Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 64: Kế hiểm của Ma Chủ



Bản Convert

Dịch giả: HCTver2.

-Còn làm gì nữa, đổi đồ đi nhanh lên.

Lâm Việt nhìn lại, nói thầm.

-Nàng trước, ta đứng canh cho.

Dạ Minh Nguyệt cảm nhận trống ngực đập thình thịch, dù sao thì việc này đối với một nữ tử có hơi chút thẹn thùng.

-Ngươi... ngươi không được nhìn đâu đấy.

Nàng nhắc nhẹ Lâm Việt một câu, thấy hắn quay đầu sang chỗ khác, lập tức thay bộ đồ mới vào.

-Được rồi.

Nghe vậy hắn nhanh chóng đi lại, ngắm nghía thật lâu Dạ Minh Nguyệt trong bộ đạo phục của Nữ Đế Tông.

Nàng mới đầu còn không thấy gì, một lúc sau mới nhận ra, sắc mặt đỏ lên:

-Công tử, nghiêm chỉnh một chút đi.

-A, không có gì đâu, chỉ là dáng người tiểu thư đây quả thực rất đẹp, làm cho người khác không cưỡng lại được thôi.

Đúng là tuy lúc nàng thay đồ Lâm Việt không có nhìn, nhưng mà bộ quần áo bó sát người này...

Chậc, còn hơn cả lúc không mặc nữa...

Vừa nãy hắn quả thật có chút ý nghĩ muốn cùng nàng ôn lại "chuyện xưa" luôn đấy.

Nhưng thôi, việc chính quan trọng hơn.

"Nữ Đế Tông xuất chinh đến chỗ này, chắc hẳn không phải là Cầm Cơ tìm đến, vậy thì là Yêu Ma Hải hay Xích Tiêu Các nhỉ?"

Lâm Việt thầm nghĩ, tình hình ở Vong Tiên Tông hắn hiểu rõ, đây là chuyện không thể nào, còn mấy tông môn khác thì quá nhỏ bé, sao có thể liên lạc với Nữ Đế Tông cho được?

Vậy thì chỉ còn hai môn phái kia thôi, thực ra hắn đã có suy đoán của riêng mình rồi, nhưng vẫn cần chờ xác nhận đã.

Xong xuôi, Lâm Việt thu hai người kia vào trong Chước Liệt Sa Mạc, còn dùng Thần Niệm gửi cho khỉ trắng một tin tức:

-Giết, xử lý cho sạch.

Sau đó, hai người dễ dàng trà trộn vào rất nhiều đệ tử trên Phi Hạm của Nữ Đế Tông.

Ở đây nhìn đâu cũng là một cảnh thiếu nam thừa nữ, lại nói mấy nam nhân trên này, dĩ nhiên là trừ Lâm Việt mới tới ra, đều có một chút kỳ lạ khó nói nên lời.

-Vì sao mấy tên nam tử này lại... quái gở khác thường như vậy?

Dạ Minh Nguyệt tò mò quay sang nói nhỏ với Lâm Việt.

Hắn mỉm cười, cúi sát lại bên tai nàng:

-Bởi vì bọn họ đều đã... bị cắt.

-Cắt? Cắt cái gì?

Nàng vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, hỏi lại lần nữa.

-Cắt...

-To gan!

Đột nhiên một giọng nói nữ tử vang lên, người còn chưa đến, Diệu Khí đã biến thành chưởng đập tới Lâm Việt.

-Chỉ là một tên hoạn nô, còn dám đứng gần chủ nhân như thế? Ngại sống lâu rồi à?

Hắn bị đánh ngã về phía sau, miệng hộc máu, dĩ nhiên là diễn cả thôi, vì nếu thật chống lại, chắc chắn người kia đã bị chính lực phản chấn đập chết từ đời nào.

-Đa tạ sư tỷ ngăn cản.

Dạ Minh Nguyệt cũng may là tuy hay ngại ngùng với Lâm Việt, nhưng với người khác và trong lúc khẩn cấp như này thì lại vô cùng thông minh, nhanh chóng cúi người cảm ơn rồi giải thích hộ hắn:

-Là ta vừa nãy đi đứng không cẩn thận nên hắn mới lại đỡ, chứ nào có tên hoạn nô nào lớn mật như thế đâu?

Ngoài mặt nàng tỏ ra trấn tĩnh, nhưng trong lòng thì đang thầm nghĩ về cái khác.

Dù Lâm Việt chưa nói hết đã bị ngắt ngang, nhưng mà nghe thấy hai chữ "hoạn nô", Dạ Minh Nguyệt đã hiểu tường tận mọi sự.

Hóa ra nam nhân ở Nữ Đế Tông này đều... thế sao?

Ai da, tội nghiệp thay cho họ...

-Nếu vậy thì được rồi, a, vị sư muội này, tại sao ta chưa từng thấy ngươi trước kia vậy?

Nữ tử kia mỉm cười, quan sát nàng một lúc thì chợt hỏi.

-A, ta là đệ tử mới của tông, vừa mới gia nhập thì Nữ Đế lập tức xuất chinh, sư tỷ không biết mặt ta là điều dễ hiểu thôi.

Lâm Việt lúc này đã đứng dậy, tỏ vẻ sợ hãi cúi đầu cung kính đứng một bên, nửa câu không dám nói, nhưng trong lòng thì đang cười thầm.

Tiểu nha đầu Dạ Minh Nguyệt này quả nhiên cũng rất lợi hại, đối đáp trôi chảy không một vết xước nhỏ nào cả.

Mới vậy mà đã có thể lợi dụng thân phận hai người Nữ Đế Tông vừa bị đánh ngất kia.

Quả nhiên, nữ tử kia dễ dàng tin tưởng nàng, không hề nghi ngờ chi cả, hoặc cũng có lẽ nàng quá tự tin vào các Trận Pháp trên Phi Hạm chăng?

-Thì ra là đệ tử mới gia nhập, chẳng hay tên của ngươi là gì? À, với cả hôm nay chắc cũng chưa đi tắm phải không? Quần áo hơi bẩn kìa, đi với ta đi.

-Người kia nhìn y phục đang mặc vừa mới lê lết trên sàn tàu với cả bộ dáng như vừa mới đi một chuyến đi dài của hai người, mỉm cười bảo họ.

-Sư muội tên Minh Nguyệt, được tắm cùng sư tỷ thì còn gì bằng.

Dạ Minh Nguyệt gật đầu, cố nhiên là sẽ không hỏi đi tắm là cái gì rồi.

-Minh Nguyệt... tên hay đấy, đi thôi nào.

Nói rồi, nàng kéo tay Minh Nguyệt đi thẳng, trước đó còn không quên nhìn chằm chằm Lâm Việt một cách hung dữ:

-Tên nô tài kia, còn đứng ngây người ra đó? Điếc à? Chủ nhân muốn tắm rửa, không biết đi theo hầu hạ sao?

-Biết, biết, ta đi ngay.

Lâm Việt lập tức gật đầu, theo chân hai người đi vào nhà tắm.

Vừa đi vào, ngập tràn trong không gian là tiếng cười nói vui vẻ của các thiếu nữ cùng "cảnh xuân" đẹp đẽ mà không phải ai cũng có diễm phúc được chiêm ngưỡng.

Dạ Minh Nguyệt hơi chần chừ lúc đi vào.

Tắm rửa dĩ nhiên là không có vấn đề, dù sao cũng là con gái.

Mà vấn đề là ở chỗ Lâm Việt cũng đi vào.

Hắn là một nam nhân "hoàn chỉnh" đấy.

Tuy rằng đây không phải là do Lâm Việt cố ý, nhưng mà nếu nói không có chuyện ngại ngùng ở đây thì là nói dối rồi.

Nhưng mà nàng lại không thể không nhắm mắt làm ngơ coi như không biết, bởi vì nữ tử kia đã sớm cởi sạch đồ, đắm mình trong làn nước bốc hơi ấm, vẫy vẫy tay với họ.

-Minh Nguyệt sư muội, nhanh lên nào, sao thế?

Trong lúc bối rối, Dạ Minh Nguyệt đỏ mặt, mắt liếc Lâm Việt.

-Ha ha, sợ cái gì cơ chứ?

Nữ tử kia vừa nhìn đã biết ngay, vị sư muội này là người mới, làm sao có thể nhanh thế đã làm quen với cuộc sống nơi đây được chứ.

Nàng khinh thường nhìn Lâm Việt, đứng dậy mỉm cười kéo Minh Nguyệt lại:

-Đây đều là bọn nam nhân bị "khuyết tật", chẳng qua chỉ là loại người hầu, hàng ngày được phục vụ sinh hoạt thường ngày của chúng ta là phúc phận mấy kiếp của chúng rồi, muội đừng xấu hổ chi hết.

Nàng còn biết làm sao, chỉ đành dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo, rồi nhảy ùm vào trong ao nước nóng.

Còn Lâm Việt thì vẫn đứng đó, trên mặt không có nửa phần xúc cảm, nhưng trong lòng thì đang thích chí thầm so sánh dáng người Dạ Minh Nguyệt với những người khác.

Quả nhiên vẫn là Minh Nguyệt tốt hơn nhiều.

-Nữ Đế sắp mở Kế Truyền Đại Tuyển, sư muội chẳng hay đã có lựa chọn chưa?

Nói chuyện một lúc, cô gái kia hỏi một câu đầy thâm ý.

Hơi nóng bốc lên, Dạ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy thẹn thùng, nhất mực để ý đến Lâm Việt đang ở bên cạnh đang liên tục đổ nước cho mình, nào rảnh mà trả lời cơ chứ.

-Đổ vừa thôi, kỳ lưng cho sư muội đi.

Nữ tử hất hàm ra lệnh một câu.

Lâm Việt đặt thùng xuống, cầm khăn lụa mỏng chuyên dùng cho việc tắm rửa gần đó, bắt đầu làm việc.

Chịu thôi, dù sao mình cũng là bất đắc dĩ nha!

Ta không có biết gì hết cả! Ta là bị ép thôi!

Dạ Minh Nguyệt thì đang nhớ lại mọi chuyện mấy ngày qua, cả đời nàng còn chưa để một nam nhân nào chạm tay qua, dĩ nhiên là trừ Quân Vô Thượng và Tinh Hà rồi, hai người đó không tính, thế quái nào mà dạo đây liên tục tiếp xúc cơ thể một cách thân mật với Lâm Việt, bây giờ lại còn đang...

Hình như nhanh quá thì phải, nàng vốn lạnh lùng với mọi sự nhưng cũng không thể không nhiều lần thấy xấu hổ.

Mỗi tội nàng không ghét việc này, nếu chưa muốn nói là thích như này.

-Cảm ơn sư tỷ.

-Chỉ là thuận miệng nhắc nhở thôi, nếu như nô tài không đủ, sư muội cứ việc tìm ta, ta có thể chia cho muội mấy người.

Lúc này, cô gái kia lại cười, nhắc lại lời cũ kỹ hơn:

-Chuyện Kế Truyền Đại Tuyển, Tông chủ đang định chọn một trong hai người ta và Trương Bạch Liên, lúc đó tiến hành bỏ phiếu ở toàn tông, còn xin sư muội giúp đỡ một chút.

Dạ Minh Nguyệt vừa nghe đã hiểu, thì ra vị "sư tỷ" nhiệt tình như vậy là vì việc này.

-Chắc chắn rồi, ta cũng có thêm mấy chị em nữa, để Minh Nguyệt thuyết phục bọn họ cũng ủng hộ ngươi.

-Vậy thì tốt quá, nếu có thể thằng được Trương Bạch Liên, các ngươi chính là tỷ muội tốt của Vân Mị này.

Thì ra cô nàng này tên Vân Mị.

Dạ Minh Nguyệt thấy thời cơ chín muồi, liền giả bộ hỏi chuyện vu vơ thăm dò tin tức:

-Ai da, không ngờ ta vừa mới đi vào Nữ Đế Tông mà đã phải xuất chinh rồi, không biết cái nơi khỉ ho cò gáy Hồng Mông lục địa này có nguy hiểm không vậy tỷ?

Vừa nói nàng vừa làm bộ lo lắng, Vân Mị biết đây là lúc thể hiện để giữ được sự tin tưởng của đàn em.

Vỗ vai Dạ Minh Nguyệt mấy cái, vốn định chỉ an ủi vài câu, không ngờ lại bất cẩn chạm vào tay Lâm Việt.

Vốn dĩ chỉ là lỡ đụng chạm thôi, không đáng lo, nhưng Vân Mị sau khi quan sát một hồi lại khá bất ngờ.

Không ngờ tên nô tài này cũng đẹp trai như vậy, đặc biệt là ngón tay vừa thon dài lại thêm phần cứng rắn nữa.

Loại này, giỏi nhất là làm cho nữ nhân sung sướng.

"Đáng tiếc a."

Vân Mị thầm thở dài trong lòng một câu.

-Sư muội yên tâm đi, chuyến này hẳn sẽ an toàn thôi.

Nàng định thần lại, mỉm cười.

-Ngươi là người mới nên không biết mấy tin tức trong tông, thực ra Nữ Đế được Ma Chủ của Yêu Ma Hải mời đến, hắn đã châm ngòi chiến tranh giữa Xích Tiêu Các và Vong Tiên Tông rồi, việc chúng ta muốn làm là nhân lúc hai bên đánh đến thiệt hại nặng nề, thì xuất hiện đánh sập cả hai, rồi ngư ông đắc lợi thôi.

Dạ Minh Nguyệt trong lúc nói chuyện với Lâm Việt cũng biết hắn tới từ Vong Tiên Tông, lúc này nghe vậy thì lén liếc nhìn hắn, lại thấy đối phương vẫn bình tĩnh ung dung, dường như chuyện kia hoàn toàn chẳng ăn nhập gì đến bản thân cả.

Dạ Minh Nguyệt cũng nhớ lúc ở bên ngoài cổng vào Dạ Vương Thành, nhìn thấy người bên cạnh bị giết chết, hắn cũng vẫn là trạng thái hoàn toàn không để tâm này.

Cho tới giờ, nàng chưa từng thấy tên này hoảng sợ hay lo lắng lần nào, như thể không có việc gì làm ảnh hưởng đến hắn được nữa vậy!

Có thể trấn tĩnh trong mọi hoàn cảnh như vậy, quá đáng sợ!

-Sư tỷ, thế hiện tại tình hình Vong Tiên Tông và Xích Tiêu Các sao rồi?

Dạ Minh Nguyệt thôi không nghĩ ngợi vẩn vơ nữa, tiếp tục thăm dò.

Vân Mị biết đây là lúc thu phục lòng người, thế là biết gì nói nấy, không giấu diếm gì hết, vả lại việc này mấy đệ tử lâu năm của tông ai chả biết, không nhất thiết phải giữ.

-Hiện tại ấy à... Đã khai chiến rồi, nhưng mà theo tình báo, Xích Tiêu Các trước kia bị chết mất một trong Xích Tiêu Tam Đại Môn Chủ, nên là Vong Tiên Tông tạm thời chiếm ưu thế, nhưng mà lần này không chỉ mình Nữ Đế Tông xuất chinh, cả Phi Tiên Môn cũng chen chân vào.

Dạ Minh Nguyệt bắt đầu thấy không ổn, thế cục hiện tại ngày càng nguy hiểm cho Hồng Mông lục địa.

-À này sư tỷ, thế Ma Chủ kia có sức mạnh thế nào mà có thể mời được chúng ta tới tiến đánh Hồng Mông lục địa vậy?

Vân Mị mỉm cười, đã đến lúc chị lớn dạy em nhỏ rồi:

-Ở chỗ này có một nơi gọi là Đạo Hà, Ma Chủ chỉ cần bảo vật trong đó, còn chiến lợi phẩm của hai tông kia đều thuộc về chúng ta cả, Yêu Ma Hải không mó tay vào một đồng một cắc nào hết.

-Có nghĩa là, chúng ta chỉ cần xử lý hai tông môn nhỏ đã đánh nhau gần chết kia thôi, còn Ma Chủ thì bình chân như vại đợi lấy đi đồ vật trong Đạo Hà, có thế thôi.