Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 62: Hợp Nhiên Khai Dương Đan



Bản Convert

Dịch giả: HCTver2.

Khỉ trắng nghe lệnh hắn thu hồi toàn bộ Chước Liệt Sa Mạc vào trong Phách Không Thạch Côn xong, lại đứng im một bên chờ lệnh Lâm Việt.

Tuy nhìn bộ dáng bé con nhưng vẻ mặt nghiêm trang già dặn và khí tức đáng sợ lúc ẩn lúc hiện phát ra từ nó lại làm cho không một ai dám coi thường con vật nhỏ mà có võ này.

Dạ Minh Nguyệt cũng thế, nhưng cái làm nàng kinh ngạc nhất là khỉ trắng có tu vi ít nhất là Vô Kiên Cảnh lại còn có thần binh Phách Không Thạch Côn trên tay, vậy mà lại răm rắp nghe lệnh của Lâm Việt.

Không gian trong này sau khi bị mấy lần chiến đấu của các Vô Kiên Cảnh đã làm cho không còn vững chắc, lại thêm toàn bộ trận pháp giữ ổn định bố trí dựa trên Chước Liệt Sa Mạc đều bị phá sạch do lệnh của Lâm Việt vừa nãy, nên bây giờ đã sắp vỡ vụn luôn rồi.

Cảnh tượng trời sập vừa nãy chỉ là khúc dạo đầu thôi.

Lâm Việt thấy cổng lửa đã tắt ngóm tự bao giờ, biết thời gian còn lại cực kỳ ít ỏi, hắn không rảnh mà giải thích nữa, lập tứ nắm lấy eo Dạ Minh Nguyệt, mà nàng thì cũng đã quen, không có chút kháng cự nào, thậm chí trong lòng còn cảm thấy thích việc này nữa.

Một đường theo chân Lâm Việt, chứng kiến hắn làm bao nhiêu chuyện tưởng chừng không có khả năng, nhưng sau cùng kết quả lại làm tất cả kinh ngạc, sâu trong lòng, nàng đã dần sinh ra một cảm giác an toàn khi ở cạnh hắn.

Lâm Việt nhanh chóng bay về chỗ cổng lửa, vừa bay vừa chỉ tay rồi bảo khỉ trắng:

-Chỗ kia kìa, thấy không? Dùng Phách Không Thạch Côn mở lại đi.

Nó gật đầu, một côn đập ra, tốc độ vỡ nát của không gian càng nhanh hơn, nhưng một loại Truyền Tống Lực đã xuất hiện sau cú đánh!

-Còn tốt, Thiên Ách Đại Đế bày Truyền Tống Trận, quả nhiên chỉ có thể dùng bảo vật của hắn mới có thể mở.

Lâm Việt vung cánh tay còn lại bắn một đạo Diệu Khí của mình vào trận, lại lẩm nhẩm mấy câu khẩu quyết, tốc độ cực nhanh.

-Cẩn thận đấy!

Tuy biết là Lâm Việt cũng rất giỏi về môn Trận Pháp này, lúc nói chuyện Ngũ Hành Đại Trận nàng đã biết rồi, nhưng mà trận cho Dạ Vương bố trí làm sao sánh được với trận do Thiên Ách Đại Đế bày ra cơ chứ? Nếu không cẩn thận thì lại thành ra tự mình hại mình luôn!

-Không có nhiều thời gian đâu, đi!

Lâm Việt cười cười, một ngọn lửa đen bùng lên, được Diệu Khí không ngừng truyền vào, tuy kích thước của nó vẫn giữ nguyên nhưng uy lực thì đã được tăng lên gấp mấy lần!

Ầm!

Hắn vung tay lên, ngọn hắc hỏa liền bám lên bề mặt Phách Không Thạch Côn, khỉ trắng lại lần nữa đập tới!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên!

"Xong rồi, hú hồn, cái trận pháp chết tiệt này cuối cùng cũng chịu nghe lời mà thay đổi tọa độ!"

Lâm Việt chỉ kịp nghĩ đến đó đã chui tọt vào bên trong.

Vừa kịp lúc, đằng sau lưng hắn, không gian đã hoàn toàn sụp đổ, đừng nhìn quanh cảnh vẫn là ngàn vạn ngôi sao như bình thường, nếu bước lại gần, nhẹ thì bị cuốn vào lỗ hổng không gian, bị dịch chuyển đến chỗ nào không biết, nặng thì lập tức bị sức mạnh không gian bất ổn giết chết, nguy hiểm vô cùng!

Ngay sau khi tiến vào trong trận, Dạ Minh Nguyệt chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã lại phải căng thẳng.

Bởi vì nàng vừa cảm nhận được một đạo Thần Niệm vô cùng đáng sợ quét qua người mình!

Một nam tử vận áo bào thêu chín con rồng, mái tóc đen dài, khí thế uy nghiêm, đặc biệt là đôi mắt không giống như mắt người, mà lại... giống như mắt yêu thú!

Nhưng mà đây không phải người thật, mà chỉ là một sợi Thần Niệm mà thôi, ngay trong giây lát nhìn thoáng qua kia, nàng đã nhận ra điều ấy, vì đôi mắt của "Thiên Ách Đại Đế" hoàn toàn là vô hồn, chẳng có tý sức sống nào cả!

Ngay lúc Dạ Minh Nguyệt vừa liếc qua đôi đồng tử kỳ dị kia, Lâm Việt lập tức che mắt nàng lại, đồng thời lấy ra Tử Đỉnh của Thần Niệm Đại Đế lưu lại cùng với Phệ Hồn Đại Pháp cất trong Trữ Vật Giới Chỉ, truyền Diệu Khí vào tạo ra một màn sáng bao bọc hai người cùng khỉ trắng lại.

-Chết!

Ảnh ảo của Thiên Ách Đại Đế quát lớn, một tay chỉ sang, liền đó sau lưng hắn xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ tạo ra từ Hồn Lực!

Ầm!

Cự kiếm lao tới, tốc độ vượt trên cả Vô Kiên Cảnh, may mắn mà Lâm Việt đã dự đoán trước, Tử Đỉnh ngăn lại phần lớn uy lực, còn dư lại một ít thì đánh lên cả ba người.

Hắn và khỉ trắng thì không sao, hắn tu Phệ Hồn Đại Pháp, lại còn có 10 vạn năm Hồn Lực chưa dùng hết, vừa nãy hệ thống đã phóng ra một phần nhỏ Hồn Lực là đủ để triệt tiêu rồi, khỉ trắng thì đã sống mấy đời không biết, Thần Niệm có khi còn kinh khủng hơn Lâm Việt nên dính đòn này cả hai vẫn trơ trơ ra không hề hấn gì.

Nhưng mà Dạ Minh Nguyệt thì không được thế, hệ thống không cách nào cũng dùng Hồn Lực che chắn cho nàng, lại thêm lúc trước cũng bị thương tích không nhẹ, bây giờ bị đánh cho ngất đi, khí tức hỗn loạn!

Lâm Việt vội kiểm tra, xác nhận nàng vẫn còn sống thì mới thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới quay đạo Thần Niệm kia, bây giờ đã mờ mờ ảo ảo, có lẽ do chiêu kiếm kia tiêu hao quá nhiều a.

-Thời đại đã qua, người cũng không nên vương vấn nữa, đi đi thôi.

Sóng Hồn Lực đánh ra, lập tức đưa tàn niệm kia biến thành hư vô, không còn tăm hơi.

Tàn dư của ngày cũ, cứ như vậy lại ít đi thêm một...

Cả bọn tiếp tục im lặng ngồi đợi, một lúc sau Dạ Minh Nguyệt tỉnh dậy:

-Vừa nãy là gì vậy?

Lâm Việt mỉm cười nhìn nàng:

-Đừng lo, chỉ là một đạo Thần Niệm do Thiên Ách Đại Đế lưu lại mà thôi.

Chỉ một câu đơn giản, lại làm cho Dạ Minh Nguyệt kinh ngạc không nói nên lời, mãi mới định thần lại được.

Là Cửu Đế của Đế Thống Thời Đại!

Dù chỉ là một đạo Thần Niệm tàn dư, cũng là vô cùng hiếm gặp rồi, gần tương tự như trong truyền thuyết rồi!

Nhưng mà truyền thuyết lại vừa xuất hiện trước mặt nàng, tuy thế Dạ Minh Nguyệt chẳng muốn lại dụng mặt "truyền thuyết" thêm lần nào nữa.

Nếu vừa nãy Lâm Việt chậm tay một chút thôi, thì mọi chuyện sẽ không chỉ dừng lại ở việc ngất xỉu thôi đâu.

Thấy Dạ Minh Nguyệt đã an toàn, hắn mới quay sang nhìn khỉ trắng:

-Ngươi không sao chứ?

Nó lắc đầu biểu thị ý vẫn ổn.

Lâm Việt gật đầu:

-Dùng Thạch Côn đi, thế này lâu quá.

Lập tức, Phách Không Thạch Côn được rút ra biến lớn, hai người một khỉ cưỡi lên mà di chuyển.

-Đợi đã, chúng ta đang đi đâu vậy?

Dạ Minh Nguyệt dù vẫn còn sống nhưng quá mệt mỏi, nàng cũng chẳng quan tâm giữ lễ chi nữa, cứ vậy mà nằm trong ngực Lâm Việt thôi.

Dù sao, thời gian được như này chắc cũng chẳng có mấy...

-Đi Hồng Mông lục địa.

Vừa trả lời, hắn vừa lấy ra từ trong nhẫn chứa đồ của Lôi Long và Lăng Tôn lượng lớn đan dược, sau đó, lại dùng Thái Dương Chân Hỏa thiêu đốt luyện hóa, từng viên từng viên được chuyển thành dạng dược lực nhẹ nhàng dung nhập tẩm bổ cho Dạ Minh Nguyệt.

Nàng chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, cả người nóng rực lên.

-Nhanh thôi, cố chịu một chút.

Khỉ trắng điều khiển vô cùng nhuần nhuyễn, đang bay mà như ngồi trên đất bằng, một chút rung động cũng không phát hiện được.

Hắn đặt nằm nàng trên Thạch Côn, liên tục chuyển hóa đan dược thành dược lực để nàng hấp thu, lại phân tâm quan sát bên trong Trữ Vật Giới Chỉ của hai lão già kia.

Trong nhẫn của Lăng Tôn ít nhất cũng có 8 ức Diệu Thù và rất nhiều bảo vật có giá trị.

"Gì đây? Trúng mánh rồi, là Lăng Thiên Truy Tinh Bộ!"

Lâm Việt vui mừng nhìn thấy một quyển sách cổ.

"Nếu lão già gian manh kia mà luyện được môn này đại thành, vậy thì chưa chắc lần này sẽ có thể trót lọt được rồi."

"Cũng may là bộ pháp này khí luyện, hẳn là lão già kia thấy khó quá bỏ qua, đổi sang luyện tà công rồi."

Chợt liếc thấy bộ lông mềm mại của khỉ trắng, Lâm Việt bất giác thò tay qua sờ đầu nó.

Bốp!

Nhưng có vẻ ai đó không thích lắm, một cái đuôi trắng muốt đánh bay tay hắn ra.

-Ai da, đau, không cho thì thôi.

Lâm Việt xoa tay, lại chú tâm vào cái nhẫn còn lại.

Trừ đan dược dùng để tẩm bổ cho Dạ Minh Nguyệt, những món đáng chú ý bên trong cũng chỉ có hơn 7 ức Diệu Thù và một cái hộp gấm.

Lâm Việt mở ra, là một viên đan dược màu vàng óng lại tỏa ra khí ấm nhè nhẹ.

"Ha ha, quả nhiên không đoán sai, là Hợp Nhiên Khai Dương Đan trợ giúp Chuyển Luân Cảnh đột phá lên Siêu Thoát Cảnh sao, chắc là cho tên Lôi... Lôi gì ấy nhỉ? Thôi kệ, đằng nào cũng ngỏm hết cả rồi."

Nhìn Dạ Minh Nguyệt, hắn đã có suy nghĩ gì đó.

Không lâu sau, nàng mở mắt ra, đã hoàn toàn khôi phục, dù sao với lượng lớn đan dược, lại còn toàn hàng cao cấp kết hợp với Luyện Đan Thuật của Lâm Việt cũng thuộc dạng đại sư như thế thì cũng không có gì khó hiểu cả.

-Tạ ơn cứu mạng của công tử!

-Khỏi dông dài, giữa hai ta cũng không cần phải giữ kẽ đâu, nàng chắc cũng biết viên đan này chứ?

Dạ Minh Nguyệt ngẩng lên, quan sát một lúc:

-Nếu không nhầm thì có lẽ là Hợp Nhiên Khai Dương Đan?

-Đúng vậy, nhân cơ hội cơ thể nàng đang thích ứng với dược lực, có muốn đột phá luôn không?

Lâm Việt hỏi lại.

-Công tử... Đan dược này cha ta cũng đã tìm cho ta, nhưng hắn không khuyên ta dùng nó.

Thật vậy, tuy rằng nàng đang là Cửu Nhiên Chuyển Luân Cảnh, nhưng mà muốn biến thành Nhất Dương Siêu Thoát Cảnh cũng không phải việc dễ dàng, cho dù có Hợp Nhiên Khai Dương Đan hỗ trợ.

Một khi phạm sai lầm, nhẹ thì đột phá thất bại, đạo cơ hư tổn, tu vi thụt lùi, nặng thì...

Hoàn toàn phế bỏ!

-Nhưng mà nếu ta chắc chắn sẽ thành công thì sao? Nàng có dám thử hay không?

Đây là một bài kiểm tra của hắn với Dạ Minh Nguyệt, nếu nàng từ chối, hắn cũng không làm gì nàng, chỉ là những cơ hội như này chắc sẽ không còn nữa...

(Ý là chỉ còn húp canh thừa thôi =)) )

Thoát khỏi vòng lặp 10 vạn năm đáng chết kia, Lâm Việt quyết tâm sẽ thu thập đủ Bát Đại Thần Vật.

Có đủ, hắn có thể tìm ra được vị trí chỗ thần bí còn lại trong vũ trụ, đây cũng là điều mà hắn canh cánh trong lòng suốt thời gian bị vây nhốt kia.

Bởi vì một việc rất đơn giản, thời gian chỉ có một ngày, hắn có mọc cánh cũng chẳng thể hoàn thành được.

Nhưng mà bây giờ khác rồi.

Lâm Việt biết một khi hắn nắm giữ đủ Bát Đại Thần Vật, một khi hắn đến được chỗ kia.

Toàn bộ vũ trụ, đều sẽ phải run sợ trước hắn!

(P/s: có chỗ nào sai chính tả hay dịch nhầm tên hay ngữ pháp chưa ổn mọi người nhớ bình luận để tôi còn sửa nhá, tại bận không có thời gian đọc lại, xin cảm ơn.)