Dịch giả: HCTver2.
-Hừ, hai Hoàng kia đang dùng sức mạnh của mình để xâm chiếm lấy chỗ này.
Tần Vô Niệm lạnh lùng nói, đôi mắt lập lòe ánh sáng khi được cường hóa bằng Thái Thượng Lực.
-Bây giờ ngươi đang có bao nhiêu đạo Thái Thượng Lực?
Lâm Việt không thể nhìn ra được cấp độ của đối phương hiện tại, dù sao chênh lệch tu vi giữa họ là quá lớn.
Nhưng chỉ thế thôi cũng đủ để Vô Niệm bất ngờ, không nghĩ ra rằng hắn cũng có hiểu biết về cảnh giới này, dù sao Thái Thượng Cảnh là cảnh giới mà cả Tinh Vực mới chỉ có 3 người, nên mấy người ở dưới cũng không cần tìm tòi quá lâu.
Ngay cả bản thân cũng không biết, còn may nhận được truyền thừa nên mới có được thông tin này.
Tuy vậy, nhớ lại Lâm Việt là người đã tính kế Thất Nghiệp Quỷ Hoàng đến chết thì cũng không còn chút kinh ngạc nào cả.
-Sáu mươi ba đạo.
Tần Vô Niệm trả lời.
Hắn gật đầu:
-Cũng được, Thất Nghiệp Quỷ Hoàng ở trạng thái toàn thịnh có tới tám mươi bảy đạo, chiến đấu mấy lần chắc cũng còn tầm khoảng sáu mươi đạo thôi.
Vô Niệm gật đầu đồng ý:
-Đúng thế, nếu không nhờ Lâm huynh đánh thương tên kia, ta quả thật chưa phải đối thủ của hắn.
Lâm Việt không nói gì nữa về việc này, dù sao hắn chỉ cần mục đích đạt được là được, không cần quan tâm chuyện khác:
-Hừm... Như thế thì hai Hoàng kia cũng sẽ có ít nhất tám mươi đạo Thái Thượng Lực, nhưng mà Thiên Thủ Phật Hoàng của Nam Tinh Vực đang bị yếu đi, ngươi thử xem có thể cố gắng ngăn cản sức mạnh của hắn không?
-Lâm huynh sao biết được Thiên Thủ Phật Hoàng không phải trạng thái toàn thịnh?
-Thì đoán thế, ngươi cứ thử xem sao?
Tần Vô Niệm nửa tin nửa ngờ điều khiển Thái Thượng Lực đi ngăn cản, quả nhiên đúng như lời hắn nói.
-Theo như bây giờ thì ta có thể giữ được khoảng ba ngày là hết cỡ.
-Thừa thời gian rồi, đi theo ta.
Vô Niệm biết Lâm Việt nói vậy, chắc chắn đã có cách xử lý, việc bây giờ của hắn là đi hoàn thành nhiệm vụ của mình thôi.
Hai người bay đến một chỗ, hắn tìm tòi một chút, sau đó phất tay.
Vụt!
-Hả?... Lâm huynh, sao ngươi biết chỗ này có Truyền Tống Trận? Là ngươi bày ra sao?
Không phải hắn kiêu ngạo nhưng thật sự là khi nãy dù hắn chủ tu là Trận Pháp nhưng quả thật không mảy may nhìn ra chút vết tích nào của Truyền Tống Trận này cả, không giật mình mới lạ.
Lâm Việt hiểu suy nghĩ của hắn, mỉm cười giải thích:
-Dĩ nhiên ta không rỗi hơi như thế, mấy thứ này có lịch sử rất lâu đời, đã sớm ẩn mình trong vũ trụ rồi, nếu không biết rất rõ vị trí, không phát hiện ra là chuyện dễ hiểu.
Không nói thì thôi, hắn nói làm Tần Vô Niệm còn nghi ngờ hơn, đã thế vậy tại sao ngươi biết được?
Khó hiểu quá a!
Cố nhiên là Vô Niệm không ngu đến mức đi hỏi câu này thật, Lâm Việt cần nói cho hắn thì sẽ nói cho hắn, không nói, dĩ nhiên là không cần rồi.
-Được rồi.
Lâm Việt đã kiểm tra hoàn tất, gật đầu gọi đối phương đang tần ngần đứng đằng xa rồi đi vào trong Trận luôn.
...
Cùng lúc đó, ở Bích Lạc Thượng Thanh Cung, một trăm linh tám Thánh Nữ đều bình yên vô sự, không chút sứt mẻ, ngoại trừ hai người Tần Y Y và San nhi ra thì những người còn lại đều cúi đầu tạ ơn ba tông môn đã cứu mạng.
(Dịch: Là Vong Tiên Tông, Bích Lạc Thượng Thanh Cung và Dạ Vương Thành.)
Quân Vô Thượng tạm thời đang là thống lĩnh của đại quân, đứng ra lắc đầu nói với họ:
-Lần này chúng ta có thể đánh Quỷ Hoàng thuận lợi thế này là do may mắn có Thánh Tử của Vong Tiên Tông trợ giúp, chư vị Thánh Nữ nếu muốn cảm ơn chúng ta, chi bằng đi cảm ơn Thánh Tử Lâm Việt thì hơn.
Mọi người trong ba tông đều đồng ý với lời này, không chút dị nghị.
-Đúng thế, Vô Niệm Công tử có thể lấy được truyền thừa của tổ tiên thì công lao của Lâm Thánh Tử là không thể xem nhẹ.
-Không chỉ có Vô Niệm Cung chủ của chúng ta, Bích Lạc Thượng Thanh Cung cũng đời đời kiếp kiếp nhớ mãi công ơn của ngài ấy.
(Dịch: Nếu ai tinh ý sẽ nhận ra quyền lực của Tần Vô Niệm đã chắc chắn rồi =)) )
Lâm Việt là tâm điểm của hôm nay thì không thấy đâu, có nghĩa là những ánh mắt đầy cảm kích của các Thánh Nữ ai nấy đều xinh đẹp như tiên nữ giáng trần thế kia đều hướng hết về người Vong Tiên Tông.
Mấy người Cầm Cơ, Dương Tình, Kiếm Si Nhi còn đỡ, dù sao cũng là con gái cả, không có gì phải ngại hết trơn, nhưng hai người còn lại thì khó...
Cũng không trách được, cả đời chỉ vùi đầu vào tu luyện, không có kinh nghiệm thực tế a.
Nhìn thì có vẻ già đầu nhưng thực ra loại chuyện như này cũng là lần đầu va chạm.
Nói không chút xấu hổ nào là nói dối.
Liễu Vô Ngân cười cười vênh mặt:
-Các vị không cần quá mức như thế, ta cũng chỉ biết cố hết sức mọn mà thôi, không có đáng gì, không có đáng gì...
Hắn chưa nói hết câu đã im bặt lại, bởi vì... những Thánh Nữ kia đâu ai để ý đến hắn, tất cả đều vây quanh Long Lân và Quân Vô Thượng!
Lập tức cảm giác già đi cả chục tuổi...
-Long Lân?
Liễu Vô Ngân run run nhìn Long Lân lúc nào cũng trầm lặng ít nói kia.
Con mẹ nó Đao Đạo của tên này giúp cho huyết khí vô cùng dồi dào nên bình thường sắc mặt cũng đỏ hơn người khác mấy phần, thêm tý cũng khó phát hiện, phải là người rất quen thuộc và nhìn kỹ mới nhận ra được...
Tên này đang xấu hổ đỏ mặt!
Nhưng mà việc này không những không làm hắn kém đi bao nhiêu, ngược lại trông còn đẹp trai hấp dẫn hơn nữa!
Còn Quân Vô Thượng ấy hả?
Thôi quên đi, người ta là hình mẫu lạnh lùng nghiêm nghị đúng chuẩn, lại còn rất giàu có, hắn tự nhận mình không có cửa rồi.
Liễu Vô Ngân buồn trong lòng mà không cách nào phát tiết ra ngoài, bất giác cảm thấy vết thương trên người nặng hơn nhiều, ngẩng đầu lên trời, hận đời vô đối, gào thét trong lòng:
"Thánh Tử, bọn chúng bắt nạt ta!"
Cố nhiên, chẳng có Thánh Tử nào biết việc này cả, có biết chắc cũng cười cho thối mũi.
Đằng xa, Tiểu Hầu đang lê lết kéo xác Thất Nghiệp Quỷ Hoàng to tướng ra một góc.
Vừa nãy sức mạnh kinh khủng của nó ai cũng đã thấy rồi, lại biết đây là thuộc hạ của Lâm Việt nên chẳng ai ngăn cản cả, cứ để mặc nó đi thôi.
Thế rồi, khi xung quanh đã vắng lặng không một bóng người, khỉ trắng mới nhìn chằm chằm vào thi thể trước mặt, sau đó đột ngột cả người biến lớn, miệng rộng há ra đầy răng nhọn lởm chởm, một phát nuốt cả người Thất Nghiệp Quỷ Hoàng vào bụng.
Tất cả chỉ diễn ra trong thoáng chốc, nếu không biết rõ còn có thể tưởng mình nhìn lầm hoa mắt.
...
Những người Bích Lạc Thượng Thanh Cung thì vui mừng vì sống sót sau thảm họa, còn người Dạ Vương Thành thì cảm giác vinh quang khi đã tham gia vào cuộc chiến này.
À không, không phải tất cả người Dạ Vương Thanh đều như thế, có một người không vui lắm, ấy là Dạ Minh Nguyệt, Quân Vô Thượng thấy tình thế Bắc Tinh Vực không ổn, khuyên nàng quay về nhưng bị từ chối.
Hắn hiểu lại liên quan đến thằng nào đó rồi, chỉ đành thở dài, không biết làm gì nữa.
Bởi vì mẹ của nàng, cũng là vợ của hắn, trước kia cũng có ánh mắt giống hệt như thế khi nghĩ về hắn, y hệt!
Cùng không vui với nàng còn có mấy nữ nhân Vong Tiên Tông.
Vốn định đi tìm Lâm Việt nhưng ngó qua ngó lại đã biến đâu mất tiêu, không chịu nói với ai một câu.
Thế là chỉ có thể ngồi xuống mà từ từ điều trị vết thương trên người.
Bên ngoài vũ trụ, hay đúng hơn là biên giới Bắc Tinh Vực, xuất hiện một tia cực quang như là một tấm màn chắn mỏng tang không thể thấy rõ không ngừng thu hẹp về phía trong Tinh Vực!
Đấy là người bình thường nhìn, còn như Tần Vô Niệm và Lâm Việt thì thấy rằng đó là Đông Tinh Vực và Nam Tinh Vực đang cưỡng ép đè nén, lấn chiếm diện tích Bắc Tinh Vực.
Những nơi bị mất đi do chênh lệch nồng độ Diệu Khí bất thường của môi trường nên vô số người sống trên các ngôi sao và lục địa kia cảm thấy cả người bị suy yếu, không thể làm việc gì, thậm chí còn không thể sử dụng sức mạnh!
Đúng lúc này, một Thái Thượng Lực quét qua, hóa thành một tấm lệnh bài đè lên nó, tạm thời ngăn cản sự thu hẹp này lại.
Tần Vô Niệm đứng cạnh Lâm Việt đang chắp tay sau lưng nhìn biên giới ba Tinh Vực.
Điểm tiếp giáp của chúng, là một mặt trời khổng lồ, gấp mấy trăm lần diện tích Hồng Mông lục địa!
Lâm Việt biết huynh đệ của mình không thể cùng lúc ngăn cản cả hai Tinh Vực cùng lúc, thế là chọn lựa tạm thời dừng sự đè ép của Đông Tinh Vực.
Nam Tinh Vực vì Thiên Thủ Phật Hoàng có vấn đề nên tốc độ chậm hơn người còn lại khá nhiều.
Không dông dài, hắn nhìn chằm chằm vào mặt trời, cúi đầu bái quyền:
-Thời gian đã điểm, Lâm mỗ đã tới đúng hạn, còn xin Đại Tôn ra mặt.
Tần Vô Niệm không hiểu tại sao hắn lại nói chuyện, nhưng cũng không thể phân tâm quá nhiều, do chưa tăng cấp lên Thái Thượng Cảnh bao lâu nên muốn ngăn cản Đông Tinh Vực thì phải dùng hết toàn lực mới được.
Hai người im lặng đứng chờ, một lúc sau, một con mắt đột ngột xuất hiện trên mặt trời!
Cực kỳ to lớn, chiếm gần nửa quả cầu lửa khổng lồ này, con ngươi chuyển hướng nhìn thẳng vào Lâm Việt.
Một âm thanh như tiếng sấm giội bất chợt vang lên trong đầu họ:
-Bản tôn cảm thấy phong ấn do Tam Hoàng để lại suy yếu đi rất nhiều, chẳng lẽ có ai đã chết rồi?
Hắn gật đầu, quay sang chỉ Tần Vô Niệm:
-Đúng, Thất Nghiệp Quỷ Hoàng đã đi đời, đây là Hoàng mới của Bắc Tinh Vực.
-Quỷ Hoàng...? Ai giết tên đó thế?
Con mắt của Tu Di Đại Tôn nhìn sang bên khác:
-Hửm? Là khí tức của Long Hoàng hả? Ừm, là nó thì ta hiểu rồi, hiểu rồi.
Lâm Việt lại nói tiếp:
-Mặc Long Hoàng trước kia là Hoàng duy nhất ngăn cản việc phong ấn ngài, Đại Tôn cũng hiểu là vì sao ngài ấy bị hai Hoàng khác vây giết chết chứ?
Tần Vô Niệm giật mình.
-Hắn... Hắn là ai?
-Tu Di Đại Tôn, người đời tôn xưng là anh hùng Đế Thống Thời Đại.
-Tổ tiên có nói, sau này nếu có cơ hội gặp mặt Đại Tôn, nhất định phải, ba quỳ chín lạy, cảm tạ công ơn bảo vệ ngày xưa!
Vô Niệm vốn định làm luôn, lại bị Lâm Việt ngăn lại:
-Đừng vội, cứ chống cự lại Đông Tinh Vực đi, Đại Tôn sẽ không quan tâm mấy tiểu tiết nhỏ nhặt này đâu.
Tu Di Đại Tôn cười lớn:
-Tên nhóc Long Hoàng kia quả thật rất biết làm cho bản tôn vui thích, mọi việc đều là như thế, ai...
Dường như hắn đang nhớ lại mấy câu chuyện xưa cũ.
Kẻ còn người mất a.
(Thế là biết Mặc Long Hoàng, Thất Nghiệp Quỷ Hoàng, Thiên Thủ Phật Hoàng rồi, còn Hoàng phía Đông là ai nhỉ? =)) )