Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 83: Bích Long diệt Quỷ!



Dịch giả: HCTver2.

"Xem ra truyền thừa của lão già Mặc Long cũng không phải dạng tầm thường..."

Thất Nghiệp Quỷ Hoàng đổi mục tiêu, lập tức lao tới tấn công, bây giờ Tần Vô Niệm vừa mới tăng lên Thái Thượng Cảnh, tu vi vẫn chưa ổn định, không nhân cơ hội mà giải quyết thì chút nữa sẽ còn khó nhằn hơn.

Lâm Việt thấy thế thì không trốn nữa, mà quay đầu vòng lại bãi chiến trường sớm đã hoang tàn không nói nổi thành lời vừa nãy, một tay kéo La Hầu chỉ còn chút hơi tàn dậy.

-Ngươi... Ài, quả nhiên thua vẫn hoàn thua a...

Ma Chủ trầm giọng nói:

-Không ngờ Hồng Mông lục địa lại tồn tại một thiên tài như ngươi, không phải, ngươi chắc chắn không thuộc về nơi đó đâu.

-Đừng nói nhiều vậy, để lúc khác đi, bay giờ kế hoạch của ta có thiếu chút nữa, xin lỗi.

Lâm Việt cười nhạt, nói đoạn liền đưa tay móc lấy trái tim của La Hầu, đồng thời cũng truyền Diệu Khí kích hoạt Huyết Tế Luyện Tâm, phá vỡ liên kết giữa Thần Lực của Phạn Thiên Quả và tính mạng của hắn.

Nhờ có loại liên kết này, một khi La Hầu vừa chết thì một phần Phạn Thiên Quả cũng đi tong theo, đây là nguyên nhân vì sao tên này vẫn có thể sống sót đến bây giờ.

Với cả Lâm Việt cũng không muốn xử lý nhanh thế, hắn vẫn còn có tác dụng, nên sau khi rút sạch Thần Lực trong người Ma Chủ ra, hắn liền thu lại tên này vào Trữ Vật Giới Chỉ.

Dù sao, bọn Ma Vật có thể sống ở hầu hết môi trường mà.

-Hừm, cuối cùng cũng hoàn chỉnh rồi.

Cầm non nửa Phạn Thiên Quả tỏa ra ánh sáng vàng kim chói lọi, Thái Dương Chân Hỏa đã bắt đầu bùng lên ở dưới.

Nhưng mà Quỷ Hoàng cũng chú ý đến khí tức của nó, một đá đạp lui Tần Vô Niệm, lập tức lao nhanh đến, một bước chân đều làm trời rung đất chuyển, mạnh mẽ vô cùng!

Lâm Việt như đã dự đoán trước việc này liền ném luôn một phần đó ra đằng xa.

Thất Nghiệp Quỷ Hoàng quá nóng lòng, không suy nghĩ nhiều đã bắt lấy nó luôn, ngay lúc chạm vào sắc mặt hắn chợt tái mét!

Một ngọn lửa đen chợt nổ tung ở trong tay hắn!

"Thôi hỏng rồi, Diệt Hỏa Trùng!"

Chân Hỏa không những suýt làm nát luôn cả cánh tay, mà còn thấm xuyên vào mạch máu, không ngừng thiêu đốt phá hủy kinh mạch của Quỷ Hoàng!

-Grừ, chết tiệt!

Hắn giận điên lên mất rồi, một quyền đấm thẳng đến Lâm Việt, nhưng mà đối phương đến trốn cũng không thèm nhích lấy một bước.

Bởi vì Tần Vô Niệm đã đánh tới!

Dù Chiến Thể không có khổng lồ như kẻ địch, nhưng mà đạt đến Thái Thượng Cảnh như họ, việc này ảnh hưởng rất ít, nói không ảnh hưởng cũng được.

Vì quá điên tiết nên chỉ trong giây lát mà Quỷ Hoàng chỉ muốn tóm lấy bóp nát Lâm Việt cho hả dạ mà hắn hoàn toàn không để ý đến xung quanh.

Một đòn của Vô Niệm hoàn toàn không bị ngăn cản mà đập trúng, trong nháy mắt một cái sừng của hắn vỡ nát thành bụi phấn, còn cả người thì bị đánh bay ngược về sau, rơi trên đống tàn tích của Long Hoàng Điện.

Ngay lúc này, Tiểu Hầu nhân cơ hội vung một côn lên, Phạn Thiên Quả trong tay Quỷ Hoàng bị bật ra, rơi bộp xuống đất.

Lâm Việt từ từ đi lại, nhặt lên, rồi chậm rãi nuốt nó vào trong bung.

Sau một hồi, Phạn Thiên Quả hoàn chỉnh đã nằm gọn trong đan điền, một luồng sáng vàng kim tỏa ra từ trên thân, khí tức tăng vọt!

-Cuộc chiến này cũng nên kết thúc tại đây thôi.

Lẩm bẩm mấy lời xong, hắn điều khiển một đạo Thần Lực bắn đi.

Ngay khi Thất Nghiệp Quỷ Hoàng mới lồm cồm bò dậy, đòn công của Lâm Việt đã đến, không phải bất cứ vị trí nào đặc biệt mà là cái sừng còn lại!

Rắc!

Sừng quỷ vỡ nát, những mảnh vụn lập tức bị sức mạnh chưa tan hết nghiền thành tro bụi.

Nhưng chỉ thế thôi thì bình thường.

Chiến Thể khổng lồ kia đột ngột quỳ rạp xuống, cả người bắt đầu rạn nứt, những vết nứt như mấy con rết dài ngoằng kéo từ phần đầu đến khắp tứ chi.

-Không... Không thể nào, làm sao ngươi có thể biết được!

Không đợi hắn nói hết, Tần Vô Niệm đã nhảy lên, đằng sau hắn xuất hiện một trận pháp chứa đầy những phù văn màu ngọc bích, kích thước ngày một lớn!

Một trượng!

Ba trượng!

Mười trượng!

Hai mươi trượng!

-Lấy trận pháp tổ tiên truyền thừa, hôm nay ta sẽ thay mặt vô số sinh mạng đã chết đi báo thù!

Tần Vô Niệm gầm lên một tiếng.

Kế đó, phù văn bắt đầu dung hợp vào nhau, hóa thành một con rồng xanh khổng lồ mình dài trăm trượng, giương nanh múa vuốt gào thét lao vào cắn xé Thất Nghiệp Quỷ Hoàng!

Về phần cuộc hỗn chiến bên kia, không ít người học sâu biết rộng đều kinh ngạc há hốc mồm mà nhìn về phía này.

-Kia... Kia là Long Xuất Bích Lạc Trận trong truyền thuyết!

-Không phải là sau khi Mặc Long Hoàng chết, trận pháp này của Bích Lạc Thượng Thanh Cung chưa từng có ai học được sao?

Đang rì rầm bàn tán thì đột nhiên Lâm Việt và Tiểu Hầu xuất hiện trước mặt họ.

Sự im lặng đáng sợ bao phủ...

-Ta không thích giết chóc, đừng chết hết là được!

Hắn bình thản nói, Tiểu Hầu lập tức xách Phách Không Thạch Côn lao vào đám người, một con đánh ra là một người mất mạng.

Khổ nhất là mấy người Ngũ Hành Môn, dù sao Tiểu Hầu vẫn còn nhớ mặt mấy tên đã cười nhạo nó, ài, nhưng mà không chết hết thì vẫn có thể trọng thương mà?

Mấy phút sau, gần trăm thế lực đã bị đánh tan, kẻ chết người bị thương la liệt trên mặt đất, nhìn cảnh rợn người này ai mà nghĩ hung thủ lại là một con khỉ trắng bé tý kia chứ?

-Được rồi, các ngươi thu dọn xác rồi đi đi...

-Aaaaaaaaaa!

Một tiếng thét vang lên từ đằng xa pha lẫn tiếng gầm gừ của một quái thú vọng lại từ xa.

Hắn quay lại nhìn, thì Thất Nghiệp Quỷ Hoàng đã không còn đầu...

Còn cái đầu thì lăn lông lốc dưới chân con rồng đang từ từ tan biến thành ngàn vạn đốm sáng Diệu Khí màu xanh ngọc bích kia.

Một trong Tam Hoàng, chủ nhân Bắc Tinh Vực, chết!

Thất Nghiệp Quỷ Hoàng, chết!

Tần Vô Niệm hạ xuống, không chút vui mừng vì chiến thắng oanh liệt này, mà ngay lập tức đi đến trước một cung điện nhỏ, bên trong là bài vị của tất cả những người quan trọng đã chết đi của Bích Lạc Thượng Thanh Cung từ trước đến nay.

(Bài/Linh vị: một cái thẻ đề họ tên, chức tước, ghi ngày tháng năm sinh/mất của một người, làm từ gỗ hay giấy đều được.)

Trong đó, có bảy cái mới được đặt thêm vào...

Là của bảy sư phụ của Tần Vô Niệm...

-Các sư phụ, con đã báo thù cho mọi người rồi...

-Mọi người hãy yên tâm an nghỉ đi...

-Không cần phải lo nghĩ chăm sóc cho ta nữa...

Hắn vừa khóc vừa nghẹn ngào nói.

Lâm Việt đi theo, đứng bên cạnh đặt tay lên vai Tần Vô Niệm, im lặng không nói.

Đôi khi, im lặng mới là cách chia sẻ nỗi đau tốt nhất.

Một lúc lâu sau, Tần Vô Niệm mới bình tĩnh lại được, mới quay sang, dập đầu lạy hắn một lạy:

-Lâm huynh, đa tạ, ơn này ta sẽ nhớ mãi không quên!

Hắn vội vàng đỡ đối phương lên, mỉm cười:

-Đừng làm thế tổn thọ ta, đã gọi nhau một tiếng huynh đệ thì làm thế có là gì đâu, với cả ta cũng có mục đích của mình mà, đứng lên đi!

...

Hai người đi ra ngoài, Lâm Việt đứng nhìn lên trên cao vời vợi, gió rít vun vút, không một gợn mây.

Điều kỳ lạ là tính thời gian thì bây giờ rõ ràng là ban ngày, nhưng mà sắc trời lại tối đen như mực, chỉ còn le lói lấy một chút ánh sáng sao.

-Sao lại thế này?

Tần Vô Niệm ngẩng đầu ngắm nghía, tuy là đã có tu vi Thái Thượng Cảnh nhưng mà không chút nào kiêu ngạo, thậm chí còn tôn trọng Lâm Việt hơn trước.

Dù sao chiến thắng lần này, đều là nhờ người huynh đệ này một tay tính toán ở phía sau, phần can đảm và thông minh này, hắn tự nhận mình cả đời khó mà sánh được.

-Cục diện cân bằng lẫn nhau sau khi Mặc Long Hoàng qua đời sắp bị phá vỡ rồi.

Lâm Việt nhìn cái đầu đứt lìa dưới thân thể đang quỳ kia của Thất Nghiệp Quỷ Hoàng, từ từ nói:

-Trong vũ trụ này có vô số Tinh Vực, Bắc Tinh Vực chỉ là một phần của Tứ Phương Tinh Vực thôi, tức là vốn dĩ có tất cả Tứ Hoàng, chứ không phải Tam Hoàng như hiện tại.

-Năm trăm năm trước, Mặc Long Hoàng bị giết chết, Tứ Phương chỉ còn lại Đông Nam Bắc.

-Nhưng mà bây giờ lại thêm Thất Nghiệp Quỷ Hoàng cũng đi đời, ngươi nói xem, hai Hoàng của Đông Tinh Vực và Nam Tinh Vực sẽ làm gì?

Tần Vô Niệm nghĩ một chút, rồi quả quyết nói:

-Nếu hai tên kia mà dám chiếm một tấc đất của Bắc Tinh Vực, ta sẽ đánh đuổi chúng đi!

Lâm Việt nhìn lại hắn, mỉm cười:

-Đi với ta.

Khỉ trắng nhảy tới, theo sau hai người đi lại chỗ quân đồng minh đã giải quyết đống tàn dư.

-Chúc mừng Thánh Tử, chúc mừng Tam Hoàng mới!

Đám người đồng thanh hô lớn khi thấy họ lại gần.

Tần Vô Niệm nhân lúc này ôm quyền với Lâm Việt:

-Mong Lâm huynh sẽ giúp ta cùng Bắc Tinh Vực chống lại kẻ địch từ hai Tinh Vực sắp đến đây.

(Dịch giả: Khôn đấy anh Niệm ạ =)) )

Hắn quan sát vùng biên giới Bắc Tinh Vực, đã thấy nó đang dần dần bị thu hẹp lại, cũng chỉ có Thái Thượng Cảnh mới có sức mạnh làm được thế, còn ai làm, chắc cũng không phải nói nhiều nữa.

Không dông dài, Lâm Việt hạ lệnh:

-Thành viên Vong Tiên Tông ở lại chỗ này thu dọn với mọi người.

Mấy người Cầm Cơ lộ vẻ bất ngờ, hắn cũng chỉ đành giải thích:

-Ừm... việc tiếp theo... Chậc, mấy vị đều đang bị thương đấy, ở lại đi.

Vừa nói, Lâm Việt vừa liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Hầu, đối phương lập tức hiểu, hơn trăm Thánh Nữ được thả ra từ trong Phách Không Thạch Côn.

Tần Y Y vừa xuất hiện liền nhớn nhác tìm kiếm hắn, lập tức lao đến ôm chặt.

-Được rồi, không sao rồi.

An ủi cô nàng một lát, hắn nói với Cầm Cơ:

-Phiền Tông chủ sắp xếp công việc ở đây hộ ta.

Sau đó lại chỉ chỉ về phái thi thể Quỷ Hoàng:

-Tiểu Hầu, đừng lãng phí như thế.

Trong ánh mắt con khỉ lóe lên vẻ vui mừng, dường như cái xác này có giá trị rất lớn với nó.

Lo liệu xong xuôi, Lâm Việt mới nói nhỏ với Tần Vô Niệm:

-Đi với ta gặp một người.

Nói đoạn, hắn liền đi trước dẫn đường, với tu vi Thái Thượng Cảnh, không khó để Vô Niệm có thể bắt kịp.

Hai người chỉ trong chốc lát đã bay vụt ra khỏi vùng trời của Bích Lạc Thượng Thanh Cung.

Bóng đêm ở đây càng thêm đặc quánh so với khi đứng nhìn vừa nãy.

Một bóng đêm đáng sợ!

(Tức là vị trí Bích Lạc Thượng Thanh Cung là ở rìa Bắc Tinh Vực do đây vốn là Tây Tinh Vực bị chia cắt nên mới thấy được biên giới.)