Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 80: Liều mạng đánh cược



Bản Convert

Dịch giả: HCTver2.

-Bảy sư phụ đánh không lại, Quỷ Hoàng dọa sẽ giết sạch người của Cung, họ không còn cách nào, đành giao ra Luyện Thần Yêu Đỉnh và mạng của chính họ để đổi lấy mạng của những người còn lại!

-Nhưng sau khi tiêu diệt họ rồi, tên chó chết kia lại lật lọng, tàn sát hơn nửa thành viên còn sống để luyện hóa cho cái đỉnh kia!

Tần Vô Niệm nghiến răng nghiến lợi, trong lòng chỉ hận quá yếu ớt không thể lập tức băm vằm Thất Nghiệp Quỷ Hoàng.

Lâm Việt hiểu nỗi đau này, đột nhiên lên tiếng:

-Tần huynh bình tĩnh đi, thù của họ, sẽ có người đến báo.

Vừa nói, hắn vừa đưa tay lên chỉ chỉ vào người đối phương.

-Ai cơ? Ta?

Tần Vô Niệm sau một thoáng bất ngờ thì lập tức lắc đầu:

-Lâm huynh ngươi quá coi trọng ta rồi, hiện tại ta mới chỉ có Tam Dương Siêu Thoát Cảnh, đừng nói bây giờ, dù có cho ta một trăm năm nữa cũng không phải đối thủ của Quỷ Hoàng, làm sao báo thù cho được?

Lâm Việt nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm giọng:

-Nếu có truyền thừa của Mặc Long Hoàng, lại có thêm Phạn Thiên Quả, ngươi nghĩ thù có báo được không?

Vô Niệm đứng phắt dậy:

-Ngươi biết vị trí truyền thừa của tổ tiên?

Hắn thở dài:

-Truyền thừa là sự thật, Mặc Long Hoàng đã sớm biết Thất Nghiệp Quỷ Hoàng sẽ có ngày diệt cỏ tận gốc, vậy nên đã cất giấu nó ở trong nơi an toàn nhất, Luyện Thần Yêu Đỉnh.

-Không thể nào!

Tần Vô Niệm ngắt lời, giải thích:

-Xin lỗi Lâm huynh, nhưng nói thật với ngươi, chỗ đó ta đã vào xem xét không dưới trăm lần, ngay cả các sư phụ cũng đã kiểm tra rất nhiều lần mà cũng không hề phát hiện ra điều gì đáng chú ý cả.

Lâm Việt mỉm cười:

-Mặc Long Hoàng đã muốn giấu, như thế nếu như mấy người các ngươi tìm được không do may mắn, vậy thì Quỷ Hoàng há không phải loại ngu ngốc sao? Như thế cũng đã chẳng đạt được tước vị Tam Hoàng như thế này.

Vô Niệm giật mình, lại nghe đối phương nói tiếp:

-Ngay lúc Mặc Long Hoàng biết mình sẽ chết, tất nhiên cũng hiểu dù có để lại truyền thừa thì cũng sẽ mất vào tay kẻ địch thôi, nhưng lại không cam tâm để nó biến mất như vậy, liền giấu kỹ trong Luyện Thần Yêu Đỉnh, còn cách mở khóa nó...

-Huyết khí của 10 vạn người hội tụ vào vào Yêu Đỉnh, hậu duệ Mặc Long Hoàng lại cầm chìa khóa, chính là lúc mà truyền thừa xuất hiện trở lại.

Đối phương khó tin, hoặc là không dám tin nhìn Lâm Việt trân trân.

Nếu như lời người bằng hữu này là thật, vậy thì đây chính là bí mật lớn nhất của Bích Lạc Thượng Thanh Cung rồi.

Nhưng mà bí mật lớn như vậy, hắn không biết, cả sư phụ hắn cũng không biết, mà chắc chắn là sư tổ cũng chẳng biết luôn, mà một người ngoài lại biết rõ?

Tần Vô Niệm lúc này không biết nên cười hay nên khóc?

Cười vì cuối cùng cũng khám phá ra bí mật suốt bao đời?

Khóc vì buồn cho một đời lại một đời hậu duệ Mặc Long Hoàng vô dụng bất tài?

-Lâm huynh, vì sao huynh biết rõ như vậy?

Nén lại tâm trạng, Vô Niệm hỏi.

Lâm Việt đã sớm nghĩ kỹ lý do rồi, không chần chừ đáp lời:

-Tần huynh vẫn nhớ lúc ở Dạ Vương Thành ta từng nhờ Tinh Trưởng lão dùng Tiên Thiên Thôi Diễn Thuật chứ?

-Vậy thì Lâm huynh đã trông thấy Luyện Thần Yêu Đỉnh?

-Nói thật cho ngươi biết, ta không chỉ trông thấy thôi đâu, ta còn thấy được cảnh Quỷ Hoàng hạ xuống đây rồi tàn sát mọi người... Đáng tiếc sức mạnh của ta có hạn, dù có biết cũng không thể ngăn cản.

Hắn giả vờ nói như thật một hồi.

Tần Vô Niệm thẫn thờ một lúc, thở dài:

-Dưới sức mạnh của vua chúa, bọn chúng ta chỉ là sâu kiến thôi.

Cho dù biết trước tương lai thì sao?

Thất Nghiệp Quỷ Hoàng tu vi cao cường, là đế vương ở Bắc Tinh Vực.

Hắn muốn ai sống, người đó phải sống.

Hắn muốn ai chết, người đó không thể sống.

Đây là cái gọi là vương quyền, cả ba Tinh Vực, vương quyền lớn nhất.

-Việc này Lâm huynh đừng tự trách mình, nếu ta là ngươi, biết Thất Nghiệp Quỷ Hoàng sẽ tàn sát người nơi đây, e rằng can đảm đến đây đều không có luôn.

Lâm Việt vỗ vỗ vai đối phương:

-Qua Tiên Thiên Thôi Diễn Thuật, ta đã thấy qua Luyện Thần Yêu Đỉnh, nên lưu ý đến một số điểm bất thường, lại thêm một số thông tin về cuộc chiến giữa Mặc Long Hoàng với Thất Nghiệp Quỷ Hoàng trong lịch sử, trải qua một hồi suy tính, ta liền đoán chắc truyền thừa ở ngay trong đây.

Tần Vô Niệm gật đầu, dù sao không có lý do để người anh em này lừa hắn.

Tất nhiên, đúng là Lâm Việt đang nói dối đấy.

Là vật do một Hoàng để lại, làm sao có thể dễ dàng quan sát như vậy, có nhìn qua bằng Thôi Diễn Thuật cao siêu cũng khó lòng được.

Trên thực tế, trong 10 vạn năm, hắn cũng đã trải qua mấy chục lần thất bại bởi lớp canh phòng vô cùng nghiêm ngặt của Bích Lạc Thượng Thanh Cung mới có thể lẻn vào một lần, còn chuyện tiếp theo thì đúng là sự thật.

-Nếu như thế, khi mà huyết khí đã đầy đủ, vậy thì chìa khóa mà huynh nói, là...?

Tần Vô Niệm hơi hấp tấp hỏi, dù sao theo suy nghĩ của hắn, nếu đúng như đối phương nói, có truyền thừa của tổ tiên, lại thêm sức mạnh Phạn Thiên Quả, ắt sẽ đủ sức đánh một trận với Quỷ Hoàng.

Trữ Vật Giới Chỉ của Lâm Việt chợt lóe sáng, một tấm lệnh bài điêu khắc từ ngọc bích xuất hiện:

-Hẳn là Tần huynh còn nhớ vật này, món quà này chính là chìa khóa đấy.

Vô Niệm nhìn chằm chằm Mặc Long Lệnh, kinh ngạc thốt lên:

-Không ngờ lại là vật tặng cho Khách khanh này, trước đây, khi ta đi vào Siêu Thoát Cảnh, Đại sư phụ liền đưa nó cho ta.

(Tên đầy đủ là Bích Lạc Thượng Thanh Mặc Long Lệnh nhưng dài quá.)

Đây là tấm lệnh bài được tặng cho các khách khanh quan trọng nhất với Bích Lạc Thượng Thanh Cung của từng đời Cung chủ, một khi Khách khanh chết, nó sẽ tự động quay về, mọi người chỉ biết đây là vật thần kỳ thôi chứ chưa ai từng nghĩ nó là chìa khóa mấu chốt với truyền thừa cả.

(Khách khanh: là người được mời làm phụ tá cho tông hoặc là bảo vệ an toàn khi cần, nhưng không thuộc quản lý của tông.)

Lâm Việt gật đầu:

-Tần huynh thiên phú cực tốt, là người thích hợp nhất để nhận truyền thừa đời này, lệnh này vốn của Bích Lạc Thượng Thanh Cung, bây giờ cũng nên trả lại thôi.

Cầm lấy Mặc Long Lệnh, Tần Vô Niệm hỏi:

-Bây giờ ta đi vào Luyện Thần Yêu Đỉnh là có thể nhận được?

Hắn gật đầu, nhưng lại nói:

-Huynh quá nóng lòng muốn báo thù mà mất khôn, chỉ có truyền thừa Mặc Long Hoàng cũng mới ngang tầm sức mạnh Tam Hoang, chứ chưa chắc đã là đối thủ của Quỷ Hoàng đâu.

-Lại nói Luyện Thần Yêu Đỉnh đã bị Quỷ Hoàng phong ấn lại rồi, chỉ có thể tự hắn mở ra hoặc là dùng máu của chính hắn để mở mới có cơ hội đi vào được thôi.

Tần Vô Niệm trong nháy mắt mặt cắt không một giọt máu, việc này quá khó, gần như bất khả thi!

Toàn bộ hy vọng mới được nhen nhóm tý chút đã bị câu nói phũ phàng này tạt tắt ngóm.

-Nhưng đừng lo, việc này giao cho ta.

Lâm Việt lại vỗ vai hắn:

-Bao giờ các Thánh Nữ sẽ vào gặp Quỷ Hoàng thế?

-Mai.

Vô Niệm lập tức trả lời.

-Ừm, vậy thì mai thông báo sơ tán tất cả những thành viên của Bích Lạc Thượng Thanh Cung đi, còn ngươi mai đợi ta ở Luyện Thần Yêu Đỉnh đi.

-Không được, ngươi định lấy máu của tên kia? Không thể nào, đấy là Thất Nghiệp Quỷ Hoàng!

Hắn cố nhiên là biết người bạn này của mình rất tài năng, tinh thông vô số thứ, nhưng mà đối đầu với loại cấp bậc như Tam Hoàng... vẫn là quên đi thì hơn!

Ngược lại, dù cho có thành công, cũng sẽ phải chịu đựng cơn thịnh nộ của Quỷ Hoàng, đến lúc đấy thì thành ra liên lụy Lâm Việt chôn cùng Bích Lạc Thượng Thanh Cung.

Hắn không muốn phải như thế!

-Đừng lo, hẳn ngươi đã thấy được La Hầu chứ? Hình như bị bắt đi rồi.

Lâm Việt bình tĩnh hỏi lại.

-Tên kia đúng là có dẫn theo một tù binh, toàn thân bị Linh Khí xiềng xích khóa chặt, có lẽ chính là La Hầu mà huynh nói đấy.

Thế là Tần Vô Niệm lại được nghe kể một lần về việc Ma Chủ đánh thương Quỷ Hoàng.

-Hả? Là người đó? Sao có thể như thế?

-Không có gì là không thể, hắn đã hấp thu Phạn Thiên Quả đấy.

-Chỉ là một quả cây, lại có thể đem lại chiến lực ngang với Tam Hoàng?

Vô Niệm cảm thấy khó tin.

Nhưng mặc kệ tin hay không, chỉ cần có hy vọng, hắn đều sẽ liều được!

-Được rồi, tóm lại ta sẽ giúp La Hầu mở khóa trói buộc sức mạnh, rồi nhân lúc hai bên đánh nhau, ta sẽ lấy máu cho ngươi.

Thấy đối phương vẫn còn có vẻ lưỡng lự, Lâm Việt trầm giọng nói nốt câu cuối:

-Ngươi phải biết, mạng của tất cả mọi người đều nằm trong tay của huynh, không cần biết truyền thừa mạnh ra sao, đều phải đứng vững, không được gục ngã!

Nhìn ánh mắt nghiêm túc kia, Tần Vô Niệm biết mọi chuyện hẳn đã được người này chuẩn bị kỹ càng từ sớm, trong lòng cảm kích, gật đầu gằn giọng:

-Được, ngày mai dù kết quả có ra sao, ta tình nguyện theo Lâm huynh đến cùng!

(Dịch giả: Sao chương này nói lắm thế?! Có lặp tên thì mọi người cũng đành chịu vậy, tôi đã phải chém thêm mấy câu nữa cho nó bớt có vẻ lặp đi rồi... =)) )