Bản Convert
Dịch giả: HCTver2.
Lại chật vật di chuyển trên sa mạc hoang vu thêm một lúc nữa, đám người mới dừng bước lại.
Bởi vì họ đã nhìn thấy phía trước mặt sừng sững một cây trụ khổng lồ.
Một cây trụ nối liền từ mặt đất đến bầu trời!
Toàn thân là một loại đá quý màu đỏ tươi, bên trên khắc chằng chịt vô số đường vân màu đen vây kín lấy.
Bốn người lại gần, nhận ra nó được cắm ở giữa một đàn tế hình tròn đường kính hai mươi trượng, mà cây trụ thì cũng không vừa, đường kính tận mười trượng.
-Chính là đây rồi!
Lăng Tôn lộ ra vẻ tham lam, không nhịn được mà tiến lại gần, đưa tay đặt lên trên nó.
Nhưng không ai biết được, lúc này, trong mắt Lôi Long đứng gần đó lại xẹt qua một tia độc ác vô cùng!
Đột nhiên, Lăng Tôn giật mình biến sắc, một rung chấn đáng sợ xuất hiện trong cây trụ, là một lực hút cực mạnh có thể hút chết được cả con Cự Vĩ Cuồng Huyết Tích vừa nãy!
-Quả nhiên như sư phụ đã dặn, vật này cực kỳ khát máu.
Có chuẩn bị trước nên hắn vẫn kịp rút tay lại, thở dài một hơi, nhưng ngay khi hắn buông lỏng như này, một nguồn sức mạnh đột ngột đánh tới từ sau lưng!
Lăng Tôn lúc này mới kịp hoàn hồn, nhưng đã quá muộn, cả người bị đánh đập cái rầm vào cây trụ.
-Lôi Long! Ngươi... Aaa!
Lăng Tôn tức giận mắng chửi, nhưng lời còn chưa nói ra, cảm giác đau đớn đến chết đi sống lại đã lan ra khắp toàn thân!
-Cứu ta... Cứu...
Chiến Thể của hắn đang không ngừng bị cắn nuốt sự sống, gương mặt vốn đã già nhưng còn chút phương phi, chỉ trong giây lát mà giờ đã như tấm gỗ khô mấy năm không đụng được nửa giọt nước mát!
-Sao tuổi đã già rồi mà ngu thế? Ngươi không chết thì bản tọa làm thế nào chiếm được Phách Không Thạch Côn chứ?
-Chỉ cần giết lão già nhà ngươi, còn ai ở đây có thể cướp bảo vật của Thiên Ách Đại Đế cùng ta?
Lôi Long điên cuồng cười lớn.
Lăng Tôn chỉ trong một giây đã hiểu được mình sơ xuất rồi, trong mắt dày đặc vằn máu là sát ý thấu trời và hối hận khôn nguôi, dùng Diệu Khí còn sót lại toàn lực dồn vào một quả cầu đánh vào kẻ thù.
-Hự!
Lôi Long không ngờ đối phương lại có thể ra chiêu mạnh đến vậy, tuy đã chặn được đòn vì Lăng Tôn không hề che giấu lúc tấn công nhưng hiển nhiên uy lực của nó cũng làm cho thương thế của hắn nặng càng thêm nặng.
-Hừ, lão già, đừng cố giãy chết nữa, để ta tiễn lão một đoạn!
Vừa nói, Lôi Long vừa vận chuyện Diệu Khí, một luồng điện bao quanh tay hắn.
-Lôi Bạo Quyền!
Ầm!
Lăng Tôn phun ra một ngụm máu, đồng thời cũng trút hơi thở cuối cùng, không nói được một lời...
Cái xác của lão sau chưa đầy thời gian một chén trà đã bị hút đến chỉ còn lại cái vỏ khô héo.
Đường đường Lăng Thiên Điện Điện chủ, cứ vậy mà bị ám sát chết!
-Đi, chúng ta đi mau!
Dạ Minh Nguyệt thấy tình cảnh này không ổn, nàng biết rõ sức chiến đấu của Lôi Long rất mạnh, ngay từ lúc đầu, nàng đã bị tên này đánh bị thương, lại thêm Lâm Việt cũng chẳng phải là toàn thịnh mà cũng dính đòn nên lấy trạng thái của hai người hiện tại, theo nàng nghĩ có hợp sức cũng đánh không lại Lôi Long.
Mà côn đá khổng lồ kia, ai cũng nhìn rõ là nó vừa cắn nuốt sức sống của Lăng Tôn, cũng có nghĩa chuyện vật tế là hoàn toàn chính xác.
Như thế có nghĩa là một mình Lăng Tôn là chưa đủ.
Tiếp theo, chắc chắn là Lâm Việt...
Bây giờ chỉ có thể trốn thôi!
-Đi? Các ngươi định đi đâu?
Lôi Long quay người lại, một tay giơ lên, nhìn về Phách Không Thạch Côn.
-Các đời Tông chủ Lôi Vân Tông đều hết lòng muốn vật này, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, bây giờ nó đang ở trước mặt ta, chỉ còn thiếu Tam Nguyên của một người nữa thôi là có thể thức tỉnh hoàn toàn rồi, nên là... ở lại đây đi!
(Tam Nguyên: là Diệu Khí, Chiến Thể và Thần Niệm đấy.)
Vừa dứt lời, Lôi Long đã vung tay định bắt Dạ Minh Nguyệt!
Lâm Việt và nàng đều bị thương, lại thêm lúc đánh nhau với Cự Vĩ Cuồng Huyết Tích được Lăng Tôn chống chịu phần lớn công kích nên trạng thái cũng tạm gọi là ổn.
Thế rồi hắn nghĩ ra một kế, rất đơn giản, chính là tiêu diệt Lăng Tôn, rồi đi xử lý Lâm Việt, bắt giữ Dạ Minh Nguyệt để ra ngoài uy hiếp Quân Vô Thượng!
Còn tại sao lại chọn chộp lấy nàng ta thì là do phòng ngừa những bảo vật giữ mạng có uy lực mạnh mẽ kia, dù sao Dạ Vương Thành nổi tiếng giàu có, nếu không có một hai món như thế thì có chó nó tin, lại nói bây giờ ngộ nhỡ chúng bị kích hoạt lên thì hắn sẽ lại phí thêm rất nhiều thời gian ngăn chặn, được không bù mất.
Nhưng ngay khi Dạ Minh Nguyệt lùi về tránh đòn, Lâm Việt bỗng chắn trước mặt nàng, Lôi Long chợt nhận ra có điểm bất thường, bắt đầu cảnh giác cao độ.
Hai mắt của tên này không hề có tý chút sức sống nào cả, dường như đã chết từ lâu hoặc... chưa bao giờ sống!
Chỉ một giây tiếp theo, hắn đã xoay người, đấm ra một quyền!
-Hừ, quả nhiên chỉ là thế thân thôi!
Không hổ là chủ nhân của một tông môn lớn, kinh nghiệm cận chiến vô cùng phong phú, tuy rằng không biết Lâm Việt tráo chỗ với thế thân này lúc nào nhưng mà ngay khi phát hiện ra sự vô lý, hắn đã tính toán ra hướng đánh nào là có lợi nhất cho thằng nhãi con trong trường hợp này.
Đúng như dự kiến, lúc quay lại thì cũng có một Lâm Việt khác đối quyền với hắn!
Ầm ầm!
Một đòn của Siêu Thoát Cảnh Chiến Thể, từng đợt sóng khí liên tục khuếch tán xung quanh, cát bụi mịt mù khắp nơi.
Lâm Việt cười cười, ngu sao mà cứng đối cứng với bọn toàn cơ bắp này, muốn chết hay gì?
Hắn thuận thế lùi về sau, nén đau dùng Thần Niệm công kích về phía trước, một đạo Hồn Lực tạo thành một lưỡi dao bán nguyệt vô hình chém ngang về phía Lôi Long!
Thằng cha này chủ tu Chiến Thể, xem đòn Lôi Bạo Quyền có Diệu Khí hệ Lôi vừa nãy cũng đủ biết phụ tu là Diệu Khí, như vậy Thần Niệm chắc chắn sẽ là yếu nhất trong Tam Nguyên rồi.
Lôi Long tu vi Thần Niệm không cao, không thể phát giác ra đòn đánh bằng Hồn Lực kia, thế là trong giây lát, một cơn đau bắt nguồn từ linh hồn buộc hắn chợt dừng mọi hành động lại.
"Không những Chiến Thể cũng là Chuyển Luân Cảnh mà cả Thần Niệm cũng rất gần Chuyển Luân Cảnh? Khó chơi rồi đây..."
Lôi Long vừa nghĩ vừa quan sát xung quanh tìm cách giết chết Lâm Việt.
Nhưng lại nhìn thấy đối phương đang mấp máy môi lẩm nhẩm gì đó, nhìn kỹ, hắn chợt thấy lạnh sống lưng.
Phập!
Một thanh kiếm nhọn đâm xuyên qua ngực của Lôi Long.
Nhìn đầu mũi kiếm còn vương lại mấy giọt máu của mình, hắn không thể nào tin nổi:
-Cái... Cái gì!
Khôi lỗi rút Kinh Trập Kiếm về, đâm lần thứ hai!
Lưỡi kiếm vừa mỏng lại vừa sắc, vù một tiếng, lại đánh trúng Lôi Long lần nữa!
-Thì ra khôi lỗi của ngươi mới là mạnh nhất!
Lôi Long biết không liều mạng thì thật sự là chết chắc, lao đến trước mặt Lâm Việt giả, Lôi Bạo Quyền đập tới, uy lực cực mạnh làm mặt đất tế đàn bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt.
Đùng!
Nắm đấm của hắn đã trúng vào người khôi lỗi, nhưng hoàn toàn không thấy có chút ảnh hưởng gì, một tia sáng màu đen từ Phi Diệt Hắc Giáp phát ra, đã giảm đi hầu hết sức mạnh rồi, lại thêm thân thể cứng rắn sẵn có, nếu bị phá hủy thì mới là lạ.
Ngược lại, khôi lỗi còn nhân cơ hội này vung một quyền đáp trả.
Rắc!
Tuy kịp giơ tay trái lên đỡ, nhưng âm thanh phát ra đã báo hiệu cánh tay này đã bị phế bỏ rồi.
Liền đó, chỉ trong giây lát, mấy chục bóng kiếm đâm về phía hắn!
Phập! Phập! Phập!
Kiếm ảnh như vũ bão mà đánh qua, nhưng mà Chiến Thể của Lôi Long nào phải để chơi, mạnh mẽ vô cùng, chỉ như thế cũng chẳng thể nào đánh gục được!
Đấy là nếu ai đó đứng đằng sau kia không ra tay.
Ngay khi hắn đang phải đối chọi với khôi lỗi, giữa trán của Lâm Việt phát ra ánh sáng màu tím đậm thần bí!
Hắn bước lên, vụt xuất hiện sau lưng Lôi Long, một lực hút kinh khủng xuất hiện cắn nuốt Hồn Lực của Lôi Long, là Phệ Hồn Đại Pháp của Thần Niệm Đại Đế!
Chỉ một lúc sau, không gian xung quanh bắt đầu rung chấn, thi thoảng có thể nghe vọng lại tiếng ầm ầm, khí tức Thần Niệm của Lâm Việt tăng mạnh, đã hoàn thành 100 năm Hồn Lực cuối cùng, trực tiếp đột phá lên Chuyển Luân Cảnh!
Đáng lẽ là Lôi Long sẽ không thể dễ dàng như vậy bị cắn nuốt Hồn Lực, nhưng mà bây giờ khi chỉ còn có hai phần mười sức chiến đấu và thương tích đầy mình, thì đối mặt với một Tam Nguyên Chuyển Luân Cảnh thi triển pháp thuật của một trong Cửu Đế thì quả là có hơi bất lực.
-Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!!!
Lôi Long vừa chật vật chiến đấu với khôi lỗi, vừa chống chịu lại cảm giác khó chịu vì Hồn Lực bị rút cạn, miệng không ngừng gầm thét điên cuồng.
Không phải là hắn không muốn đấm chết Lâm Việt nhưng hễ rời mắt ra là khôi lỗi sẽ tung liên tục những đòn hiểm buộc hắn phải quay lại tiếp tục.
Con mẹ nó, sao cứng như thế, rốt cuộc tên này được làm từ vật liệu gì vậy?
Thần Niệm không ngừng bị yếu đi, Hồn Lực không ngừng bị rút cạn, ý thức của Lôi Long dần không còn minh mẫn, né tránh không kịp, Chiến Thể bắt đầu bị trúng rất nhiều vết thương!
Tung hoành Bắc Tinh Vực nhiều năm, nào ngờ hôm nay lại bị thua bởi một thiếu niên mười mấy tuổi!
Lôi Long biết thời gian của mình không còn bao nhiêu, đột ngột ngừng tấn công, Lâm Việt thấy vậy cũng dừng tay, nhìn xem tên này định làm gì.
-Từ lúc bắt đầu, ngươi đã tính kế ta và Lăng Tôn, có khôi lỗi Siêu Thoát Cảnh, Tam Nguyên cũng đều là Chuyển Luân Cảnh, làm sao có thể dễ dàng bị bọn ta bắt được như thế, ài, cố ý tỏ ra yếu ớt, lừa ta nghĩ chỉ cần tiêu diệt Lăng Tôn là có thể dễ dàng lấy được Phách Không Thạch Côn của Thiên Ách Đại Đế...
-Bây giờ nghĩ lại, có phải con Cự Vĩ Cuồng Huyết Tích kia... cũng là do ngươi?
Lâm Việt gật đầu.
-Lôi Tung quá kiêu ngạo, bị ngươi tính kế không chết mới là lạ, cả ta là cha nó cũng bị ngươi tính chết, hoặc là ngay từ đầu, mục tiêu của ngươi đã là bọn ta?
-Lôi Tông chủ quả nhiên nhãn lực tinh tường, đúng là như thế.
Lôi Long kinh ngạc, chỉ còn biết chua xót cười:
-Ha ha ha, thiếu niên, đừng có chế giễu ta nữa, nếu ta có nhãn lực tinh tường ắt đã giết ngươi ngay từ ban đầu rồi,
-Hừ, chẳng qua là ta khinh địch, nếu không sao có thể để ngươi dễ dàng hoàn thành mưu kế như vậy?
-Không ngờ Lôi Long ta một đời ngang dọc khắp nơi lại để thua trong tay một thiếu niên như này!
Lôi Long hối hận cười lớn, cười mãi cười mãi cho đến khi sức sống cạn hết.
Dạ Minh Nguyệt đứng đó như trời trồng nhìn mọi sự xảy ra, cho đến khi Lôi Long chết được một lúc mới hoàn hồn lại.
Tên này vậy mà giết chết hai chủ nhân thế lực lớn luôn có ý đối địch với Dạ Vương Thành!
Đây chính là cao thủ Siêu Thoát Cảnh a!
Nhưng nàng lại nhìn thấy toàn bộ quá trình hai người chui vào trong kế hoạch bày sẵn của Lâm Việt, cứ như thế bị chơi chết!
-Tế bái cho Thiên Ách Đại Đế, há lại chỉ cần có Tam Nguyên của hai người là đủ sao?
Nhìn quả cầu chứa đủ Tam Nguyên của Lôi Long, hắn chép miệng, không trực tiếp đá cái xác vào trong cột trụ mà rút ra thành dạng cầu này và chừa lại một ít để thi thể được vẹn toàn là sự tôn trọng cuối cùng hắn dành cho Lôi Tông chủ.
Nhặt lấy Trữ Vật Giới Chỉ của họ, không cần kiểm tra trực tiếp cất luôn đi, dù sao chắc chắn là đồ tốt thì kiểm tra làm quái gì?
Vừa nghĩ hắn vừa ném quả cầu kia vào cây trụ, nó nhanh chóng bị cắn nuốt sạch, liền đó tế đàn đột nhiên chấn động mãnh liệt!
(Dịch: Thiên Đế từ giờ đổi hết thành Thiên Ách Đại Đế nhé.)