Bản Convert
Dịch giả: HCTver2.
-Nghe nói Hồng Mông lục địa hình như sẽ tổ chức một đợt Hồng Mông Đấu Chiến cho tất cả các tông môn của vùng đất này tham gia, cùng thi đấu công bằng để chọn xem ai có tư cách tiến vào Đạo Hà.
-Nhưng mà cố nhiên vị Ma Chủ của Yêu Ma Hải kia không muốn đợi nữa.
Dạ Minh Nguyệt ngoài mặt tỏ vẻ kinh ngạc bất ngờ, nhưng trong lòng thì càng thêm lo lắng cho Vong Tiên Tông của Lâm Việt.
-Mượn tay chúng ta để tiêu diệt hai tông môn lớn nhất nơi này, chiêu đánh úp của Ma Chủ thật cao tay.
-Sư muội nói đúng, Nữ Đế nói với ta, người này đem lại một cảm giác sợ hãi cho ngài ấy, với cả, hình như hắn cũng không phải là nhân loại.
Dạ Minh Nguyệt giật mình.
Ngay cả Nữ Đế uy danh lẫy lừng cũng phải sợ hãi?
Lần này Lâm Việt sẽ phải đối đấu với con quái vật ghê gớm đến mức nào vậy?
Vân Mị không để ý đến sắc mặt đã hơi đổi của Da Minh Nguyệt, chỉ cho rằng là nàng đang bất ngờ mà thôi.
Cũng không trách được, lúc nghe chính miệng Nữ Đế nói ra lời ấy nàng cũng thấy khó có thể tin nổi.
-Nếu chuyến đi lần này mà thuận lợi, không chỉ chúng ta có thể gia tăng được lượng lớn tài nguyên tu luyện mà còn kiếm được vài món bảo vật nữa, theo ta được biết thì ở Vong Tiên Tông có Thái Thượng Thanh Trì giúp tu luyện Chiến Thể cực tốt đấy.
-Sư muội cũng biết rồi đó, nữ tử lúc vừa mới sinh Chiến Thể đã yếu hơn nam nhân mấy phần sẵn rồi, vậy nên ngay từ khi chấp nhận giao kèo với Ma Chủ, người đã nhắm mục tiêu tới Vong Tiên Tông luôn.
-Ha ha ha.
Nàng vừa nói xong thì có một tiếng cười vang lên bên cạnh.
Không phải Dạ Minh Nguyệt, là giọng nói của đàn ông.
Hai người quay sang, thì ra là Lâm Việt đang lắc đầu thở dài.
-Chỉ sợ Ma Chủ muốn dùng Vong Tiên Tông và Xích Tiêu Các đang đánh nhau kia làm mồi câu dẫn dụ Nữ Đế Tông và Phi Tiên Môn thôi, từ đó để hắn có thể dễ dàng nuốt trọn cả bốn tông môn thôi.
-Hừ, láo toét, chỉ là một tên người hầu nhỏ bé thì biết cái gì cơ chứ?
Vân Mị rất ghét phải nói chuyện với bọn hoạn nô này.
Nhưng Lâm Việt thì chỉ cười mỉm, Vân Mị này trong 10 vạn năm kia hắn cũng từng thấy qua, dù sao cũng là một gương mặt khá nổi trong Nữ Đế Tông, chẳng qua dung mạo của đối phương còn chưa lọt vào mắt hắn, nên là cũng không có qua lại tìm hiểu nhiều.
-Vân tỷ bớt giận.
Lâm Việt giả giọng hoạn nô một cách thành thạo không chút sai sót, chẳng qua là trước kia hắn cũng từng nhiều lần trà trộn vào đây, mà để không bị phát hiện thì cách dễ nhất là giả thành người "khuyết tật".
-Ta nghe nói Yêu Ma Hải trước kia được lãnh đạo bởi Yêu Ma Tứ Chủ cơ, còn Ma Chủ hiện tại là một trong số đó bị Tà Túy nhập vào, hóa điên cắn nuốt ba Ma Chủ khác.
(Tà Túy: Kiểu như ma đói ấy, đói nên mới nhập vào xong thịt luôn 3 ông kia, dĩ nhiên là loài độc ác.)
Vân Mị vốn định mắng chửi Lâm Việt mấy câu, nhưng lại kinh ngạc khi nghe lời hắn nói, quên mất mình định làm gì luôn.
-Hừ, làm sao ngươi biết?
Việc này nàng không biết, có lẽ cả Nữ Đế cũng vậy.
-Ta từng có một bằng hữu ở Yêu Ma Hải, sau khi đi vào Nữ Đế Tông này, ta có gặp qua hắn một lần, lúc ấy hắn đang trên đường rời khỏi chỗ đó, liền kể cho ta nghe.
Lâm Việt tùy ý bịa ra một lý do dễ nghe.
-Ma Chủ thật không phải là nhân loại, sau khi cắn nuốt ba Ma Chủ, Tà Túy kia đã ăn luôn cả Thần Niệm của Ma Chủ còn lại, từ đó hoàn toàn biến thành một Ma Vật rồi, với bản tính tham lam của mình, dã tâm của nó rất lớn, bây giờ hình như đang là Thất Dương Siêu Thoát Cảnh thì phải... Nếu như còn chiếm được bảo vật trong Đạo Hà giúp tăng mạnh tu vi và sức chiến đấu, dù chưa phải là Vô Kiên Cảnh thì cũng có chiến lực sánh ngang với Vô Kiên Cảnh rồi, lúc đó...
Vân Mị không nghe hắn nói tiếp nữa, đứng bật dậy, trong đầu vẫn tràn đầy suy nghĩ về việc này.
Có thật là Thất Dương Siêu Thoát Cảnh không nàng không biết, nhưng mà có thể làm Nữ Đế sinh ra cảm giác sợ hãi khi đối mặt như vậy thì chắc chắn cũng không yếu.
Nếu như lời hoạn nô này nói là thật.
Tức là kế hoạch của Ma Chủ này mà thành công, chiến lực đạt tới Vô Kiên Cảnh...
Vậy thì Nữ Đế Tông chẳng phải là nguy hiểm rồi sao?
-Chuyện này ta đang định thông báo với Nữ Đế, chỉ hiềm một nỗi thấp cổ bé họng không thể bẩm lên, vốn muốn tìm Vân tỷ hoặc là Trương tỷ để chuyển lời, hôm nay tiện đây thì nói luôn với người vậy.
Vân Mị nghe tên đối thủ một mất một còn của mình, lập tức cười một tiếng, lại lại gần sờ bàn tay Lâm Việt.
Thật hoàn hảo, chậc, đáng tiếc...
Nàng thầm thở dài một hơi.
-Tốt, nếu thật như vậy thì ngươi đã lập công lớn rồi.
vân Mị nhanh chóng mặc y phục vào rồi rời đi, trước đó vẫn không quên ngoái đầu lại căn dăn hai người:
-Ta đi một chút, các ngươi ở đây chờ ta, không được đi đâu đâu đấy.
Dạ Minh Nguyệt và Lâm Việt chưa kịp lên tiếng, người đã đi mất rồi.
Minh Nguyệt lập tức quay sang hỏi hắn:
-Công tử, ngươi nói thật à?
-Giả đấy, nhưng cũng không xê xích bao nhiêu với sự thật cả.
-Thế sao chúng ta không lợi dụng tin tức này để tự mình lấy được sự tin tưởng của Nữ Đế?
Nàng khó hiểu nhìn Lâm Việt:
-Như thế thì cũng có thể ngăn được Nữ Đế Tông, từ đó cứu Vong Tiên Tông thoát khỏi tai họa này.
Hắn hỏi lại:
-Để cho nàng đi chúng ta cũng đâu có thiệt gì?
Dạ Minh Nguyệt lắc đầu, đứng bật dậy:
-Dĩ nhiên là thiệt rồi, Vân Mị kia nhất định sẽ nhận toàn bộ công lao về mình, lúc đó chúng ta vẫn không có tý quyền nói chuyện nào, làm sao ngăn cản họ được?
-Ha ha ha, đấy là nếu Nữ Đế kia tin vào lời nàng ta nói...
Lâm Việt cười lớn, lại lấy quần áo đưa cho Dạ Minh Nguyệt:
- Với cả tắm rửa cả người cho Dạ tiểu thư cũng sạch sẽ rồi, nên mặc quần áo vào đi thôi, ai lại như thế kia bao giờ?
Dạ Minh Nguyệt lúc này mới nhận ra là mình đang hớ hênh trước mặt người ta, lại vội vàng ngồi ụp xuống ao nước, mặt đỏ như gấc chín.
(Dịch: Nể anh Việt này ghê, nhìn thấy tận hai lần của bà Mị với bà Nguyệt rồi mà lòng vẫn lặng như nước =)) )
-Công... Công tử, ngươi quay sang chỗ khác đi...
Đưa tay ra cầm lấy bộ trang phục Lâm Việt đưa cho, nàng lắp bắp bảo Lâm Việt một câu.
Dĩ nhiên là hắn sẽ làm theo, còn có làm theo một cách nghiêm túc hay không thì chắc chỉ mình hắn biết thôi.
Sau khi mọi thứ lại quay về như cũ, hắn mới nhắc nhở nàng:
-Lát nữa thế nào cũng sẽ có người đến tìm ta, chuẩn bị trước thôi, còn Vân Mị thì không cần quan tâm đến làm gì nữa.
Dạ Minh Nguyệt ngẫm nghĩ một chút rồi bật cười:
-Xem ra công tử lại có kế hoạch gì rồi, hy vọng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của ngươi như cũ.
Lâm Việt tính toán như thần, nàng đã từng được chứng kiến qua.
Nếu hắn cố ý nói với Vân Mị chuyện kia, Dạ Minh Nguyệt tin chắc rằng lại có mưu đồ chi đây.
Nghĩ thê, nàng bất giác tò mò không biết kết quả sẽ ra sao.
Đi theo với Lâm Việt như này so với điều khiển công việc của Dạ Vương Thành thì thật sự thích thú hơn nhiều.
...
Phi Hạm lớn nhất của Nữ Đế Tông, trong một căn phòng rộng.
Vân Mị đột nhiên cầu kiến làm Nữ Đế không biết có chuyện gì, thế là cho nàng tiến vào bên trong.
Sau mấy câu khách sáo chào hỏi...
Rồi đến mấy câu trình bày sự việc...
Cô nàng mới cúi đầu ôm quyền:
-Mị nhi lời nào cũng đều là thật, với thế cục như thế, chúng ta không nên hỗ trợ Yêu Ma Hải nhúng tay vào chuyện Hồng Mông lục địa đâu.
Trước mặt nàng chỉ có hai người, một nữ tử đứng bên hông, chính là người lúc trước tham gia hội đấu giá ở Dạ Vương Thành ngồi chung với Lăng Phong và Hà Đạo, Trương Bạch Liên.
Một người khác thì ngồi ở vị trí cao nhất, người mặc đế bào, lạnh lùng nhìn xuống Vân Mị:
-Ai nói cho ngươi thân phận Ma Chủ?
Đây chính là Nữ Đế đương nhiệm của Nữ Đế Tông, Lăng Phi Vũ.
-Là một tên hoạn nô.
-Vậy bảo vật trong Đạo Hà là gì? Lại có thể để một Thất Dương Siêu Thoát Cảnh mạnh hơn đến mức ngang với Vô Kiên Cảnh?
-Ừm... Đệ tử không biết...
Lăng Phi Vũ tức giận quát lớn:
-Hừ, vậy thì ngươi biết cái gì, chỉ là lời của một tên nô tài, mà ngươi đã sợ trước sợ sau như thế, giờ còn muốn ta đem Vong Tiên Tông nhường cho bọn Phi Tiên Môn đáng chết?
Vân Mị lúc này mới nhận ra mình quá hấp tấp, không đợi hỏi cặn kẽ tin tức liền đã vội vàng chạy đến tranh công, bấy giờ lập tức quỳ xuống mà run rẩy lắp bắp:
-Đệ tử... Đệ tử nghe được tên kia nói... Chí bảo trong Đạo Hà có thể làm Ma Chủ...
-Ta,,, ta... Để ta đi hỏi lại...
-Không cần.
Lăng Phi Vũ lườm nàng, một đạo Diệu Khí bắn ra đánh vào người Vân Mị.
Vân Mị bay ngược về sau, phun ra một búng máu lớn, vội vàng dập đầu liên tục xin tha, chẳng kịp lau đi vết máu nơi khóe miệng.
-Đệ tử biết tội, đệ tử biết tội!
-Bạch Liên, ngươi đi tìm tên kia tới cho ta.
-Vâng.
Trương Bạch Liên đừng bên cạnh Lăng Phi Vũ, đang nhìn Vân Mị với ánh mắt giễu cợt.
Tại sao lại có thể ngu xuẩn đi tin vào lời nói của một tên hoạn nô thấp kém chứ? Đã thế còn chưa chịu hỏi thông tin rõ ràng đã vội vã đến đây bảo Nữ Đế rút quân?
Huống chi Phi Tiên Môn vốn có thù sâu hận lớn với Nữ Đế Tông cũng đến.
Cho dù thật có nguy hiểm, Nữ Đế cũng chưa chắc sẽ chịu thua, nhường một miếng bánh ngọt cho đối thủ một mất một còn đâu.
Thực sự quá kém cỏi.
...
Ra khỏi Phi Hạm, Trương Bạch Liên đi đến nhà tắm, đứng trước cửa phòng mà Vân Mị nói, nàng đột nhiên có chút chần chừ...
Vừa nãy tuy có dè bỉu một chút nhưng nói thì nói thế...
Làm sao Vân Mị lại ngốc đến vậy, có thể bị lừa bởi một tên hoạn nô?
Khó hiểu quá nhỉ?
-Người bên trong mau cút ra đây!
Trương Bạch Liên cảm thấy bất an trong lòng, liền chọn cách đứng ngoài hét với vào trong.
Nhưng mà một lúc lâu sau vẫn không hề có tiếng đáp lại.
Nàng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn quyết định đi vào phòng tắm xem xét.
Thực ra nàng muốn quay về chỗ Nữ Đế hoặc mời thêm một vài người nữa cùng đi, nhưng mà nghĩ đến thảm cảnh của Vân Mị lúc nãy, ý nghĩ này tắt hẳn, còn cái thứ hai, nếu thật mọi chuyện chẳng có gì vậy thì nàng không phải sẽ bị mọi người cười thối mũi hay sao?
Bịa lý do là rủ đi tắm thì cũng không được, vì trước cửa phòng tắm khi có người đang dùng sẽ có dấu hiệu đặc biệt, cách này cũng chẳng dùng được luôn.
Thôi kệ, cứ đi thẳng vào, thế nào mình cũng sẽ giải quyết được thôi.
Bên trong, hơi nước bốc lên mịt mù, phạm vi quan sát bị thu hẹp, tuy điều này nàng đã sớm quen nhưng trong hoàn cảnh như này lại không thể không đề phòng xung quanh.
Chỉ là...
Vù!
Một bóng người vụt xuất hiện sau lưng Trương Bạch Liên, bàn tay lập tức khống chế cổ họng nàng.
Tất cả mọi chuyện chỉ trong chớp mắt là đã hoàn thành, người này tốc độ cực nhanh, nhanh hơn tất cả mọi đối thủ mà nàng từng gặp!
-Ngươi là ai?
Nàng hỏi một câu, biết bây giờ khó có thể thoát ra được, phần cổ đã bị khóa chặt, ngay cả thở thôi cũng khó khăn!
Lần này sơ xuất rồi!