Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 67: Trước chiến tranh



Bản Convert

Dịch giả: HCTver2.

Bấy giờ Lâm Việt mới nói tiếp, không tốn thời gian dài dòng nữa.

-Hai đệ tử kia của Phi Vũ Tiên Trưởng nảy sinh tình cảm với nhau, nhưng lại vấp phải sự phản đối từ chính sư phụ của mình, thế là hai người liền xuất sư, ra thế giới bên ngoài tự mình ngao du khắp nơi.

(Xuất sư: Kiểu như tốt nghiệp ấy, học xong rồi thì đi thôi.)

Lâm Việt chắp tay sau lưng, không nhìn hắn cũng biết bây giờ Lăng Phi Vũ đang cực kỳ giận dữ.

Phải người khác thấy trạng thái của nàng bây giờ chắc đã sớm sợ hãi đến mức quỳ rạp xuống đất, són đái ra quần cũng chưa biết chừng.

Nhưng mà hắn không thế, nếu không muốn nói là vẫn quá bình tĩnh.

Sở dĩ như vậy, là vì hắn hiểu người con gái này.

Hiểu rất rõ mọi thứ của nàng ấy.

-Vốn dĩ chuyện này đến đây là kết thúc, dù sao hai đệ tử kia cũng đã dùng thực lực của chính bản thân để vượt qua bài kiểm tra cuối cùng của Phi Vũ Tiên Trưởng, danh chính ngôn thuận rời khỏi Phi Tiên Môn, không thể nói là phản bội được.

(Danh chính ngôn thuận: có danh nghĩa chính đáng nên việc làm được thông thuận không vấp phải cản trở, bắt nguồn từ sách Luận Ngữ, mọi người có thể tìm hiểu thêm.)

-Nhưng mà đáng tiếc...

Lâm Việt khẽ thở dài:

-Nhiều năm sau, Phi Vũ Tiên Trưởng vẫn không thể tìm ra được đệ tử chân truyền nào thích hợp hơn để làm truyền nhân của mình hơn họ, thế là lại thêm một lần nữa tìm gặp hai đệ tử, hy vọng họ sẽ quay về Phi Tiên Môn, chẳng qua lúc này Trương Tân và Lăng Phi Vũ đã quen cuộc sống thoải mái không lo nghĩ không buồn phiền kia, làm sao có thể trở lại cho được?

Dù đang giận dữ như thế, nhưng nghe thấy tên mình trong miệng Lâm Việt, Lăng Phi Vũ đột ngột tái mặt đi, cả người ngồi phịch xuống đế tọa, dường như đang đau khổ vì một ký ức nào đó.

Hắn không muốn phải thế này, nhưng vẫn tiếp tục nói:

-Đêm hôm đó, không ngờ Phi Vũ Tiên Trưởng bị từ chối thẹn quá hóa giận, oán hận tích tụ trong nhiều năm bùng nổ, hắn đã ra tay giết chết Trương Tân.

-Nhưng nào chỉ có thể, ngay sau đó, hắn đã tiết lộ một sự thật cực kỳ bất ngờ, thì ra nguyên do chính không phải là do hai người không chịu quay về, mà là do hắn luôn đố kỵ với Trương Tân đã lấy được Lăng Phi Vũ, bởi vì với người nữ đệ tử này, hắn cũng đã sớm có... tình yêu!

-Im ngay!

Lăng Phi Vũ gào lên, lập tức lao đến trước mặt Lâm Việt, một tay bóp cổ hắn nâng lên không trung, nếu dùng thêm một chút lực nữa, chắc chắn sẽ có người chết!

Cũng cùng lúc đó, hắn cũng lén truyền một đạo Diệu Khí vào trong Trữ Vật Giới Chỉ, hay đúng hơn là vào trong Phách Không Thạch Côn, trấn an khỉ trắng đừng ra tay, nếu không bây giờ mà một côn đánh ra, hẳn là chỗ này sẽ nát tươm.

Thực ra Lâm Việt cũng có thể dùng Tiểu Hầu và khôi lỗi, cùng với Dạ Minh Nguyệt và mình để chiến đấu với Nữ Đế Tông một trận, dùng toàn lực chắc sẽ đuổi đi được khỏi đây.

Nhưng hắn biết cách này không thực hiện được, tổn thất nhất định sẽ rất lớn không nói, dù sao cũng là đánh nhau với cả một tông môn lớn, không mất một tý gì thì phải đợi hắn đạt đến cảnh giới cao hơn đã, nhưng mà đuổi được Nữ Đế Tông rồi thì vẫn ngăn không nổi Phi Tiên Môn, đừng nói hai tông liên hợp tấn công, chỉ một trong hai thôi Hồng Mông lục địa cũng khó mà giữ được rồi.

Mẹ nó, tên khốn Ma Chủ cẩn thận thật!

Vậy nên cách tốt nhất chỉ có thể là thuyết phục người lui quân thôi.

-Ngươi có thể giết ta, nhưng người ngươi muốn giết không phải ta, mà là Phi Vũ Tiên Trưởng.

Lâm Việt mỉm cười nói một câu, không chút sợ hãi dù tính mạng đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc, Lăng Phi Vũ đang trong trạng thái bất ổn như này mà cũng không thể không thán phục trong lòng.

-Can đảm lắm, ta muốn giết hắn thì sao chứ?

Lăng Phi Vũ hỏi lại, lời nói đã bớt phần giận dữ.

Lâm Việt biết cá này đã sắp cắn câu rồi:

-Ta biết lấy tu vi hiện tại, người không phải đối thủ của hắn, nhưng mà nếu mượn thêm sức mạnh của Vong Tiên Tông thì sao?

Phi Vũ nhíu mày:

-Ngươi là người của Vong Tiên Tông?

-Đúng.

Lúc này giấu diếm cũng chẳng để làm gì nữa, Lâm Việt nhận luôn.

-Vong Tiên Tông đã sớm biết trước kế hoạch của Ma Chủ, bảo vật trong Đạo Hà có thể giúp hắn đột phá lên được Vô Kiên Cảnh, thậm chí có khả năng còn tiến lên cả cảnh giới cao hơn, lúc đó ở Hồng Mông lục địa sẽ không có một thế lực nào có thể địch lại được với Yêu Ma Hải được.

Nhiều năm tại vị đã giúp nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, trầm giọng hỏi:

-Bảo vật kia rốt cuộc là cái gì?

Lăng Phi Vũ muốn biết xem trong vũ trụ này, thật sự có thứ có thể giúp người khác đột phá Vô Kiên Cảnh, thậm chí còn hơn cả Vô Kiên Cảnh sao?

Nếu đúng vậy, thì tại sao Hồng Mông lục địa vẫn chỉ là một vùng đất hẻo lánh lẩn khuất trong một góc của Bắc Tinh Vực?

-Là Phạn Thiên Quả.

Lâm Việt nói luôn, bởi vì hắn biết nàng không biết đến loại quả này.

-Thời kỳ vũ trụ mới mở ra, Bát Đại Thần Vật cũng đồng thời được tạo ra từ đấy, sức mạnh của chúng có thể hủy diệt một vũ trụ, cũng có thể sáng tạo một vũ trụ, nói đơn giản thì đó là những vật thể mạnh nhất vũ trụ.

Lăng Phi Vũ nghe thấy Bát Đại Thần Vật, kinh ngạc không nói nên lời.

Nàng mới chỉ đọc qua một chút trong sách cổ mà thôi, hơn nữa lượng thông tin lại cực ít, nếu không muốn nói là chẳng thấm tháp vào đâu, đến nỗi nàng cho rằng vốn dĩ không tồn tại tám món đồ này.

-Đạo Hà chứa Thần Vật đúng không?

Lâm Việt lắc đầu:

-Rất tiếc là Thần Vật thật sự, không một cái nào ở Hồng Mông lục địa cả, thậm chí ngay cả Bắc Tinh Vực cũng không có, thứ duy nhất có liên quan đến Thần Vật ở đây, chính là một quả cây trong ngàn vạn quả cây mọc trên Phạn Thiên Thụ mà thôi, nếu nhiều hơn nữa, toàn bộ Tinh Vực của chúng ta sẽ sụp đổ vì không chịu nổi sức mạnh quá lớn kia.

Lăng Phi Vũ bắt đầu nảy sinh ý muốn chiếm bảo vật làm của riêng, dù sao Thần Vật... với nàng mà nói thì sức hấp dẫn là quá lớn.

Bởi vì sức mạnh ở nơi này chính là chân lý.

-Ngươi không nên có lòng tham với Phạn Thiên Quả đâu.

Lâm Việt nói một câu cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, liền đó cảnh cáo:

-Không chỉ Ma Chủ muốn nó, Thất Nghiệp Quỷ Hoàng chắc chắn sẽ nhằm lúc Phạn Thiên Quả xuất hiện mà ngay lập tức chiếm lấy nó.

-Thất Nghiệp Quỷ Hoàng?

Lăng Phi Vũ không mấy kinh ngạc, nghĩ cũng phải, là chủ nhân đương nhiệm của Bắc Tinh Vực, thể nào chả biết đến thứ này.

Lâm Việt cười:

-Đúng vậy, Phạn Thiên Quả luôn nằm trong Đạo Hà, mà Đạo Hà là do một tay hắn đoạt lại từ Tây Tinh Vực, còn lý do mà hắn buộc phải làm thế là để đợi Phạn Thiên Quả chín mà thôi.

-Tây Tinh Vực? Vậy... Mặc Long Hoàng lúc trước đột nhiên tử vong, là do việc này sao?

Lâm Việt gật đầu:

-Mặc Long Hoàng lúc ấy nhận được Phạn Thiên Chủng, đem gieo ở trong Đạo Hà, nhưng lại bất cẩn để Thất Nghiệp Quỷ Hoàng phát hiện ra, để rồi bị liên minh của Bắc và Nam Tinh Vực tấn công, đây cũng chính là lý do tại sao Tây Tinh Vực lại bị chia cắt thành hai phần, một phần nhập vào Bắc Tinh Vực, phần còn lại nhập vào Nam Tinh Vực.

Hắn vừa kể vừa nhớ lại, bây giờ chỉ còn có ba Tinh Vực, đó là Bắc, Nam và Đông thôi, vậy nên mới có cái tên Tam Hoàng Kỷ Nguyên.

Chuyện của Bích Lạc Thượng Thanh Cung xuống dốc cũng là từ đây, vốn dĩ là ở thế lực mạnh mẽ ở Tây Tinh Vực, lại bị hạ cấp khi chuyển sang Bắc Tinh Vực.

-Ngươi biết nhiều bí mật ở khắp nơi như vậy, nói đi, ngươi là ai?

Lăng Phi Vũ càng ngày càng cảm thấy con người trước mắt này có gì đó kỳ lạ, làm nàng không thể nhìn thấu được.

-Ta là Lâm Việt, là Thánh Tử của Vong Tiên Tông, thế đủ rồi.

Hắn bâng quơ đáp một câu, không muốn giải thích thêm nên nói luôn:

-Xích Tiêu Các không phải là đối thủ của Vong Tiên Tông, ta sẽ cùng ngươi hợp tác sau khi hai tông phân thắng bại, lúc đó dùng sức mạnh của chúng ta, ngươi sẽ có cơ hội lấy mạng của Phi Vũ Tiên Trưởng thôi.

Lăng Phi Vũ nghi ngờ hỏi lại:

-Làm sao để ta tin ngươi được?

-Cơ hội chỉ có một lần, nếu bỏ lỡ thì thù của ngươi với hắn đoán chừng hai mươi năm nữa mới có thể giải quyết được đấy.

Lâm Việt biết rõ nếu mình tiếp tục lợi dụng điểm yếu muốn báo thù này của nàng thì sẽ thành công, thế là tiếp tục nói:

-Đến lúc đó, có thể Phi Vũ Tiên Trưởng sẽ chết vì hết tuổi thọ, cũng có thể sẽ đột phá Vô Kiên Cảnh, lúc đấy mà đi báo thù, thì ngươi chết chính là ngươi đấy.

Lâm Việt đi lại gần nàng, trầm giọng:

-Nói đi, quyết định của ngươi là gì?

Lăng Phi Vũ lui về sau một bước, suy nghĩ lấy vài phút, sau đó nhìn thẳng vào mắt hắn:

-Được.

-Rất tốt.

Lâm Việt chỉ quăng lại một câu gọn lỏn rồi tóm tắt một số việc chính để nàng chuẩn bị, sau đó xoay người đi thẳng vì bây giờ hắn đã có việc quan trọng hơn.

-Từ đã.

Lăng Phi Vũ gọi giật lại, hỏi hắn:

-Làm sao ngươi có thể biết chuyện của ta? Chắc chắn Vong Tiên Tông không lợi hại đến mức đó được.

Lâm Việt đột ngột sững người, trong lòng khó xử.

Trong 10 vạn năm, trong đoạn thời gian hắn không còn biết làm gì, đã từng đến Nữ Đế Tông dùng mấy thủ đoạn không đẹp cho lắm ép buộc Lăng Phi Vũ phải thỏa mãn hắn.

Không lẽ giờ ta nói rằng ngươi nói cho ta biết ở trên giường?

Không được không được.

-Việc ấy ngươi không cần biết.

Lâm Việt nói xong, lập tức đi khỏi căn phòng, sợ Lăng Phi Vũ lại đặt ra câu hỏi gì đó khó đỡ nữa thì không xong.

Dạ Minh Nguyệt đứng bên ngoài thấy hắn an toàn ra ngoài, tâm trạng căng thẳng cũng tan biến mất.

-Công tử.

Trương Bạch Liên sốt sắng gọi Lâm Việt một câu.

-Đi vào đi, chuyện hợp tác giữa hai ta vẫn còn hiệu lực, phần ta đã xong, ngươi cũng nên nhớ kỹ, lúc nào cần ra tay thì không được đứng im.

Nói xong, Lâm Việt nắm tay Dạ Minh Nguyệt, nhảy xuống Phi Hạm bay về phía Hồng Mông lục địa.

Trong không trung, hắn gọi Tiểu Hầu và khôi lỗi ra, rồi nói với nàng:

-Giúp ta làm việc này...