Bản Convert
Dịch giả: HCTver2.
Kẻ địch ra tay nhanh chóng, gọn gàng và chuẩn xác, không một ai bên ngoài nhìn ra được chuyện gì cả.
-Đừng có kêu cứu, chết đấy.
Lâm Việt cười nhạt, nói nhỏ nhắc nhở nàng.
Nghe giọng nói này, Trương Bạch Liên dù chưa thấy mặt cũng đã nhận ra được là ai.
Làm sao có thể quên được tên ác ma này, chuyện Lăng Phong và hai hộ vệ Siêu Thoát Cảnh bị thiệt mạng nàng còn chưa quên đâu?
Thế quái nào bây giờ lại xuất hiện ở đây vậy?
Có gì đó hơi sai sai ở đây a!
-Ngươi... Lâm công tử, ngươi định làm gì?
Trương Bạch Liên hoảng sợ nói, nàng biết tên này nói thật, thảm cảnh của Lăng Phong đã là minh chứng rõ ràng nhất.
Vẻ mặt bình thản như thể vừa giết là một con kiến đó làm nàng nhớ kỹ nhất, nàng cũng không muốn lấy thân mình ra thử nghiệm xem Lâm Việt có nương tay với nữ nhân không đâu.
-Đừng lo, muốn giết ngươi mà ngươi vẫn còn sống đến bây giờ sao?
Lâm Việt vung tay, Trương Bạch Liên bị đánh bay ngoài, ngã gục trên mặt đất.
Nàng nhanh chóng bò dậy, mới nhận ra là người không chỉ có mình Lâm Việt thôi, bên cạnh hắn còn có Đại tiểu thư Dạ Vương Thành Dạ Minh Nguyệt đứng đó nữa.
-Quả nhiên... Vân Mị là do hai người lừa phải không?
Lâm Việt chắp tay sau lưng, cười hỏi:
-Ngươi có muốn làm Vân Mị thứ hai không?
Trương Bạch Liên lập tức lắc đầu, nàng biết rõ Lâm Việt rất mạnh, giờ còn thêm Dạ Minh Nguyệt cũng nổi danh lợi hại trợ lực thì càng thêm vô vọng, chỉ đành phải thuận theo tên này thôi.
-Nói thật ta cũng không ngờ Lăng Phi Vũ phái ngươi đến luôn đâu, nhưng như vậy càng tốt, đỡ tốn nhiều thời gian của ta, mà thôi, nói chuyện chính này, rất rõ ràng, Vân Mị đã thất bại, sự tin tượng của Nữ Đế với nàng ta đã giảm xuống, nếu không có gì ngoài dự kiến thì ngươi chắc chắn sẽ là truyền nhân đời kế.
Lâm Việt một câu nói liền chỉ thẳng vào chỗ Trương Bạch Liên quan tâm nhất bây giờ.
-Đa tạ Lâm công tử trợ giúp.
Trương Bạch Liên ôm quyền:
-Chỉ là làm sao công tử lại biết được chúng ta đang ở đây?
Hắn thấy đối phương vẫn thích vòng vo, liền nói thẳng:
-Đừng dông dài nữa, luôn nhé, có phải ngươi định hỏi ta chuyện mà Vân Mị chưa hỏi hết đúng không?
Trương Bạch Liên khá bất ngờ trong lòng, người này quả nhiên bất phàm, so với tất cả những thiếu niên mà nàng từng gặp, không cần biết là sức mạnh, tâm tính, hay mưu kế... tất cả đều kém rất xa.
-Lâm công tử đoán đúng rồi, nếu ngài có thể nói cho ta biết, Bạch Liên đây nhất định sẽ đáp lễ xứng đáng.
Nàng và Vân Mị là đối thủ một mất một còn, luôn luôn muốn một đòn đạp đổ đối phương xuống.
Lâm Việt biết rõ nhược điểm này của cả hai người, nên ngay lúc đầu gặp Vân Mị, hắn đã nghĩ ra được cái kế hoạch này.
Trước cho một người chút ảo tưởng sẽ chiến thắng mà quên không suy xét kỹ lưỡng rồi tự mình hại mình, từ đó hạ bệ một trong hai đã.
Thực ra hắn cũng không ngờ Vân Mị lại nóng lòng như vậy, hắn còn bao nhiêu thông tin còn chưa nói hết nữa kìa.
-Chuyện này vài lời khó mà nói hết, một khi ngươi về nói lại có chỗ sai lầm, vậy thì trong mắt Nữ Đế ngươi cũng không khác so với Vân Mị bao nhiêu đâu.
Lâm Việt cười nhạt, nói tiếp: Nhất là lần này Phi Tiên Môn cũng nhúng tay vào, ngươi hẳn phải biết Nữ Đế ghét nhất là cái gì rồi chứ?
Trương Bạch Liên giật mình, trong lòng nghi ngờ nhưng cuối cùng cũng không có lên tiếng, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Không ngờ nàng là đệ tử gần gũi nhất với Lăng Phi Vũ mà mới chỉ hơi nghe phong thanh được một chút, vậy mà Lâm Việt là một người ngoài, cũng biết luôn!
(Phong thanh: Tiếng gió, đại ý là chỉ nghe được một chút, một ít thông tin, chứ không được biết rõ ràng.)
-Vậy thì tốt, ta tự mình đến gặp Nữ Đế, dù sao mệnh lệnh của nàng cũng là để ngươi dẫn ta đến đó nhỉ?
-Lâm công tử, nhưng mà....
-Đừng lo, công lao sẽ là của ngươi thôi.
Bây giờ Trương Bạch Liên nhìn thấy cơ hội hiếm có đánh bại Vân Mị này, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng để mất, vậy thì cũng không thể từ chối hắn được.
Lâm Việt nói tiếp:
-Vấn đề là ngươi sẽ phải đồng ý với ta một điều kiện.
-Mời công tử nói.
Trương Bạch Liên nhìn lên Lâm Việt, trong lòng không biết tên này muốn gì.
Dạ Minh Nguyệt cũng tò mò nhìn sang.
Từ khi quen được hắn, nàng chưa thấy tên này gặp phải chuyện ngoài ý muốn lần nào cả, lần này cũng vậy luôn.
Quả là kỳ nhân!
(Kỳ nhân: là người kỳ lạ nhưng mà cái điểm kỳ lạ nó thường là tích cực, không như từ "Dị nhân" cũng cùng nghĩa cơ mà là tiêu cực.)
-Ta muốn ngươi lấy Du Thiên Ngoa của Phi Tiên Môn về đây.
Nghe hắn nói xong, Trương Bạch Liên khó hiểu hỏi lại:
-Công tử nói thật chứ? Ta đâu biết đó là gì đâu?
-Thật, bảo vật quý giá nhất của Phi Tiên Môn thì sao mà giả được, ta còn biết hiện tại nó đang nằm trong tay của Hà Đạo nữa kia.
Hà Đạo, chính là người ngồi cùng với Lăng Phong và nàng, chẳng qua không như Nữ Đế Tông còn đang chọn người kế vị, tên này đã được định sẵn là truyền nhân đời tiếp theo rồi.
Trương Bạch Liên ngập ngừng nói:
-Việc này... ta không thể lấy được bảo vật quan trọng như vậy của tông môn đối địch được...
Lâm Việt nhún vai:
-Hừm... Quan hệ giữa ngươi với Phi Tiên Môn, à không, với Hà Đạo... Chậc, vẫn muốn ta phải nói nữa sao?
Nghe lời ấy, Trương Bạch Liên thật sự hoảng hồn, toàn thân lạnh buốt, vội cúi rạp người, còn thiếu mỗi nước quỳ hẳn xuống thôi, vội vàng lắp bắp:
-Công tử... Ta... Ta còn chưa thất thân.
(Thất thân: Mất... Mất "cái ngàn vàng" của phụ nữ, mọi người tự hiểu, hiểu sai càng tốt =)) )
Không ngờ ngay cả bí mật lớn nhất của nàng, cũng bị Lâm Việt biết được.
Trương Bạch Liên hoàn toàn mất bình tĩnh rồi.
Dạ Minh Nguyệt mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn, cảm thấy khó mà tin được mọi chuyện, dường như người này cái gì cũng biết vậy.
Lâm Việt mỉm cười:
-Đừng lo, nếu ngươi đã như thế rồi thì chẳng cần đến ta ra tay, tự Thất Nghiệp Quỷ Hoàng sẽ tính sổ với cả hai tông thôi, đến lúc đó nếu không diệt tông thì cũng cỡ còn chút hơi tàn nhỉ?
Trương Bạch Liên tái mặt đáp:
-Đúng, đúng, Hà Đạo xảo trá vô cùng, nhân lúc ta sơ ý mà hạ độc, ta cũng không biết làm sao, chỉ có thể giả vờ nghe theo hắn...
-Chỉ là một loại độc nhỏ thôi, ta cũng giải được, nhưng ngươi phải đi hoàn thành yêu cầu của ta.
Trương Bạch Liên vô cùng khó xử, sau cùng vẫn đành nói thật:
-Công tử thứ lỗi cho, lần này Phi Tiên Môn và Nữ Đế Tông đều đã đồng ý với Ma Chủ là sẽ hợp tác với nhau, ta không thể ra tay được, với cả ta cũng chưa chắc đánh lại được Hà Đạo.
-Không sao, ta sẽ tạo cơ hội cho ngươi, nhớ lấy, lúc cần thiết thì đừng có đừng yên, không ổn đâu.
Lâm Việt không nói thêm nữa, lập tức quay người đi khỏi phòng tắm, Dạ Minh Nguyệt lẽo đẽo bám đuôi theo sau.
Trương Bạch Liên không hiểu lắm, nhưng việc đã đến nước này, nàng làm gì có tý quyền kháng cự nào với hắn đâu, chỉ đành theo lời hắn mà làm vậy.
Ba người đi đến Phi Hạm của Nữ Đế, Lâm Việt đi vào luôn, trong lòng thầm nhớ chuyện xưa, khẽ thở dài:
"Đã lâu rồi chưa gặp Phi Vũ."
Lúc bị mắc kẹt trong 10 vạn năm, hắn cũng quen biết được người con gái đáng thương này, trong lòng nàng luôn hằn sâu một vết thương khó lành.
-Dẫn đường đi.
Lâm Việt ra lệnh cho Trương Bạch Liên.
Nàng lập tức gật đầu, không hề có chút dị nghị, cho dù đây là lãnh địa của nàng, nhưng mà cuộc đối thoại vừa nãy đã đủ để nàng cung kính cúi đầu với hắn rồi.
-Sư phụ, Lâm... À không, hoạn nô kia... Không... Hắn đã tới rồi.
Trương Bạch Liên lúng túng lên tiếng, thực sự nàng cũng không biết nên nói sao cho vẹn cả đôi đường được, đành lấp liếm cho qua.
-Chuyện trong Đạo Hà, làm sao ngươi biết?
Nữ Đế nhìn hắn nói, Vân Mị phủ phục quỳ rạp một bên cũng không dám lên tiếng, trong lòng đang sợ hãi bội phần, chỉ sợ Nữ Đế không vui liền giết nàng.
Lâm Việt cười nói:
-Ở đây có nhiều người, ngươi muốn ta nói thật đấy chứ?
Nữ Đế nhìn lại hắn mấy lần nữa, những người khác ít ai nhìn thấy mình mà vẫn giữ được vẻ trấn tĩnh mà không bị dọa cho sợ hãi hoặc là quỳ xuống luôn như này.
-Sao lại không?
Nữ Đế hỏi vặn lại.
Trực giác của nàng cho biết, thiếu niên trước mặt mình nhất định không phải là một tên người hầu bình thường.
Đây là cảm giác của cường giả, không phải đoán mò đoán bậy.
Lâm Việt bắt đầu nói, trên mặt lộ rõ vẻ đây là ngươi ép đấy, tý nữa đừng có trách ta.
-Mười bảy năm trước, Phi Tiên Môn Môn chủ Phi Vũ Tiên Trưởng có hai đệ tử chân truyền, một người là Trương Tân, một người là Lăng...
-Câm miệng!
Lăng Phi Vũ đột phắt dậy, tức giận quát lớn nhìn Lâm Việt.
Nàng xưng là Đế, thượng vị nhiều năm, trên người đã sớm có một loại khí thế đế vương, bây giờ theo cảm xúc giận dữ của nàng, nó liền bạo phát ra uy thế kinh khủng, dường như lúc nào cũng có thể giết chết Lâm Việt.
Trương Bạch Liên không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này, bây giờ mới sợ hãi quỳ xuống xin tha.
Còn Dạ Minh Nguyệt thì căng thẳng lo lắng, bất tri bất giác mà dùng bàn tay đã ướt đấm mồ hôi của mình nắm lấy tay Lâm Việt.
Người duy nhất ở đây vẫn bình tĩnh là hắn, không những không có vẻ hoảng loạn mà còn gãi nghịch tay của Minh Nguyệt, làm đối phương phải mím môi nín cười, bấy giờ, cảm xúc của nàng cũng đã an ổn trở lại.
-Lời ngươi nói có thể sẽ lấy mạng ngươi đấy, ngươi chắc chắn sẽ nói tiếp chứ?
Nữ Đế kìm nén lại Đế Vương Khí của mình, trầm giọng lên tiếng.
Nàng đã chắc chắn tên này nào phải hoạn nô gì, hơn nữa tuyệt đối không phải người thường.
Loại người này, sao lại xuất hiện bên trong Phi Hạm của Nữ Đế Tông, nàng không có chút phát hiện nào thì cũng thôi, có thể đối phương có bảo vật gì đó, nhưng mà hắn lại tự mình đến gặp nàng mới khó hiểu.
Nếu muốn gặp, sao không đi vào ngay từ đầu?
Dù sao Nữ Đế Tông cũng không phải loại hiếu chiến bạ đâu cũng đánh a?
Lâm Việt không nói gì, chỉ gật đầu một cái:
-Như ý Nữ Đế.
-Tốt.
Lăng Phi Vũ phất tay ra hiệu, những người khác hiểu ý, đều đồng thời lui ra, kể cả Dạ Minh Nguyệt, trong căn phòng lớn giờ chỉ còn hai người Lâm Việt và Lăng Phi Vũ.