Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 59: Cự Vĩ Cuồng Huyết Tích



Bản Convert

Dịch giả: HCTver2.

Ý định của Lôi Long ban đầu chỉ là muốn bắt giữ Dạ Minh Nguyệt rồi đợi khi ra ngoài thì dùng đó để uy hiếp Quân Vô Thượng mà thôi.

Nếu như thật sự giết chết nàng ta, tên kia chẳng phải sẽ liều mạng cùng mình sao?

-Buồn cười, thế thì sao mà phải sợ?

Lăng Tôn cười mỉa, trên gương mặt già nua lại lộ ra vẻ tham lam thấy rõ thèm khát nhìn chằm chằm Dạ Minh Nguyệt.

-Nhưng mà nha đầu này dung mạo không tệ, nếu cứ thế mà ra tay thì cũng quá là phí phạm rồi.

(Nha đầu: con bé, cô gái,...)

Lôi Long nhíu mày, chuyện Lăng Thiên Điện chuyên tu tà công, nữ nhân mất thân chôn mạng dưới tay lão già này nhiều không kể xiết, có ngồi đếm cả ngày cũng không hết được.

Nhãi ranh Lăng Phong là con của hắn và một đống đệ tử với thuộc hạ của Lăng Thiên Điện dưới trướng tên này, có ai mà không phải loại độc ác chỉ coi phụ nữ như đồ chơi, dùng xong là vứt?

Nên không phải tự nhiên mà Lâm Việt chọn chất xúc tác cho cú lừa lần này là Lăng Phong, ai đáng chết thì sẽ phải chết mà thôi, hơn nữa chưa chắc đã không có người cảm ơn hắn, ví như những nữ tử ở Lăng Thiên Điện được tạm thời thoát khỏi cảnh hiểm nguy chẳng hạn.

-Hai vị nói nhiều quá, nhanh lên đi chứ.

Lâm Việt không kiên nhẫn quay lại nhìn.

-Im miệng, giờ chết của ngươi sẽ không còn lâu nữa đâu.

Lôi Long trừng mắt quát lớn.

Nhưng Lâm Việt chẳng nói chẳng rằng, lập tức nắm lấy tay Dạ Minh Nguyệt lao đi trong cát.

-Muốn chạy? Mơ đi thằng nhãi con à.

Lôi Long cười gằn, đuổi theo, Lăng Tôn cũng vận chuyển Diệu Khí thi triển công pháp, không ngờ tốc độ cũng không kém người kia chút nào.

...

Chước Liệt Sa Mạc, gió bụi mịt mù, bốn phía đều là cát bỏng cùng nắng gắt, lộ ra vẻ hoang vu thê lương tột cùng.

Lâm Việt vọt đằng trước dẫn đầu, đằng sau là hai lão già bám sát, nhưng mà vẫn không thể nào tóm được hắn.

Dĩ nhiên là Lâm Việt không phải chạy thật, hắn chỉ đang dẫn dụ hai tên kia đi đến chỗ cần đến thôi.

Chìa khóa kia vô cùng kỳ dị, không thể hoàn toàn chắc chắn sẽ lấy được trong vòng ba canh giờ, cho nên hắn mới phải giở trò này để rút ngắn thời gian, thế mà vẫn còn đứng đó dông dài, đành phải đã diễn thì diễn cho chót vậy.

Bị thương một chút cũng được thôi, miễn là mục đích đạt tới.

Quả nhiên, không hề bị nghi ngờ gì, nắm lấy tay Dạ Minh Nguyệt chạy đi, vừa liếc nhìn hai tên kia hùng hục đuổi theo mà không hề có chút do dự thì cười thầm trong bụng.

-Bọn họ sắp đuổi đến rồi!

Dạ Minh Nguyệt lo lắng nói, nhưng Lâm Việt vẫn cứ bình tĩnh như thường.

Đến một vùng sa mạc bằng phẳng yên tĩnh không như những nơi khác toàn gió bụi và núi cát mấp mô.

Hắn nhanh chóng lấy ra một giọt máu của mình, vẽ trên không trung một đồ án kỳ lạ.

-Này con vật, đừng có ngủ nữa, đến giờ dậy rồi.

Lâm Việt nói nhỏ, lại thì thầm thêm mấy câu khẩu quyết nữa, vừa chạy vừa vung tay một cái, huyết đồ liền chui vào trong cát vàng.

Dạ Minh Nguyệt chưa hiểu cái gì ra cái gì, chỉ biết tò mò nhìn sang hắn, nhưng mà còn chưa kịp mở miệng, nàng đã bị kéo vội mà rẽ ngoặt sang một bên khác!

Lôi Long và Lăng Tôn thấy đối phương đột ngột chuyển hướng thì mới bắt đầu thấy nghi nghi, nhưng mà đã quá muộn!

Rạt rạt!

Một núi cát khổng lồ chợt nhô lên, bụi bay mịt mù khắp nơi.

(Kia là tiếng cát chảy.)

-Ở dưới có cái gì đó!

Lăng Tôn phát hiện được cái gì đó đầu tiên, vội hô lớn rồi muốn lùi về sau, nhưng lập tức, một đạo gai nhọn to lớn đâm phập lên ngay đằng sau, chặn đứng đường lui của hắn.

Lôi Long cũng dừng lại quan sát tình hình, nhưng không cần phải xem xét chi nữa, vì đã có một tiếng gầm giận dữ đinh tai nhức óc phát ra!

Dù đã đứng ở khoảng cách rất xa như bọn Lâm Việt cũng vẫn cảm thấy người rung rung đầu đau đau!

Dạ Minh Nguyệt giật mình quay lại, cảnh tượng trông thấy làm nàng kinh ngạc không thốt nên lời!

Thì ra nào phải núi cát khổng lồ gì, theo từng dòng cát chảy lại về sa mạc, từng cái gai sắc nhọn to lớn lộ ra...

Phía dưới đó, một đôi mắt đỏ lòm vằn lên đầy những tia máu mở bừng ra, nhìn chằm chằm hai lão già trước mặt!

-Sa Tích!

(Dịch: Thằn lằn cát)

Lăng Tôn vừa dứt lời, cái đuôi chặn đường lui đằng sau bất chợt phóng ra vô số vảy cứng lao đến cực nhanh, chỉ chớp mắt đã rút ngắn khoảng cách chỉ còn một trượng!

-Hừ, yêu thú nhãi nhép!

Hắn tức giận quát lớn, một tay vung lên, chộp về phía đuôi con thằn lằn, sau lưng tám ảnh ảo mặt trời xuất hiện, tỏa ra sức nóng kinh người!

-Bát Dương Siêu Thoát Cảnh!

Dạ Minh Nguyệt sầm mặt lại.

Đối đầu với cao thủ mạnh mẽ thế này, nàng không biết tý nữa làm sao mình và Lâm Việt có thể toàn mạng mà quay về đây.

-Chết cho bản tôn!

Siêu Thoát Cảnh cao cấp thế này thường ngày rất ít được thấy họ ra tay, vậy mà trong cùng một ngày lại thấy được những ba lần rồi!

Ầm một tiếng, cả một đống vảy cứng đều bị chặn lại, không thể nhích lên trước dù chỉ một li!

-Chủ nhân của Lăng Thiên Điện quả nhiên rất lợi hại!

Dạ Minh Nguyệt bắt đầu thấy sợ.

Nếu như con thằn lằn kia là át chủ bài cuối của Lâm Việt, vậy thì vẫn chưa đủ.

Nhưng hắn chỉ đáp bâng quơ:

-Đừng có lo, vẫn còn sớm đấy.

Vừa dứt lời, chỗ Lôi Long đang định tránh thoát ra khỏi vùng chiến, lại có một cái gai nhọn khác bất ngờ đâm phập lên!

Đùng!

Lôi Long dùng toàn lực đánh một quyền vào cái đuôi thứ hai, nhưng một dự cảm nguy hiểm lại đột ngột xuất hiện trong lòng hắn!

Ầm! Ầm! Ầm!

Ba cái đuôi khác nữa đồng thời lao ra đánh về phía hắn!

-Chết tiệt, không ngờ không phải Sa Tích bình thường!

Lôi Long biết mình và Lăng Tôn lần này khinh địch rồi, bị một đạo gai đâm xuyên tay trái mới chật vật trốn ra được đến chỗ người kia.

Nhưng mà đời không như là mơ, ngay khi hai người tụ lại chung chỗ...

-Gràoo!!

Con thằn lằn gầm thét lần nữa, gió bão nổi lên, cát bụi mù mịt, quang cảnh y hệt như sắp tận thế đến nơi.

Một lúc sau mọi thứ mới hơi yên bình lại, con quái thú đã hoàn toàn lộ rõ...

Toàn thân đều là vảy cứng màu vàng đất, đôi mắt đỏ lòm khát máu, tứ chi to lớn có bốn móng vuốt sắc nhọn, nhưng điều đáng sợ hơn cả là nó có đến tận tám cái đuôi!

-Cự Vĩ Cuồng Huyết Tích! Hơn nữa lại còn là Bát Vĩ... yêu thú Vô Kiên Cảnh!

Dạ Minh Nguyệt không ngờ ở gần địa bàn của mình lại có quái vật đáng sợ như vậy!

Nhưng mà... nếu có thể khống chế được, vậy thì Dạ Vương Thành cũng sẽ không cần phải lo lắng bị xâm chiếm nữa.

-Rút mau!

Lăng Tôn hô lớn, nhưng cát dưới chân hai người đột nhiên lún xuống, ngay sau đó không ngừng bám dính lấy họ.

-Chết, sơ xuất rồi!

Lôi Long sắc mặt đen lại, Cửu Dương Siêu Thoát Cảnh chí cương chí dương nhưng lại bị một cảnh giới khác khắc chế, đó là Cửu Âm Vô Kiên Cảnh chí âm chí hàn!

Trong một giây khi họ bị sụt, một luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ con thằn lằn kia, với tốc độ cực nhanh, tám cái đuôi được bao trùm bởi Cửu Âm Diệu Khí kia đã vụt đến trên đầu hai người!

...

Bên ngoài thế giới thật, Tinh Hà vừa mới tỉnh lại đã nhận được tin báo, vội vàng chạy đến hội trường.

Dễ dàng đi qua đại quân của hai tông Lôi Vân Lăng Thiên, hắn tiến vào trong.

Vừa đi lại, hắn cực kỳ bất ngờ khi nhìn thấy cánh cổng lửa to lớn và Quân Vô Thượng đứng trước nó nhìn một cách chăm chú.

Dường như hắn đang thi triển thuật pháp gì đó, một cái gương làm từ Diệu Khí liên kết với cánh cửa, chiếu ra bên ngoài những hình ảnh của người bên trong.

Tinh Hà tò mò lại ngó thử, vừa nhìn đã giật mình:

-Sa mạc? Đây là Chước Liệt Sa Mạc? Từ từ đã... lão đại, sao cả Minh Nguyệt nó cũng đi vào vậy?

Quân Vô Thượng chỉ còn biết lắc đầu thở dài:

-Con gái lớn rồi đâu còn là của ta nữa... Ta biết làm sao được?

Nói thì nói vậy nhưng lúc thấy Cự Vĩ Cuồng Huyết Tích xuất hiện, hắn đã liên tục dùng toàn lực công kích vào cổng lửa mấy trăm lần rồi.

-Tên nhãi kia lại làm trò quỷ gì vậy? Đồ án bằng máu kia là thứ gì?... Rõ ràng đã phải ngủ say rồi chứ, sao lại...

Tổ tiên của Dạ Vương trước đây đã từng tính toán ra chu kỳ hoạt động của con quái vật này, biết được cứ trăm năm nó sẽ lại ngủ sâu một lần, nhưng khi có người tiến vào thì cùng lắm là ba canh giờ sau sẽ bị phát hiện, vậy nên mới lập ra cấm chế là cái cổng lửa này, tránh để người đời sau vì thế mà mất mạng oan.

-Lão đại à, thật sự không thể đi vào trong đó được sao?

Tinh Hà thử liền mấy cách đều vô hiệu, lo lắng hỏi Quân Vô Thượng.

Dù trên người vẫn còn bị thương nhưng mà Dạ Minh Nguyệt từ bé đến lớn là do hắn một tay nuôi lớn, làm sao có thể không quan tâm cho được?

Nhưng mà hai người có sốt ruột đến mức nào cũng chẳng thể đi vào trong đó.

-Không được, chỉ có nhiều nhất 4 người đi vào thôi...

Quân Vô Thượng chán nản lắc đầu.

-Cấm chế này là tổ tiên ta bố trí dựa trên cấm chế ban đầu do Thiên Ách Đại Đế lập ra để cất giấu một đồ vật, mạnh mẽ vô cùng, dù mất vô số năm ta cũng không phá giải hết được, chỉ có thể chiếu hình ảnh bên trong ra ngoài như này thôi.

Còn may là vẫn nhìn được tình huống bên trong, thấy con mình vẫn bình an vô sự, Lâm Việt cũng bảo vệ nàng rất tốt, lo lắng đè nặng trong lòng mới hơi nhẹ bớt.

"Bây giờ chỉ có thể nhờ vào tiểu tử kia vậy."

Quân Vô Thượng chợt nhớ ra điều gì, quay qua hỏi Tinh Hà đang dán mắt vào trong tấm gương, giọng hơi có chút nghi ngờ:

-Này lão đệ, buổi sáng sao lại té xỉu bị người khiêng cáng thế? Chẳng lẽ sắp đến lúc ta phải đi viếng tang rồi?

Tinh Hà nhìn lại:

-Lão đại à, đừng có phỉ phui cái mồm như thế, ta vẫn còn yêu đời lắm, việc này tốt nhất là nên kiêng đi, ta lớn tuổi rồi, nhỡ mà là thật thì... Chậc, còn tại sao bị ngất ấy à? Còn không phải tất cả là vì Dạ Vương Thành hay sao?

Quân Vô Thượng nghe xong lại càng mù tịt, càng nghe càng chẳng hiểu gì.

...

Ầm!

Tám cái đuôi đâm phập xuống, liền đó gió bão nổi lên, cát bụi thấu trời, toàn bộ thế giới này dường như đều bị vùi lấp trong màu vàng.

Lôi Long cùng Lăng Tôn vội vàng vọt ra từ bên trong, máu me đầm đìa, khí tức hỗn loạn, hiển nhiên là bị thương không nhẹ chút nào, không nói không rằng bắt lấy hai người Lâm Việt và Dạ Minh Nguyệt chạy trốn ngay và luôn!

-Con mẹ nó, sao sư phụ lại chưa từng nói cho ta về con súc vật này chứ?

Lăng Tôn nín nhịn không nổi, lập tức phun ra một búng máu lớn, thương tích xem chừng còn nặng hơn Lôi Long nhiều.

Cũng phải thôi, chiến đấu với yêu thú ở khoảng cách gần thì Chiến Thể rõ ràng sẽ có lợi hơn Diệu Khí.

-Được rồi, đồ vật ở ngay phía trước, đem hai vật tế này vào đi.

-Hừ, nếu không cần phải cúng bái gì hết thì lão tử sẽ giết hai ngươi đầu tiên!

Lăng Tôn gằn giọng nhìn hai người Lâm Việt.

Qua hành động đột nhiên rẽ ngoặt vừa nãy, nếu mà không biết tên nhãi ranh này đã phát hiện ra có yêu thú mà tránh đi thì phải nói là quá ngu rồi!

Dĩ nhiên, người gặp họa chính là bọn họ rồi.