Ta Chỉ Là Luyện Khí Cảnh

Chương 5: Động thủ?



Lúc này Phương Vũ mới chú ý đến cô gái mới vừa ngất xỉu.

Cô gái này trên gương có dính một vài vết máu, nhưng cũng không thể che dấu được khuôn mặt tuyệt đẹp của cô ấy.

Nhưng quan trọng hơn hết là khuôn mặt này có bảy tám phần giống với một người bạn của Phương Vũ trước đây.

"Không lẽ là đời sau của nàng ta?" Phương Vũ trong lòng suy nghĩ.

Đương nhiên cũng không ngoại trừ đây là một sự trùng hợp.

Theo lý thuyết xác suất, bao nhiêu năm trôi qua, trên địa cầu có rất nhiều người được sinh ra xuất hiện một người có khuôn mặt gần giống người trước đây thì cũng không có gì lạ.

Cũng chính vì khuôn mặt này, Phương Vũ quyết định cứu cô ta.

Mười phút sau, Phương Vũ giúp cô ta cầm máu băng bó vết thương, với lại kêu xe cấp cứu tới.

Khi xe cấp cứu tới thì Phương Vũ đã đi rồi. Sau đó cô gái ấy được đưa lên xe cấp cứu và chở đi bệnh viện.

Phương Vũ tay cầm những bó rau mới hai, đi bộ thong dong về nhà.

* * *

Thành thị Giang Hải, trong thư phòng Dương gia, một cô gái quyến rủ khoác trên mình bộ đồ ngủ đang tựa lưng trên ghế nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Đúng lúc này thì chuông điện thoại trên bàn làm việc reo lên, cô gái này nhấc điện thoại lên.

"Dương tiểu thư, nhiệm vụ thất bại rồi ạ, Cơ Như My đã được đưa đến bệnh viện, Cơ gia đã phái rất nhiều người bảo vệ cô ấy, trong thời gian ngắn, sợ là chúng ta không có cơ hội.."

"Tôi chỉ muốn biết là tại sao nhiệm vụ lại thất bại, mấy chuyện khác không cần nói." Cô gái với giọng lạnh băng tràn đầy sát khí nói.

"Nguyên nhân thất bại chúng tôi còn đang tìm hiểu.. Trước mắt chúng tôi chỉ tra được là vốn dĩ sát thủ chúng ta đã giải quyết xong những vệ sỹ của Cơ Nhu My, với lại còn ép được Cơ Như My phải nhảy xe chạy thoát ở thôn Kiến Nam gần đó, còn về sau thì những sát thủ đã hoàn toàn mất liên lạc, với lại Cơ Như My lại được.."

Nghe đến đây, cô gái đầu dây bên kia đã biết có người ngoài đã ra tay cứu Cơ Như My, nếu không cô ta sẽ không thể thoát chết được với lại còn được đưa đến bệnh viện.



"Ba ngày, ta cho các ngươi thời gian ba ngày, phải tra cho bằng được là người nào đã cứu Cơ Như My." Cô gái đầu dây đưa ra mệnh lệnh.

Sau khi ngắt điện thoại, cô gái cầm lấy ly rượu để trên bàn lắc nhẹ rồi nhìn rượu đỏ sẫm lắc lư bên trong.

"Mặc kệ ngươi là ai, dám phá hư kế hoạch của Dương Âm Trúc ta, có đào ba tấc đất lên ta cũng tìm ra ngươi."

* * *

Sáng sớm ngày thứ 2, Phương Vũ mới bước vào lớp học, thì thấy phía cuối lớp có một cái bàn bị lật ngược, sách vở thì vương vãi trên sàn nhà. Còn chỗ ngồi của Phương Vũ hiện tại thì chỉ còn mỗi cái ghế ngồi.

Những người trong lớp nhìn về hướng Phương Vũ, đa số đều là ánh mắt giễu cợt, chỉ có một số ít là tỏ vẻ đồng tình.

Phương Vũ cau mày hỏi: "Ai làm?"

Không có một người trả lời.

Phương Vũ lại nhìn xung quanh, tiếp tục hỏi: "Cho hỏi là ai làm vậy?"

"Ầy, xem ngươi đáng thương như vậy, ta nói cho ngươi biết vậy, là bọ Hà Đông Lâm làm đó." Lúc này, có một cô gái với khuôn mặt cũng xinh bước ra nói.

Cô gái này tên Tưởng Tuyết, trước khi Đường Tiểu Nhu chuyển qua lớp này, cô ta được coi như là hoa khôi của lớp và cũng là một trong những bạn gái trước đây của Hà Đông Lâm.

"Ồ, là hắn làm sao." Phương Vũ gật gật đầu, nhìn về phía bàn của Hà Đông Lâm thì thấy là hắn ta vẫn chưa đến lớp.

"Là hắn làm thì sao ngươi làm được gì?, không lẽ ngươi dám đánh hắn ta một trận sao?, đợi tí hắn tới, ngươi ngay cả đánh rắm cũng không dám, mới sáng sớm ở đây ra dẻ cái gì, nhìn thấy đã phiền." Tưởng Tuyết nói với giọng đầy chua chát.

Phương Vũ nhìn nhìn Tưởng Tuyết, ở trường học này hơn hai năm, anh ta gần như là một người không có bất cứ nổi bật gì trong lớp và cũng chưa bao giờ đắc tội với ai. Nhưng giọng điệu của Tưởng Tuyết này khi nói chuyện với anh ta lại tràn ngập sự chán ghét.

"Hình như tôi không có đắc tội cô thì phải?, tại sao cô lại nói tôi như vậy?" Phương Vũ thắc mắc hỏi.

"Hơ hơ, ta nhìn thấy ngươi ngứa mắt, rồi làm sao?, ta thích nói vậy đó, rồi làm sao?" Tưởng Tuyết với thái độ cao cao tại thượng nói.

Kể từ ngày hôm qua Đường Tiểu Nhu chuyển đến, tâm trạng của Tưởng Tuyết đã không được tốt. Vốn dĩ cô ta cũng được coi như là ngôi sao trong lớp, được rất nhiều đứa con trai vây quanh, nhưng bây giờ chủ đề thảo luận của những đứa con trai lẫn con gái đều xoay quanh Đường Tiểu Nhu.

Phương Vũ coi như bạn chung bàn với Đường Tiểu Nhu, đương nhiên cũng khiến cho Tưởng Tuyết vô cùng chán ghét và ngứa mắt.

Phương Vũ đương nhiên cũng không thèm tranh chấp với Tưởng Tuyết mà đi về chỗ ngồi của mình.

"Cóc mà muốn ăn thịt thiên nga? Đúng là nên để Hà Đông Lâm cho một bài học!" Tưởng Tuyết ở đằng sau nói lớn.

Phương Vũ đi đến chỗ mình rồi ngồi trên ghế, cũng không thèm đi dọn lại cái bàn học của mình. Mấy học sinh khác một là cười nhạo, hai là một mặt tò mò khó hiểu.

Phương Vũ này định làm gì vậy?, đợi người khác đến để bưng lại bàn cho mình sao?, hay là đợi thầy chủ nhiệm đến lớp để báo cáo về việc này?

Qua được một lúc, Lưu bàn tử đến lớp, thấy sự việc trước mắt lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.

"Phương Vũ, tôi bưng lại cái bàn qua cho cậu." Lưu bàn tử nói.



"Không cần, đợi Hà Đông Lâm đến, tôi sẽ bắt hắn bưng qua lại." Phương Vũ nói.

Lưu bàn tử mặt biến sắc nói: "Phương Vũ, hay là nhịn một tí.. Hà Đông Lâm đi, chúng ta không chọc nổi.."

Một số học sinh khác nhịn không được cười nói: "Còn muốn Hà Đông Lâm bưng lại cái bàn qua sao?, Phương Vũ, lúc trước còn nghĩ ngươi là người sống hướng nội, không thích nói chuyện. Nhưng hiện tại mới biết ngươi là một thằng khờ! Đợi tí Hà Đông Lâm đến thì ngươi sẽ biết tay."

Mới nói xong thì thấy Hà Đông Lâm cùng với mấy thằng đàn em đi theo hắn bước vào lớp. Nhìn thấy Phương Vũ đang ngồi một mình ở chỗ của mình thì bọn này lộ ra nụ cười chế nhạo.

Hà Đông Lâm trực tiếp đi đến chỗ Phương Vũ, tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Phương Vũ, bàn học của ngươi đâu rồi?"

"Có người nói là ngươi đã quăng cái bàn của ta ra phía sau." Phương Vũ từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng mặt Hà Đông Lâm, ánh mắt rất bình thản.

Khi tiếp xúc với ánh mắt của Phương Vũ, trong lòng Hà Đông Lâm bỗng đập thình thịch, trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi. Nhưng hắn rất nhanh bình tĩnh trở lại, Phương Vũ là một thằng phế vật, sợ hắn cái rắm à!

"Là ta làm đó, thì làm sao?, hôm qua ta đã nể mặt ngươi, nhưng ngươi lại không nể mặt ta, ta không cho ngươi chút bài học, ngươi thật sự tưởng Hà Đông Lam này ăn chay sao?" Hà Đông Lâm lớn tiếng nói.

"Mang cái bàn học của ta qua đây, rồi lụm hết sách vở dưới đất lên sắp xếp gọn gàng để lại chỗ cũ, ta có thể không truy cứu nữa." Phương Vũ nói.

Nghe được câu nói này, không chỉ là Hà Đông Lâm, ngay cả những người khác trong lớp, cũng ngơ ngác ra.

Không truy cứu nữa?

Phương Vũ ngươi tưởng ngươi là ai?, anh ta đang nghĩ anh ta đang đối diện với ai?

"Ha ha ha.. Phương Vũ, ta phát hiện ra ngươi thật sự rất dễ thương đó." Hà Đông Lâm cười chế nhạo nói.

"Khốn khiếp, Đông Lâm ca, tôi thật sự hết nhịn nổi rồi, tôi thực sự muốn đánh thằng này một trận cho hả hơi!" một bên Hồ Thao tay nắm chặt nói.

Cùng lúc, mấy thằng khác đi theo Hà Đông Lâm cũng vây quanh Phương Vũ lại.

Thấy tình hình như vậy, đa số những học sinh trong lớp đều tỏ thái độ giễu cợt, đặc biệt là Tưởng Tuyết, cô ta còn muốn nhìn thấy Phương Vũ bị đánh tả tơi đến bật khóc.

Còn Lưu bàn tử thì đầu đầy mồ hôi, chạy nhanh ra khỏi lớp, chạy đến phòng giám hiệu.

Hắn nhất định phải kêu thầy chủ nhiệm đến giải quyết không thôi thì Phương Vũ khẳng định bị thiệt thòi lớn.

"Lúc nãy ngươi nói gì, ngươi nói lại thêm một lần nữa xem?" Hà Đông Lâm chống nạnh, cao cao tại thượng nhìn Phương Vũ nói.

"Ta nói ngươi đi mang cái bàn để lại vị trí cũ, với lại lụm hết sách vở dưới đất.." Phương Vũ nói.

"Mẹ kiếp!" Phương Vũ còn chưa nói xong, sắc mặt Hà Đông Lâm đã trở lên dữ tợn, đồng thời đưa tay phải lên định tát một bạt tay Phương Vũ.

Nhưng một giây sau đó, tay của hắn bị tay của Phương Vũ nắm chặt, không thể nhúc nhích được một tí.

"Lại còn dám đánh trả?" một bên Hồ Thao trực tiếp đưa chân đạp về hướng ngực Phương Vũ.



Nhưng chân hắn chưa chạm được Phương Vũ cũng bị Phương Vũ nắm chặt.

"Các ngươi ra tay trước nha." Phương Vũ chậm chậm nói, đôi tay dùng lực ném một cái.

"Ầm! Ầm!"

Hà Đông Lâm và Hồ Thao trực tiếp bay thẳng ra ngoài sau lớp học, phát ra hai tiếng nghèn nghẹn.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Không ai phản ứng kịp.

Đúng lúc này, Phương Vũ đã đi đến phía cuối lớp, nhìn hai người Hà Đông Lâm và Hồ Thao bị ngã choáng váng với ánh mắt cao cao tại thượng.

"Đem cái bàn của ta trả lại vị trí cũ" Phương Vũ bình thản nói.

Có khi nào Hà Đông Lâm lại ăn thiệt thòi lớn như vậy, sắc mặt hắn tức đến trắng bệch nói: Mẹ kiếp Phương Vũ ngươi, dám ra tay với lão tử? Ta sẽ cho ngươi cảm thấy hối hận.. Aaaa! "

Phương Vũ đạp vào tay của Hà Đông Lâm, khẽ khẽ dùng lực.

Hà Đông Lâm chỉ cảm thấy bàn tay truyền đến cảm giác đau thấu tim, kêu la thảm thiết.

" Đem cái bàn của ta bỏ lại vị trí cũ. "Phương Vũ lại nói.

" Mẹ kiếp, mẹ kiếp, Phương Vũ ngươi đợi đó.. Aaaa.. "Hà Đông Lâm đau tới nằm quằn quại dưới đất.

" Rắc.. "

Tiếng âm thanh xương gãy vang lên trong lớp học yên tĩnh.

" Ta lập lại một lần cuối, đem cái bàn.. trả lại vị trí cũ."Phương Vũ mặt không biểu tình nói.