Bản Convert
Dịch giả: HCTver2.
Nhưng mà chuyện Bát Đại Thần Vật lại không chỉ có mình hắn biết.
Muốn thu thập đủ, cũng không chỉ có mình hắn muốn.
Những thế lực kia, đều mạnh đến mức đáng sợ, trong 10 vạn kia, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ điều ấy.
Một mình hắn cho dù có ba đầu sáu tay cũng khó mà thành công.
Dù có thể lấy một địch trăm, nhưng nếu bọn chúng kéo ngàn kéo vạn, kéo cả triệu cả tỷ đến thì quả thật đến nước đó chỉ biết bất lực đứng nhìn mà thôi.
Vì vậy, hắn cũng cần lập ra thế lực của mình, đào tạo ra những thuộc hạ của bản thân.
Chỉ có thế lực mạnh, mới có thể đối đấu được với thế lực mạnh!
Như ban đầu, hắn muốn lấy được Phạn Thiên Quả, cần bồi dưỡng năm người ở Vong Tiên Tông.
Bây giờ, vốn định đi lấy Phách Không Thạch Côn thôi, lại lời thêm khỉ trắng, như vậy là thêm 2 "người" nữa.
Hiện tại ở Hồng Mông lục địa, thế lực dưới trướng hắn đã là mạnh nhất rồi.
Nhưng mà chỉ thế vẫn chưa đủ, nếu không muốn nói là chẳng thấm tháp vào đâu.
Phạn Thiên Quả một khi đã được kết, ít nhất hắn sẽ phải đối đầu với cường giả cỡ Thất Nghiệp Quỷ Hoàng.
Vì vậy, hắn vẫn cần có những quân bài mạnh hơn hiện tại rất nhiều.
...
Quay trở lại, Dạ Minh Nguyệt đang phân vân trong lòng, bối rối không biết làm sao cho phải.
Một bên là cha mình dặn dò, một bên là Lâm Việt tự tin.
Bây giờ nàng cần đưa ra lựa chọn.
Nếu từ chối, cũng chẳng biết bao giờ mới có thể đột phá, nhưng mà sẽ an toàn.
Nếu đồng ý, lỡ thất bại cũng đồng nghĩa với việc tốn thời gian tu lại, đột phá khó hơn, thậm chí có thể sẽ phế đi, nguy hiểm khôn lường, vả lại nàng đang hết sức lo lắng cho tình thế Dạ Vương Thành hiện tại.
Nếu là người khác, nàng sẽ ngay lập tức lựa chọn phương án đầu tiên, nhưng mà mấy ngày qua, chứng kiến bao nhiêu kỳ tích mà tên này làm được, lại còn tình cảm sẵn có nàng dành cho hắn...
-Lâm công tử, ta...
Dạ Minh Nguyệt ngập ngừng lên tiếng.
Lâm Việt biết là mình đang làm khó nàng, nhưng mà trưởng thành thật sự phải luôn trải qua việc này, nàng được Quân Vô Thượng bảo bọc nuôi lớn, tuy rất tốt nhưng lại khiến cho nàng không có tính dám mạo hiểm, mà ở thế giới này, chần chừ một phút cũng sẽ có thể hối hận cả đời, vậy nên hắn mới phải làm như này.
-Thôi, ta cũng không ép buộc nàng.
Nói xong Lâm Việt nhắm mắt lại.
-Không, ta đồng ý, mong công tử giúp ta bước vào Siêu Thoát Cảnh.
Dạ Minh Nguyệt hạ quyết tâm, đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, một khi đã định là sẽ không thay đổi, y hệt như Dạ Vương.
Thực ra nàng lựa chọn như vậy cũng không phải là do thiếu suy nghĩ hay máu liều nhiều hơn máu não đâu, mà là sau khi tính toán cẩn trọng nàng thấy đáng giá để thử một phen.
Nó là thế này, tuy là Nhất Nhiên chiến Cửu Nhiên nhưng nàng biết, nếu muốn, Lâm Việt có thể đánh cho nàng thua đến mức kêu trời giời giời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa, tóm lại là căn bản không cùng một đẳng cấp, hơn nữa tuổi của hắn rất trẻ, mà đã nhiều lần thực hiện được những thứ mà cha nàng hay nhiều cao thủ khác ở Bắc Tinh Vực đều cho là việc bất khả.
Lúc đó thì có hai điều sẽ xảy ra.
Một là hắn có thế lực sau lưng, tức là cái thế lực này sẽ phải rất kinh khủng, bây giờ đi theo Lâm Việt thì tương lai sẽ có rất nhiều lợi ích với mình, có khi cho cả Dạ Vương Thành nữa.
Hai là tự chính hắn làm ra được thế này, vậy thì lại càng đáng sợ, nàng đi theo hắn cũng sẽ được chỗ tốt như bên trên, nhưng mà còn nhiều hơn, thế thì chẳng cần phải nghĩ nhiều làm gì.
Nhìn vẻ mặt quyết tâm của nàng, Lâm Việt gật đầu, xem ra Dạ Vương cũng có cùng suy nghĩ với hắn, tuy bảo vệ nhưng cũng thường cho nàng ra va chạm với bên ngoài nhiều.
Thái Dương Chân Hỏa bùng lên trong giây lát đã nuốt trọn viên thuốc, bắt đầu chuyển hóa thành dược lực.
-Công tử, đan dược này ít nhất cũng phải mười tám hai mươi ức Diệu Thù đấy.
-Không sao, chỉ có bấy nhiêu thôi, nếu có thể để Dạ tiểu thư đây tin tưởng ta cũng đáng, không lỗ không lỗ.
Lâm Việt mỉm cười đầy thâm ý nhìn qua Dạ Minh Nguyệt.
Lập tức nàng giật mình đánh thót, nhưng còn chưa kịp nói gì thì dược lực đã nhập vào trong người nàng.
Không nhẹ nhàng như những lần trước, cơn đau đớn kinh khủng truyền đến làm nàng thở dốc không ngừng, cả người quằn quại, nhưng tuyệt nhiên không hề kêu than một tiếng, vẫn cắn răng chịu đựng, quả thực đáng mặt nữ kiệt!
Lâm Việt vung tay, điều khiển Diệu Khí nâng cả người nàng lên, liền đó liên tục khống chế dược lực đi vào những vị trí khác nhau trên cơ thể Dạ Minh Nguyệt.
-Nếu đau quá thì cứ hét lên, không cần phải cố chịu đâu.
Hắn khuyên như vậy, nhưng mà vẫn không hề có lấy một tiếng kêu.
Sau mấy phút mà tưởng chừng vài thế kỷ trôi qua, cơn đau cuối cùng cũng biến mất, thay vào đó là một cảm giác thoải mái lan ra khắp người nàng!
-Được rồi, kinh mạch bị bít đã được khai thông hết.
Lâm Việt thu Diệu Khí lại, để mặc cho dược lực hoàn thành công việc của mình.
Sau lưng Dạ Minh Nguyệt chợt hiện ra ảnh ảo chín ngọn đèn lập lòe, rồi một luồng khí màu vàng dịu bao bọc lấy chúng, là dược lực Hợp Nhiên Khai Dương Đan, nó kéo hết về một chỗ, liền đó biến thành một quả cầu, tiếp theo rắc một tiếng nhỏ, quả cầu vỡ ra, một mặt trời đã lộ ra, tỏa ra từng tia sáng đầu tiên.
Hợp Nhiên Khai Dương là như thế.
Khí tức Dạ Minh Nguyệt cũng đồng thời tăng mạnh, vượt xa Cửu Nhiên Chuyển Luân Cảnh!
Cả người nàng tắm trong ánh mặt trời vàng kim, thành công trở thành Nhất Dương Siêu Thoát Cảnh!
-Cảm ơn công tử.
Dạ Minh Nguyệt mừng rỡ khôn xiết, trong lúc vui sướng quá độ, nàng ôm chầm lấy Lâm Việt lúc nào không hay.
Cảm nhận vật gì đó mềm mại đang ép trước ngực mình, Lâm Việt chỉ cười không nói.
Nói làm gì cơ chứ, cầu còn không được kia mà.
-Có phải vừa lúc nãy lo nghĩ về Dạ Vương Thành?
Nàng giật mình, nghĩ gì đó rồi ngẩng đầu đáp lời hắn:
-Quả là ta có lo lắng mình đột phá thất bại, không thể giúp đỡ cha ta ổn định lại tình thế, nhưng mà bây giờ Lôi Long và Lăng Tôn đã bị công tử tiêu diệt, ta tin Tinh thúc và ông ấy sẽ giải quyết được thôi, với cả việc này... không phải đều đã được công tử dự đoán trước rồi sao?
-Ha ha, Dạ tiểu thư thấy được rồi.
Nàng cười nhẹ cúi đầu không nói.
-Lúc Tinh Trưởng lão bị ngất, nàng nhìn thấy việc ta làm rồi sao?
Dạ Minh Nguyệt khẽ "vâng" một tiếng.
Lâm Việt đưa tay nâng cằm nàng lên, mắt đối mắt với nàng.
-Phía trên đúng là viết Dạ Vương Thành sẽ chiếm hai tông kia, nhưng đổi lại...
-Công tử muốn cái giá là gì?
Minh Nguyệt nhìn lại, không hề có bất kỳ khó chịu nào với cử chỉ của hắn.
-Đổi lại... ta sẽ lấy con gái của Dạ Vương đi.
Nàng lập tức cúi đầu, gương mặt lại đỏ hồng cả lên.
-Sao? Không muốn cùng với ta...?
-Không phải... Chỉ là quá nhanh...
Dạ Minh Nguyệt lắc đầu lén nhìn Lâm Việt đang mỉm cười.
-Lần này thời gian quá gấp, nên để tiểu thư bị sợ hãi rồi, ta thật sự xin lỗi.
-Công tử tài cao chí lớn, giúp Dạ Vương Thành diệt địch, lại giúp ta đột phá Siêu Thoát Cảnh, là chúng ta nợ ngài.
Khỉ trắng nhìn hai người ngươi một lời ta một câu, trên mặt thoáng lộ ra vẻ khinh thường.
Cần gì phải vòng vo chứ, nói thẳng ra là được rồi.
Dù sao có chẳng có ai nhìn mà ngại, a, ta không tính là người nha!
-Công tử, kia chính là quả trứng đó sao?
Lâm Việt gật đầu:
-Khiêu xuất tam giới ngoại, bất tại ngũ hành trung, đây không phải sinh vật thuộc nơi này, nên dĩ nhiên các ngươi sẽ không nhận ra được rồi.
Thì chính vì vậy nên hắn mới có thể mua về, bằng không một con khỉ nhỏ có sức mạnh Vô Kiên Cảnh, não bị úng nước hay sao mà đem bán hả?
Cũng may Quân Vô Thượng không biết, chứ không chắc đau lòng muốn khóc mất, đã bị tên này cuỗm mất con gái, giờ lại thêm món này nữa...
-Không sao, ta đoán nếu nó cứ ở lại Dạ Vương Thành, cũng khó mà làm cho nó nở ra được đúng chứ?
Dạ Minh Nguyệt ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi dò Lâm Việt.
-Nàng rất thông minh, quả đúng là cần có một chút cách làm đặc biệt.
Lâm Việt hài lòng gật đầu.
Hai người nói chuyện thêm một lúc nữa thì Phách Không Thạch Côn dần giảm tốc rồi từ từ dừng lại.
Dạ Minh Nguyệt nhìn ra, trông thấy một vùng đất cực lớn trôi nổi trước mặt.
-Kia chính là Hồng Mông lục địa?
-Đúng, là một chỗ nhỏ bé ở một góc không đáng chú ý, nhưng mà không hẳn không có bảo vật.
Lâm Việt mỉm cười đáp lời, cũng ló đầu ra nhìn, nhưng hắn chợt liếc thấy mấy trăm Phi Hạm cực lớn cách đó một quãng.
-Kia là Phi Hạm của thế lực nào thế?
Hắn quay sang hỏi Dạ Minh Nguyệt, dù sao nàng đã đi khắp nơi để làm ăn với vô số thế lực rồi.
-Ừm... Là Nữ Đế Tông?
-Xem ra lúc ta đi chỗ này có chút chuyện xảy ra rồi, Nữ Đế Tông à... Tiểu Hầu, thu Thạch Côn về đi.
Lâm Việt nói xong, khỉ trắng lập tức biến nhỏ cây côn về, sau đó, hai người một khỉ nhẹ nhàng bay đến gần phạm vị Phi Hạm của Nữ Đế Tông.
-Làm thế này dễ bị phát hiện lắm.
Dạ Minh Nguyệt nhỏ giọng thì thầm nhắc nhở hắn.
Hắn không nói không rằng, ôm eo nàng, tăng tốc lao đến một góc chết, sau đó nhanh chóng rơi vào một Phi Hạm.
-Hửm? Âm thanh gì vậy?
Vệ binh trên thuyền đều là nữ, một người nghe thấy động thì nghi ngờ nhìn sang vị trí của hai người, dĩ nhiên là ở góc chết nên chẳng thấy gì hết trơn.
-Chắc là ngươi nhìn lầm rồi.
-Nữ Đế đột nhiên xuất chinh đến đây cấp tốc, mệt mỏi tinh thần nên mắt có chút mờ chăng?
Mấy người khác thấy vậy cũng hùa vào nói.
Thế là vệ binh kia cũng thôi không kiểm tra nữa, hai người thoát được một mạng.
Trong góc, Dạ Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn Lâm Việt, không ngờ hắn lại thiên tài đến mức này.
Thường thì mỗi Phi Hạm như này đều có Trận Pháp bao phủ, một khi có người lại tiếp cận, nó sẽ khởi động, hoặc tấn công hoặc thông báo cho người ở trong, đây là thuyền của Nữ Đế Tông lại càng khỏi nói.
Vậy mà vừa nãy, ngay cả một tiếng cảnh báo nhỏ cũng không có!
Nhưng Lâm Việt thì chẳng mấy để ý việc đó, chỉ nhẹ nhàng ra hiệu "Suỵt" một tiếng, bảo khỉ trắng chui vào trong Thạch Côn ở tạm chỗ Chước Liệt Sa Mạc rồi cất nó vào nhẫn chứa đồ.
Minh Nguyệt nghe ngóng, thì ra là có một nam một nữ đang đi lại.
Bộp! Bộp!
Ra tay nhẹ nhàng mau lẹ, Lâm Việt nhanh chóng đánh gục hai người kia rồi kéo vào trong, vẫn không một tiếng động nào phát ra.
Liền đó, hắn liền lột sạch quần áo của hai người kia ra.
Dạ Minh Nguyệt bị bất ngờ, không kịp suy nghĩ mà chỉ theo phản xạ, đỏ mặt khẽ kêu:
-Công tử làm gì vậy?