Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 79: Đau khổ



Bản Convert

Dịch giả: HCTver2.

-Được rồi, cảm ơn ngài đã đem San nhi đến đây.

-Lâm tiểu hữu, chắc cái này ngươi đã biết rồi, những Thánh Nữ này mặc dù trên danh nghĩa thì là hôn thê của Quỷ Hoàng, nhưng thực ra chỉ là công cụ tu luyện Tà Công của hắn mà thôi...

-Dạ Vương nói đúng, San nhi, còn có Tần Y Y của Vong Tiên Tông chúng ta, đều là Thánh Nữ phải tới lần này.

-Hừm... Vậy ngươi hẳn phải biết kết cục của họ rồi chứ?

Quân Vô Thượng hơi lộ vẻ khó xử, Lâm Việt thấy thế không những không có mảy may lo lắng gì, ngược lại còn vỗ vai đối phương cười:

-Kết cục của họ... là do ta quyết định.

-Chẳng lẽ Lâm tiểu hữu đã có kế hoạch gì?

Hắn chỉ cười không nói, Quân Vô Thượng thấy thế liền hiểu ra cái gì đó, cũng không có bất lịch sự đi gặng hỏi.

Người Ngũ Hành Môn đứng lố nhố như trời trồng một đống đằng sau họ, Dạ Vương vừa nãy đi vào thấy hai bên đang nói gì đó, còn tưởng đây cũng là người quen của Lâm Việt, thế là quay sang nhã nhặn cười:

-A, mấy vị đây là...?

Ngay lập tức, tên cầm đầu, cũng là tên vừa nãy hất hàm bảo Cầm Cơ giao lại phòng, ôm quyền cúi đầu:

-Tại hạ là Từ Vinh, Ngũ Hành Môn, bái kiến Dạ Vương!

-Không ngờ chủ nhân Dạ Vương Thành nổi danh như cồn lại đích thân đến tận đây.

-Lúc trước ta nghe Môn chủ nói rằng ngài bế quan nhiều nằm, không ngờ lại gặp được ở nơi này, đúng là vận may ba đời của tại hạ.

Mấy người Ngũ Hành Môn đồng thời nịnh bợ ngọt xớt.

Đối phương là người thế nào chứ? Là chủ nhân nơi có lượng Diệu Thù lưu thông nhiều nhất Bắc Tinh Vực, đừng nói bọn hắn, ngay cả Môn chủ của họ ở đây cũng sẽ làm điều tương tự mà thôi, nói không chừng còn điêu luyện hơn.

Quân Vô Thượng hơi chưng hửng, vừa nghe mấy câu đã biết là mình nghĩ lầm rồi, mấy tên này thì làm sao có thể quen được Lâm Việt?

Lại nghĩ đến tình huống của Lăng Phong và Lôi Tung thuở trước, lại nhớ đến Phi Hạm của Vong Tiên Tông mà mình thấy lúc nãy cùng với truyền thống dở hơi ở những lần Quỷ Hoàng truyền lệnh cho các Thánh Nữ đời trước...

Hắn đã biết được một hai phần diễn biến tình huống này rồi.

Hẳn là Vong Tiên Tông lại bị đám này khinh thường rồi bắt đầu gây sự, còn mình thì đến đúng lúc đang gây sự và nhận lầm, chỉ đơn giản có thế.

Quân Vô Thượng nghĩ thế, quay sang nhìn đám kia với ánh mắt tội nghiệp ngươi, vuốt vuốt cằm:

-Ngũ Hành Môn? Chưa từng nghe qua.

Mấy người Ngũ Hành Môn đang tiếp tục nịnh bợ bất chợt im bặt, sắc mặt rất khó coi.

Hắn thấy thế thì quay sang bên Lâm Việt:

-Lâm tiểu hữu, chỗ này không xứng với ngươi, vẫn nên để mấy tên này ở tạm thì hơn, chi bằng ngươi đi đến chỗ của lão phu, lại rất gần Long Hoàng Điện.

Long Hoàng Điện, chính là cung điện mà trước kia chủ nhân của nó là Mặc Long Hoàng.

-Nghe nói Quỷ Hoàng đang ở ngay trong Long Hoàng Điện đấy.

-Rất gần sao? Nhất định là khách sạn cao cấp rồi.

Mấy tên vừa gây sự bắt đầu thấy không ổn, dường như bọn họ vừa trêu chọc phải người không nên đụng vào...

Không ngờ được ngay cả loại người như Dạ Vương cũng sẽ nói chuyện khách sáo với tên này.

Trong suy nghĩ, họ chỉ cho rằng mấy tên này là tông môn mạt hạng nào đó sợ hãi chỉ có thể chịu đựng bắt nạt, vậy mà bây giờ còn được tự thân Quân Vô Thượng mời đi.

Hơn nữa, hình như vừa nãy... đối phương còn gọi một người trong số họ là con gái? Vậy thì... hẳn là nữ nhi độc nhất của hắn, Dạ Minh Nguyệt!

"Chết tiệt, có Dạ tiểu thư ở trong đó nữa hả? Thế mà ta không nhận ra!"

"Hỏng rồi, chỉ biết nhạo báng mấy người này để đuổi chúng đi, ai ngờ..."

Hôm nay có hơn trăm tông môn tụ lại, không ít nơi đều ôm ý nghĩ nhờ vào Thánh Nữ để được Quỷ Hoàng coi trọng, từ đó sơ múi được tý chút.

Nên là họ ngay từ ban đầu đã coi những tông môn khác như là kẻ địch, bọn người Lâm Việt trông qua có vẻ là một thế lực yếu ớt, vậy nên mới bị làm khó như vậy.

Ai ngờ, là hổ đội lốt cừu a.

Đáng thương.

-Dạ Vương, chẳng hay khách sạn mà ngài vừa nói có còn phòng trống hay chăng?

Người dẫn đầu cười hỏi, không bận tâm chút nào về lời mỉa mai vừa nãy.

Hắn không muốn chỉ vì thế mà bỏ lỡ cơ hội tiếp xúc gần với Quỷ Hoàng, dù sao nếu ở chỗ đó thì cơ hội nhận được sự chú ý lại càng lớn.

-À, phòng thì vẫn còn, còn nhiều...

Quân Vô Thượng liếc mắt nhìn, cười khẩy.

Ngũ Hành Môn vui mừng nhìn nhau, đang nghĩ xem có thể đến đó không thì lại nghe:

-...Nhưng mà các ngươi có xứng ở lại không thì là chuyện khác.

Hắn từ khi đoán ra được sự tình giữa Ngũ Hành Môn và Vong Tiên Tông, đã biết cuộc nói chuyện giữa hai phe mà hắn thấy căn bản không phải hữu nghị gì hết cả, mà lấy tính cách Lâm Việt chắc cũng không rảnh mà đi gây chuyện với người khác, như thế có nghĩa là mấy tên này đi chế nhạo người khác rồi.

Hắn cũng biết sở dĩ đám người này có thể còn sống là vì Lâm Việt không thèm quan tâm đến, bằng không... hừ, cả bọn chúng gộp lại cũng chưa đánh nổi Lăng Tôn hay Lôi Long đâu.

Thấy vẻ khinh thường rõ ràng trên mặt Quân Vô Thượng, người Ngũ Hành Môn trong lòng đã thầm mắng chửi tận mười tám đời tổ tông nhà đối phương, nhưng ngoài mặt cũng chỉ có thể cười trừ, ngay cả chuyện tranh phòng cũng không nói nữa, lập tức rời đi.

Còn đi đâu ấy à?

Ai mà biết, có thể là cùng mục tiêu với đám Lâm Việt cũng chưa biết chừng?

-Chết tiệt, vì một môn phái ất ơ mà dám làm vậy với chúng ta?

-Nghe Môn chủ nói rằng hình như chúng ta cũng có làm ăn với Dạ Vương Thành, quay về ta liền bẩm báo cắt đứt giao dịch với bọn chúng!

Người Ngũ Hành Môn bị mất hết mặt mũi rời đi, chỉ có thể tự thỏa với nhau bằng cách này.

Quân Vô Thượng lúc này mới quay sang mời lại mọi người Vong Tiên Tông lần nữa.

Lâm Việt hiểu rằng ở đây có con gái hắn, hắn muốn cho nàng hưởng thụ những thứ tốt nhất có thể, thế là không từ chối nữa.

Vả lại, ở gần Thất Nghiệp Quỷ Hoàng một chút cũng có lợi cho kế hoạch của hắn.

Một lúc sau, họ đã đi đến trước một đại điện rộng lớn, bên trong vắng tanh vắng ngắt, nếu không lầm thì Dạ Vương... đã bao trọn toàn bộ chỗ này rồi.

Hắn vừa cho người phục vụ đưa thành viên Vong Tiên Tông ra nơi nghỉ ngơi, còn mình thì quay sang nói chuyện với một Trưởng lão khác:

-Một năm sau, bản vương muốn Ngũ Hành Môn gì gì đó kia phải tán gia bại sản, hiểu chứ?

(Tán gia bại sản: là "tán", không phải "táng", không có viết sai đâu, đại khái nghĩa là gia đình tan nát, tài sản tiêu tan.)

-Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm.

...

Trong sảnh lớn, Lâm Việt vừa mới sắp xếp tốt chỗ ở cho mấy người Cầm Cơ, đang chơi đùa với San nhi, thì một đoàn người đã đi đến ngay bên ngoài cửa!

-Chờ ở đây đi.

Người dẫn đầu lạnh lùng lên tiếng, sau đó liền đi vào trong khách sạn, hoặc nói là cung điện thì cũng không sai.

Nhác trông thấy hắn, người kia đứng từ xa ôm quyền bái:

-Lâm huynh, ta biết ngươi sẽ tới.

Lâm Việt dỗ San nhi về phòng mình chơi với Lạc Tuyết Y, sau đó quay đầu sang Tần Vô Niệm.

Khí tức trầm ổn trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng sự phiền muộn lo âu cũng thế...

Hắn đáp lễ:

-Tần huynh mấy ngày nay phải chịu khổ rồi.

Một câu nói làm Vô Niệm cảm thấy trong lòng đau buồn vô cùng, hai tay nắm chặt, gằn giọng:

-Quỷ Hoàng chết tiệt!

Thấy người Vong Tiên Tông và Dạ Vương Thành đều ở đây, Lâm Việt liền đưa hắn về phòng mình, lúc này chỉ có hai người, hắn mới vỗ vai người bạn này, nghiêm túc nói:

-Tần huynh, nghe ta hỏi đây, ngươi có muốn báo thù không?

Tần Vô Niệm giật mình, thật ra hắn cho rằng đối phương đưa mình vào trong phòng là để an ủi bản thân, không ngờ rằng câu đầu tiên thốt ra từ tên này lại là chuyện báo thù!

Ngay lập tức, Vô Niệm nói luôn:

-Chỉ cần có người có thể giết chết Thất Nghiệp Quỷ Hoàng, Bích Lạc Thượng Thanh Cung tình nguyện trả bất kỳ cái giá nào cũng được!

Chợt nhận ra mình có chút quá mức, hắn cười chua xót:

-Xin lỗi Lâm huynh, để huynh phải chê cười rồi...

-Không sao, ta chỉ cần biết là Tần huynh có muốn báo thù hay không thôi.

-Báo thù? Chẳng lẽ ngươi cho rằng có người có thể là đối thủ của Quỷ Hoàng ở chỗ này?

Lâm Việt ngẫm nghĩ một lúc, lại thở dài:

-Xem ra các Trưởng lão của Bích Lạc Thượng Thanh Cung đều đã chết cả, Tần huynh là người nắm quyền còn lại rồi...

(Dịch giả: Thực ra câu này Lâm Việt suy ra từ câu tình nguyện trả bất kỳ giá nào (chỉ có người cầm đầu mới nói được) và câu ai có thể là đối thủ (người cấp cao hơn đều đã tạch).)

Tần Vô Niệm giận dữ đấm mạnh vào mặt bàn đánh rầm:

-Từ nhỏ, ta được bảy sư phụ một tay nuôi lớn, mọi thứ ta biết đều là họ dạy dỗ, nhưng mà... Họ lại cứ thế mà ra đi trước mặt ta!

-Mà ta... Lại không thể làm được gì!

Ngừng lại giây lát để trấn tĩnh một chút, rồi hắn nói tiếp:

-Các sư phụ biết Thất Nghiệp Quỷ Hoàng đã sớm dòm ngó Luyện Thần Yêu Đỉnh từ lâu, biết rõ bọn ta là hậu duệ Mặc Long Hoàng thì sẽ sớm muộn bị tiêu diệt thôi.

-Nên là họ trong nhiều năm đều nhất mực bế quan tu luyện, nhưng mà... Bảy người bọn họ hợp lực lại... Vẫn dễ dàng bị Quỷ Hoàng đánh bại.

-Hắn muốn giết sạch người ở đây, muốn cắt cỏ tận gốc nhưng mà các sư phụ... Lại nhất định muốn ta phải sống, liều mạng bảo vệ mạng người Bích Lạc Thượng Thanh Cung nhiều nhất có thể...

-Ta không cần!

Tần Vô Niệm đau khổ gằn giọng, hai tay đã sớm nắm chặt đến nỗi máu đã túa ra ướt đẫm, nhỏ từng giọt từng giọt xuống sàn, nhưng hắn lại chẳng hề cảm thấy một chút cảm giác gì.

Có lẽ mọi vết thương trên người Tần Vô Niệm... đều không là gì so với vết thương sâu trong lòng kia!