Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 58: Chước Liệt Sa Mạc



Bản Convert

Dịch giả: HCTver2.

Dạ Minh Nguyệt định tiến lại trợ giúp, nhưng Quân Vô Thượng đã vọt lên trước một bước, ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, xuất hiện trước mặt Lâm Việt, một quyền vung ra va chạm với một cước của Lôi Long!

Bành!

Đau đớn dữ dội từ phần chân truyền đến làm gương mặt Lôi Long khẽ nhăn lại.

Một luồng khí màu đen tím thần bí lượn lờ quấn quanh cánh tay Quân Vô Thượng như con rắn đang tỏa ra một loại năng lượng kỳ lạ cắn nuốt sức mạnh từ cú đá của đối thủ, rồi lại kết hợp với nắm đấm của Dạ Vương, đáp trả lại Lôi Long gấp bội phần!

Lâm Việt đứng nhìn mọi chuyện một cách bình thản, xem ra người này đã quyết tâm hợp tác với mình rồi.

-Quân Vô Thượng, hắn giết con trai ta, Dạ Vương Thành đây là có ý đối địch với Lôi Vân Tông?

Lôi Long tức giận gầm lên.

-Chuyện này còn có nguyên do khác, nếu Lôi Tông chủ đây vẫn thật sự muốn lấy mạng Lâm Việt, thứ lỗi cho bản vương không thể làm gì khác ngoài ngăn chặn ngươi!

Quân Vô Thượng cũng lớn tiếng đáp lại, trong lúc chờ đợi, hắn đã suy nghĩ về lợi và hại của lần lựa chọn này.

Sau cùng vẫn cho thấy đâm lao thì phải theo lao là ít thiệt hại cũng như đem lại lợi ích lớn nhất nếu thành công.

-Ha ha ha, tốt cho cái hiệu Dạ Vương, hóa ra cũng chỉ đến thế này!

Bên ngoài cửa chợt vọng lại một giọng cười the thé khó nghe,

Dạ Minh Nguyệt quay ra nhìn trước tiên, là một lão già áo trắng đứng đó, không ai biết lão xuất hiện lúc nào.

Khoảng cách từ cửa chính cho đến vị trí bọn người Lâm Việt rõ ràng còn một quãng dài, nhưng mà nhìn người kia bước đi vô cùng chậm rãi, lại chẳng thể ngờ một giây sau đã tới giữa Lôi Long và Quân Vô Thượng!

Kế đó, hắn lập tức vung tay lên, một ánh sáng tím hiện ra trên đầu ngón tay già nua, trực tiếp dùng đó làm bút, vẽ ra một vòng tròn trên không trung.

Vừa nhìn đã nhận ra đây chắc chắn không phải Chiến Tu, nhưng tu luyện có ba đường, nào chỉ có riêng cái này.

Hình vẽ vừa xong, một cơn gió xoáy từ Diệu Khí tạo thành điên cuồng cuốn tới Quân Vô Thượng, xem ra tu vi Diệu Khí của lão già này đã đạt đến trình độ xuất quỷ nhập thần!

Đây chính là Lăng Thiên Điện Điện chủ, Lăng Tôn!

Sắc mặt Dạ Vương tối sầm lại, hai tên này rõ ràng là đến tìm Lâm Việt, thế quái nào lúc đánh nhau toàn nhè hắn mà đập vậy?

Đúng như Lâm Việt đã mưu tính, vào thời điểm nhạy cảm Chước Liệt Sa Mạc sắp mở ra thì đi gây chuyện, hai lão già của Lôi Vân Tông và Lăng Thiên Điện nhất định sẽ mượn cớ làm loạn, nhân cơ hội dự tính cắn miếng thịt béo Dạ Vương Thành mấy miếng thật lớn.

Quân Vô Thượng bị đánh không ngừng lui về, hiển nhiên là có lòng mà chẳng có sức, thật sức chống lại không được hai cao thủ Siêu Thoát Cảnh liên hợp tấn công.

Sẽ có người thắc mắc tại sao chỉ có mấy thủ lĩnh này đi vào mà không có trợ thủ, đây là quy tắc ngầm giữa các đầu não cũng như toàn thể thế lực.

Nếu như người của một trong hai phe đi vào, ắt phe còn lại cũng chẳng chịu để yên, đến lúc đó đổ máu là chuyện chắc chắn!

Lúc đó dù là bên nào giành thắng lợi cũng sẽ tổn thất cực lớn, dĩ nhiên không ai muốn như vậy cả nên mới có cái quy tắc ngầm này để giảm thiểu tối đa thương vong không cần thiết.

-Tiểu tử kia, còn đứng đó nhìn à, không mau tới đây giúp đỡ?

Quân Vô Thượng quay sang cầu cứu Lâm Việt.

Tên nhóc này có thể đỡ được một quyền của Lôi Long mà chưa sứt mẻ miếng nào, hẳn sức chiến đấu vô cùng ghê gớm.

Lâm Việt cười cười, đã đến nước này rồi mà không ra tay thì cũng thấy có lỗi, dù sao cũng đã trên cùng một con thuyền rồi.

Hắn chỉ nhẹ nhàng giơ tay phải lên, khẽ búng một cái, một đạo Diệu Khí bắn mạnh về phía Lôi Long, cực kỳ chuẩn xác đánh vào vị trí vùng thận trái.

-A!

Lôi Long chợt gầm nhẹ một tiếng, ngừng tấn công và lùi về sau mấy bước, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.

-Súc vật đáng chết! Dám đánh lén ta!

Quân Vô Thượng đã sớm để ý đến hành động của Lâm Việt, ngay khi Lôi Long bị đánh trúng điểm yếu mà rút lui, liền tung một đòn toàn lực vào Lăng Tôn đang phân tâm chú ý đồng bạn.

Ầm một tiếng, đối phương không kịp tránh né, bay ngược ra sau, khí tức hỗn loạn.

-Quân Thành chủ, xem ra ngươi quyết tâm muốn khai chiến!

Cuối cùng Dạ Vương cũng có cơ hội nói chuyện đàng hoàng:

-Thù con trai muốn báo để sau, Chước Liệt Sa Mạc sắp mở, giữa chúng ta cũng đã quá hiểu suy nghĩ lẫn nhau rồi, các ngươi vẫn muốn lải nhải với ta hay là đi vào đó trước?

Hắn vừa dứt lời, hai người đối phương trên mặt đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên, không ngờ Quân Vô Thượng câu đầu tiên lại là thế này.

Con mẹ nó, đã thế thì nói sớm luôn đi, còn làm bọn ta phải diễn trò một hồi!

Nếu Quân Vô Thượng biết được ý nghĩ này của họ, chắc chắn sẽ tức giận quát lớn.

Vừa vào đã đánh nhau, các ngươi cho ta cơ hội nói giây nào không?

Nhưng ai cũng không rảnh mà nghĩ tiếp, vì Quân Vô Thượng đã vung tay lên, một viên đá màu đỏ rực kỳ dị tỏa ra nhiệt lượng cực cao bay về phía trước ngực con rồng trên kia.

Hai con mắt nó chợt bùng lên một ngọn lửa.

-Gràooo!!!

Một tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc vang lên, cũng may là hội trường có bố trí trận pháp cách âm, bằng không cả tòa thành đều sẽ bị kinh động.

Sau đó từng miếng vảy của nó bắt đầu bốc cháy, rồi lan ra toàn thân, dường như con rồng đã biến thành một ngọn lửa.

Ngọn lửa không ngừng thu nhỏ, cho đến khi chỉ còn là một màn lửa lớn cỡ cánh cửa.

Đó chính là cổng vào Chước Liệt Sa Mạc.

-Chỉ có ba canh giờ, một khi đã đóng lại, trong vòng trăm năm không ai có thể mở ra được.

Lôi Long và Lăng Tôn chần chừ một lúc, dĩ nhiên là họ đã muốn vào rồi, nhưng ai mà biết được kia có phải là cửa thật hay không, nhỡ đâu là cái bẫy...

-Dạ Vương, cảm ơn, bảo vật trong Chước Liệt Sa Mạc ta xin nhận!

Lâm Việt thấy vẫn còn chưa chín, thế là dứt khoát thêm một mồi lửa, nhanh chóng lao vào cổng lửa ngay trước mặt mọi người.

-Thằng nhãi con kia đi vào rồi!

-Không có nguy hiểm, nhanh!

Thấy vậy hai người Lôi Long và Lăng Tôn cũng không còn do dự mà vọt tới, có Lâm Việt đi thử đường rồi, lại còn Quân Vô Thượng vừa mới nãy không tiếc gây chiến với họ cũng phải ra tay bảo vệ tên này, vì vậy nên cũng chẳng cần phải lo lắng chi nữa, đi nhanh lên thôi!

Nói thì chậm mà việc diễn ra lại rất nhanh, chỉ chớp mắt sau khi Lâm Việt đi vào cổng lửa thì hai bóng người cũng chui vào theo!

-Ai da...

Quân Vô Thượng thở dài, chuyến đi này nói rằng tiểu tử kia cửu tử nhất sinh cũng không quá đáng.

Nhưng mà hắn còn chưa kịp định thần lại, Dạ Minh Nguyệt đã nhanh chóng chui vào cổng lửa!

-Minh Nguyệt!

Hắn quát lớn ngăn cản con mình, nhưng mà vẫn cứ là quá muộn!

Vội vàng lao lại bắt lấy nàng, nhưng mà không kịp, bắt được chỉ là khoảng không trống rỗng.

Vốn là hội trường vừa rồi còn hừng hực sát khí, chiến đấu không ngừng, vậy mà trong nháy mắt là chỉ còn một người đứng cạnh một cánh cổng rực cháy!

...

Ngay khi Lâm Việt đi vào trong, là một con đường toàn lửa nóng bao phủ dài dằng dặc, nhưng không những không có cảm giác nóng bức khi bị những con rắn đỏ lòm kia quấn quanh người mà còn hơi thấy mát mẻ nữa.

Đi đến cuối cùng, khi ánh sáng chói chang cùng với hơi nóng phả vào người làm hắn hơi nheo mắt lại thì đã đến nơi cần đến.

Trên trời nắng bỏng gắt, dưới đất cát mịt mù, vừa nhìn đã biết đây chắc chắn là Chước Liệt Sa Mạc!

Bịch! Bịch! Bịch!

Liền sau đó có ba người cũng xuất hiện theo, là Lôi Long, Lăng Tôn và Dạ Minh Nguyệt.

Bây giờ tình huống của hắn thật y như cá nằm trên thớt.

-Ha ha ha, không ngờ Dạ Vương cũng thật có thể dứt tình được, ngay cả con gái bảo bối cũng cho vào luôn.

Lôi Long cười gằn, lao nhanh về phía Dạ Minh Nguyệt, định tóm lấy cô nàng.

Dạ Minh Nguyệt gặp nguy không hoảng, liếc mắt nhìn xác định Lâm Việt vẫn an toàn, liền truyền Diệu Khí vào ngọc bội trước người, lập tức, một màn sáng kỳ ảo bao trùm lấy nàng, tạo thành một lá chắn cứng rắn.

Rầm!

Lôi Long một quyền tông thẳng vào vang lên một âm thanh trầm đục, tuy đã được giảm bớt một phần sức tấn công nhưng Dạ Minh Nguyệt vẫn bị đánh cho thổ huyết, nhưng nàng cũng tận dụng lực phản chấn để lùi nhanh về gần chỗ Lâm Việt.

Thấy không thể bắt nàng, Lôi Long lại lần nữa lao đến, Dạ Minh Nguyệt lại tiếp tục định làm trò cũ, nào ngờ Lâm Việt liền vọt lên trước.

Quyền đối quyền, cũng là lần thứ hai hai người giao đấu.

Rắc!

Lâm Việt bị đánh bay ngược về sau, miệng liên tục phun máu!

-Ha ha ha, cũng chỉ là loại gà đất chó sành mà thôi, nghĩ đỡ được quyền thứ nhất thì sẽ đỡ được cái thứ hai sao, thế mà cũng đòi anh hùng cứu mỹ nhân, ngu xuẩn.

Lôi Long từ từ bước tới, dường như muốn làm đối phương cảm giác bất lực khi cái chết đang đến từ từ mà không làm gì được.

Lâm Việt nhìn kẻ địch đang lại gần, miệng thấp thoáng một nụ cười khó nhận ra.

-Ngươi mới là ngu xuẩn, nếu như bây giờ giết ta với nàng ấy thì lấy ai đi tế đây nhỉ?

-Thằng ranh con này không đơn giản, ngay cả chuyện vật tế cũng biết?

Lăng Tôn giật mình, Lôi Long nhỏ giọng truyền âm đến:

-Hắn cùng một bọn với Quân Vô Thượng, nếu như được tên kia nói, vậy là hợp lý rồi còn gì?

-Nhưng mà... hắn biết đến cả số lượng là hai người sống, thế chẳng phải biết hơi nhiều sao?

Lăng Tôn nhìn chằm chằm họ, trong ánh mắt lộ rõ vẻ tàn ác.

-Chuyện vật tế chỉ là lời đồn đoán vô căn cứ thôi, ai biết có thật hay không chứ?

Lôi Long tiện tay quăng một câu, định kết liễu hai người.

-Lôi Tông chủ, vật kia là do Thiên Ách Đại Đế, người tàn độc nhất trong Cửu Đế để lại, nếu như cần phải có vật tế mới lấy được thì là quá bình thường, cứ cẩn tắc vô áy náy đi thôi.

Lăng Tôn lắc đầu, ngăn Lôi Long lại, tạm thời chưa giết.

Dạ Minh Nguyệt đỡ Lâm Việt đứng dậy, trong một thoáng khi hai lão già kia đang suy nghĩ chuyện cúng bái gì đó thì nàng thấy hắn chớp chớp mắt mấy cái rất nhanh.

"Hả? Là diễn kịch thôi sao?"

Nàng kinh ngạc bội phần, nhưng ngay lập tức hiểu ra gì đó, liền phối hợp diễn, không để lộ tẩy chút gì hết cả.

Lâm Việt tỏ vẻ khó thở tức ngực, ho mấy tiếng rồi mới nói:

-Xem ra hai vị đây đều biết việc này rồi, Lôi Tông chủ muốn giết bọn ta, chẳng phải là đợi khi số lượng vật tế không đủ, liền đem Lăng Điện chủ bù vào cho đủ sao?

-Nhãi con, đừng có ngậm máu phun người.

Lôi Long cười khẩy nhìn Lâm Việt.

-Hừ, mấy trò vặt vãnh này mà cũng đòi châm ngòi ly gián ta và Lôi Tông chủ sao?

Lăng Tôn cũng cười nhạt.

Ai cũng là cáo già thành tinh cả, vài lời nói mà đã có thể nghi kỵ lẫn nhau thì làm sao có thể leo lên chức vị hiện tại cho được?

Lâm Việt nhún vai, đã không muốn nghe thì ta cũng không nói nữa, tùy các ngươi thôi.

-Lôi Tông chủ, hai đứa kia chính là vật tế, Chước Liệt Sa Mạc không mở lâu đâu, nhanh chóng tìm vị trí chỗ kia là việc chính, lúc đó cũng là lúc tên nhãi ranh này phải chết, đừng vì tức giận nhất thời mà làm lỡ đại sự quan trọng.

Lôi Long hơi do dự, Lâm Việt lên thớt là dĩ nhiên, chắc chắn là thế, nhưng Dạ Minh Nguyệt...

-Cả con gái Quân Vô Thượng cũng giết luôn sao?

(Dịch: Phong ba bão táp ập đến bất chợt, trở tay không kịp đành mặc chiều nước cuốn đi, nhưng thiên ân vẫn còn, mọi sự đã ổn, hoa lại nở chim lại ca, cá lại lội lá lại xanh, người đã quay về tiếp tục thứ còn dang dở, và thật xin lỗi vì sự chậm trễ này =)) )