vì xảy ra biến cố nên 16 người còn lại bắt đầu xuất hiện bất an.
Nhanh chóng thi triển thiên thuật, mọi người không dám chậm trễ.
Bên trên có thứ gì đó vừa xuất hiện, không một ai dám ngẩng đầu nhìn.
"Thiên thuật... được chưa? Tôi không chịu nổi nữa..." Một người đàn ông mặc áo lam cảm nhận được một cỗ sức mạnh áp bách, lên tiếng hỏi.
Trần Ngôn cũng lo sợ, y đang muốn nhắc nhở người đàn ông mặc áo lam bên cạnh yên lặng, đột nhiên, một cái mồm đầy máu há to cắt đứt đầu người đàn ông mặc áo lam.
"Phập ——"
Trần Ngôn trợn mắt, đồng tử kịch liệt run rẩy, người đàn ông mặc áo lam bị cắn từ nửa người trở nên, chỉ còn lại một nửa người lắc lư tại chỗ, máu tươi bắn đầy lên người y.
"A ——"
Không biết đạo sĩ nào ở vòng ngoài hét lên một tiếng đầy sợ hãi.
"Quái vật! Là quái vật!"
Người đàn ông cao lớn có lá gan khá lớn, tức giận quát: "Đều bình tĩnh lại cho tôi, thiên thuật sắp thành công rồi!"
Đúng lúc này, bốn người ở vòng trong đều kết ấn.
"Xong, thiên thuật xong rồi!"
Biểu tình của mọi người bình tâm lại, có người thậm chí cảm thấy tìm được đường sống trong chỗ chết nên chảy cả nước mắt.
Một người mặc quần áo hoa trong nhóm người bủn rủn tay chân mà nói: "Được cứu rồi, tốt quá ——" đang nói chuyện, đột nhiên xung quanh vang lên tiếng vỡ vụn, giống như có thứ gì bị phá nát, ngay sau đó, trong sương mù xuất hiện một con quái thú, cắn lấy ống tay áo người nọ, kéo văng người nọ ra xa mấy chục mét.
"A ——"
Tiếng la vang vọng của người mặc áo hoa trôi tuột trong màn sương.
Trong chốc lát, một tiếng hét thê lương khác cắt ngang chân trời.
Sau đó là tiếng nhai nuốt và mùi máu tươi nồng nặc.
Ở gần đó, chúng đang ở rất gần họ.
"A a a a a, thiên thuật không hoạt động, tôi không muốn ở đây, tôi phải về nhà!"
"Xe đâu, xe của chúng ta đâu rồi! Mau lên xe!"
"Tôi không muốn chết, mỗi ngày tôi ăn chay niệm kinh, tôi không biết gì hết, tôi bị kéo đến đây đã đủ khổ rồi, đừng ăn thịt tôi đừng ăn thịt tôi!"
Trần Ngôn sững sờ đứng tại chỗ, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm xuống mặt đất.
Vì sao, vì sao lại như vậy, không phải thiên thuật đã thành công rồi sao, quái vật hẳn nên... không nên hoạt động như vậy!
Người đàn ông cao lớn hô to với Trần Ngôn: "Lão Trần, sau lưng!"
Trần Ngôn ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông cao lớn và người đàn ông đội mũ trước mặt, ánh mắt của họ tràn ngập hoảng sợ, sau đó y từ từ quay đầu.
Sau lưng y là một gương mặt khủng bố, trên mặt chỉ có một cái miệng dựng thẳng đỏ lòm, làn da xấu xí đầy cơ thịt tím rung lên.
Cái miệng của nó há rộng như đang cười, như đang châm chọc, lại như nhìn thấy món ngon trước mặt.
Trần Ngôn ngơ ngác.
Mình... sắp chết sao?
"Thiên Địa huyền tông, vạn khí bổn căn. Quảng tu ức kiếp, chứng ngô thần thông*, nhanh chóng nghe lệnh!"
*Trích Kim quang thần chú. Tạm dịch: Cái gốc huyền diệu của trời đất, là căn cội của vạn khí. Tu hành trải qua vô số kiếp, chứng đắc được thần thông của ta.
Một lá bùa vàng bay ra từ màn sương, dán lên mặt quái thú, trong màn sương vang lên một tiếng "Phá!" mạnh mẽ, quái thú bị nổ tan xác, máu thịt văng đầy đất, sau đó hóa thành cát bụi.
Trần Ngôn đổ mồ hôi ròng ròng, vẫn chưa thể tỉnh táo lại.
Được... cứu rồi?
Một đám người ở phía sau y cũng trợn mắt há mồm.
"Không nhìn lầm đúng không? Đó có phải là Kim quang thần chú không?"
"Không phải Kim quang thần chú đã thất truyền rồi sao?"
"Ai dùng được Kim quang thần chú vậy?"
"Mạnh... Mạnh quá!"
Trần Ngôn nhớ đến điều gì, nhìn người đàn ông cao lớn và người đàn ông đội mũ.
"Là mấy người kia?"
Đúng lúc này, bọn họ nhìn thấy bốn bóng người bước ra khỏi màn sương, chính là bốn người đàn ông vừa ngồi ở trên xe ô tô.
Nghĩ đến lúc trước bọn họ đã miệt thị bốn người này như thế nào, sắc mặt ba người chợt trở nên trắng bệch.
Hứa Diệu nhìn bốn người ở giữa được xem như là cao nhân của nhóm, trong đó có một người mặc áo bào màu vàng, bên má trái có nốt ruồi son, hẳn là đệ tử của Thanh Vân Sơn, hắn từng tham dự lễ rằm ở đó nhưng đã quên mất, hẳn đã hơn 70 năm rồi.
Đạo gia ngày nay đã sa sút đến mức này, hậu duệ chính thống của Đạo gia cũng không thể hàng phục yêu ma.
Nhiều tiếng gầm rú vang lên trong sương mù, không một ai bận tâm mà cảm ơn ân nhân cứu mạng: "Xe của chúng ta đâu rồi, chạy mau!"
"Sao mà về tổng bộ được nữa?"
"Quan tâm làm gì, bảo vệ mạng mình quan trọng hơn!"
Sở Nhuế nhìn qua những người chạy trối chết, có ba người vừa rồi còn tranh chấp với bọn họ, dáng vẻ vội vàng gấp gáp, chỉ lo bảo vệ mạng sống của mình. Trong đó có người đàn ông đầu tiên nói chuyện với nhóm Sở Nhuế liếc mắt nhìn qua anh, đôi môi tái nhợt mấp máy như muốn nói gì, cúi cùng vẫn mím môi quay đầu bỏ trốn.
"Bọn họ đi rồi ngược lại là chuyện tốt, ít nhất không cần phải lo cho họ." Hứa Diệu nâng cằm về phía đám người kia bỏ chạy: "Chậc, vốn chỉ muốn ra ngoài tìm hiểu một chút, còn chưa ra tay mà đã chạy đi rồi..."
Vừa dứt lời, một tiếng "rầm" dội vang như sấm nổ, bốn người bị tiếng động ảnh hưởng, quay đầu nhìn, một con quái vật dùng chân đạp lên một chiếc xe buýt, máu tươi từ trong xe bắn ra đầy đất.
Những người kia vừa leo lên xe buýt ngồi.
Sở Nhuế: "Không ngờ... bọn họ vẫn phải chết."
Bốn người lặng im không nói gì.
Sắc mặt của Đới Hiển Hoài khá khó coi, trong phó bản khó đôi khi sẽ gặp phải quái vật khổng lồ, nhưng mấy ngàn lần mới gặp mấy chục lần, xác suất rất nhỏ, nhưng bây giờ thì trong sương mù hầu như toàn là quái vật khổng lồ.
"Vào trong xe trước!" Thương Trọng Lệ bảo vệ Sở Nhuế rồi la lên.
Bốn người đi như bay, quay về trong xe.
Nhưng họ gặp một vấn đề khác, người đàn ông cao lớn kia đã phá hư lốp xe của họ, xe không chạy được nữa.
Thương Trọng Lệ cắn môi: "Tôi xuống, trong cốp xe có lốp dự phòng."
"Cậu cẩn thận một chút!" Hứa Diệu khích lệ cổ vũ.
Thương Trọng Lệ: "...?"
"Ông không tỏ ra khách khí một chút được à?" Thương Trọng Lệ nheo mắt.
Hứa Diệu lắc đầu: "Người già tôn trọng quyết định của người trẻ."
Tuy nói như vậy nhưng khi Thương Trọng Lệ xuống xe, Hứa Diệu ở phía sau vẫn lẳng lặng mà dán bùa cho cậu.
Sở Nhuế liếc mắt nhìn Hứa Diệu.
Khẩu thị tâm phi.
Lúc trước gặp mình cũng thế, trong ảo cảnh cũng vậy...
Vấn đề lốp xe đã được giải quyết, Thương Trọng Lệ nhướng mày, vén tay áo lên chuẩn bị làm.
Sở Nhuế tựa đầu bên cửa sổ nhìn cậu, đồng thời không yên tâm mà nhìn ra ngoài sương mù, một nửa gương mặt của anh nhiễm đầy máu, một nửa còn lại thì trắng bệch, nhìn qua vô cùng dọa người, Thương Trọng Lệ vừa đổi lốp xe, đôi khi ngẩng đầu lên nhìn Sở Nhuế rồi nở một nụ cười ngớ ngẩn.
Sở Nhuế: "..." Anh làm chuyện dư thừa rồi, Thương Trọng Lệ rõ ràng không hề sợ gì cả.
Nghĩ lại cũng đúng, trong ảo cảnh, Thương Trọng Lệ đúng là một người không sợ trời không sợ đất, ngoài những vấn đề khó giải quyết thì không một ai là đối thủ của cậu.
Thợ săn và con mồi, không biết ai là ai.
Xe sửa xong, bốn người ngồi trên xe quay về nhà họ Thương, nhận ra sương mù đã lan tràn khắp nhà, sương mù như không khí, không thể tiêu tán, không thể đuổi xa.
Hứa Diệu thuần thục mở máy tính, hắn bị thương nhẹ nhất, bây giờ giống như người vô công rỗi nghề ngồi trước máy tính híp mắt chơi đùa: "Tôi cũng có liên lạc với vài người trong Đạo môn, khoảng ngày mai họ sẽ đến, chúng ta cùng nhau thảo luận tình huống trước mắt."
"Chạy trên đường không có nguy hiểm gì sao?" Sở Nhuế hỏi.
"Không sao, bọn họ vốn cũng ở thành phố S, ban đầu Trùng Hỗn Độn xuất hiện bọn họ đã tụ hợp ở thành phố S rồi, thiên hạ đại loạn, Đạo môn làm sao mà ngồi yên nhìn được."
"Vậy là tốt rồi..." Sở Nhuế nói, đầu lại nghiêng nghiêng.
Thương Trọng Lệ liền đỡ lấy anh, dùng lòng bàn tay ôm lấy đầu anh: "Vết thương đầy cả người, anh nhanh đi nghỉ đi."
Sở Nhuế được Thương Trọng Lệ vừa dỗ vừa ôm quay về phòng, nhìn sương mù tràn ngập trên giường, anh cảm thật mệt mỏi, vừa nằm lên giường liền ngủ thiếp đi.