Ta Chỉ Là Luyện Khí Cảnh

Chương 6: Chúng ta hòa nhau rồi



Trong lớp học vang lên tiếng la thảm thiết của Hà Đông Lâm. Ai cũng không ngờ tới, Phương Vũ ngày thường bình bình không ai biết đến, cư nhiên có một mặt hung tàn như vậy.

Xương bàn tay của Hà Đông Lâm đã bị Phương Vũ đạp cho nát vụn.

Khi nhìn thấy cảnh này, những thằng đàn em còn lại lúc nãy còn muốn đánh lén Phương Vũ, bây giờ đều cảm thấy tim phát lạnh, không dám động đậy.

"Thầy ơi, thầy đi nhanh lên, đi chậm mấy bước nữa có thể Phương Vũ sẽ bị người đánh cho trọng thương đó." Lúc này, bên ngoài lớp vang đến những tiếng bước chân, còn có giọng của Lưu bàn tử nữa.

Lập tức, Hoàng Hải và Lưu bàn tử từ bên ngoài lớp bước vào, mới bước vào thì nhìn thấy cảnh Phương Vũ đang giẫm lên bàn tay của Hà Đông Lâm, đau tới co rút trên mặt đất. Điều này trái ngược với cảnh tượng mà Lưu bàn tử dự đoán, nhất thời hắn ngơ ngác, cứng đờ tại chỗ.

Hoàng Hải phản ứng lại, sắc mặt tái nhợt nói: "Đã xảy ra chuyện gì?, việc này là sao?, các em muốn làm phản hả?"

Thấy Phương Vũ không có bất cứ phản ứng nào, Hoàng Hải đi nhanh tới trước mặt Phương Vũ, chỉ vào Phương Vũ nói: "Phương Vũ, em lại ngang nhiên đánh bạn học trong lớp sao?, còn không dời chân đi chỗ khác!"

Phương Vũ nhìn Hoàng Hải một cái rồi nói: "Là bọn họ động thủ trước, cái bàn học và sách vở của em bị bọn họ quăng hết ra phía cuối lớp học."

"Bọn họ động thủ trước thì như thế nào?, em đánh người thì là không đúng, lập tức bỏ chân em ra khỏi tay của Hà Đông Lâm." Hoàng Hải tức đến nỗi thân thể phát run.

Phải biết rằng người mà đang bị Phương Vũ giẫm lên chính là Hà Đông Lâm, cha của Hà Đông Lâm là Hà Văn Thành là chủ của một công ty xây dựng, tính tình nóng nảy, dưới tay thì có một đám đàn em thay ông ta làm việc.

Nếu chuyện này không xử lý tốt, không chỉ Phương Vũ gặp chuyện mà ngay cả Hoàng Hải cũng bị liên lụy.

"Được thôi." Phương Vũ đưa chân lên.

Hoàng Hải thở phào một hơi. Nhưng ông ta chưa kịp bình tĩnh lại thì nghe thấy một tiếng.

"Rầm!"

Phương Vũ một chân đá vào bụng của Hà Đông Lâm, làm cho hắn bay thẳng đụng vào bức tường phía cuối lớp, Hà Đông Lâm phun ra ngụm máu, ngất xỉu tại chỗ.

"Sau một cước này, chúng ta hòa nhau rồi." Phương Vũ bình thản nói.

Nhìn thấy thảm trạng của Hà Đông Lâm, Hoàng Hải cảm thấy có cỗ hàn khí xông thẳng từ dưới chân lên. Ông ta không dám tưởng tượng, nếu Hà Văn Thành nhìn thấy con trai bảo bối của ông ta bị đánh thành như vậy, thì sẽ có phản ứng như thế nào.

"Em.." Hoàng Hải chỉ thẳng mặt Phương Vũ, tức đến lời cũng không thốt lên nổi.

Ông ta thật không ngờ tới, Phương Vũ hơn hai năm học đều an an phận phận, nhưng đến lúc gần tốt nghiệp thì lại gây ra họa to lớn đến như vậy.

"Nhanh đưa Hà Đông Lâm và Hồ Thao đến phòng y tá!" Hoàng Hải hét lên với những học sinh khác trong lớp với vẻ mặt còn đang ngơ ngác.

Những thằng đàn em của Hà Đông Lâm mới phản ứng lại, chạy tới trước mặt hai người nhanh chóng dìu đi phòng y tá.

Hoàng Hải xoay lại nhìn chằm chằm Phương Vũ nói: "Em, theo tôi đến phòng giám hiệu!"

Lưu bàn tử nhìn Phương Vũ trong mắt tràn đầy vẻ khó tin và khó xử.

Anh ta biết hôm nay Phương Vũ đã gây ra họa lớn không thể giải quyết rồi. Kết quả tốt nhất là Phương Vũ sẽ bị đuổi học, sau đó bồi thường phí thuốc men. Còn kết quả xấu, thì là Phương Vũ sẽ gặp phải sự trả thù của Hà Văn Thành, cha của Hà Đông Lâm, và sẽ biến mất khỏi thành phố Giang Hải.

Phương Vũ đi theo Hoàng Hải ra khỏi lớp, sau đó trong lớp sôi động trở lên.

"Trời đất.. Phương Vũ cũng hung ác thật.. đánh Hà Đông Lâm thành ra như thế này."

"Lúc trước ta còn tưởng Phương Vũ chỉ là người sống nội tâm nên nói chuyện nhiều với người khác, ai ngờ anh ta lại hung ác đến vậy."

Những học sinh khác trong lớp đều thảo luận chuyện của Phương Vũ, trong đó không ít người tỏ ra kinh ngạc còn có người tỏ ra hả hê. Bởi vì Hà Đông Lâm dựa vào gia thế của mình, ở trong lớp thường hoành hành bá đạo kiêu căng, một số người đã nhìn hắn không vừa mắt rồi.

"Hơ hơ, các ngươi lại cho rằng Phương Vũ rất lợi hại sao?, thật ra ta thấy hắn chỉ là một thằng ngu thôi! Sắp tốt nghiệp rồi lại còn đi đánh bạn cùng lớp, hình phạt nhẹ nhất là bị đuổi khỏi trường! Không chừng còn bị ghi vào hồ sơ, sau này cũng sẽ không thể nào thi tốt nghiệp!"

"Ngoài ra, cha mẹ của Hà Đông Lâm cũng chưa chắc sẽ tha cho anh ta. Tôi đã gặp cha của Hà Đông Lâm mấy lần, ông ta ở địa phương của chúng ta rất có thế lực, dưới tay ông ta là một đám đàn em, hôm nay Phương Vũ bước ra khỏi trường không chừng ngay cả mạng cũng không còn!" Tưởng Tuyết cười lạnh nói.

"Nói chung là, hôm nay qua đi, đời này của Phương Vũ có thể xem là hủy rồi, không thể tham gia tốt nghiệp, lại còn bị gia đình Hà Đông Lâm trả thù, không chết cũng thân tàn.." Hứa Hiểu Na người ngồi chung bàn với Tưởng Tuyết bổ sung nói.

Nghe hai người này nói xong, những học sinh khác trong lớp cũng cảm thấy như vậy. Nhưng Phương Vũ vốn dĩ với bọn họ cũng không thân thiết gì, cho dù bị khai trừ, hay bị đánh chết đánh tàn cũng không liên quan gì đến bọn họ. Bọn họ cũng chỉ cảm thấy Hà Đông Lâm bị đánh thành như vậy, trong lòng bọn rất hả hê thôi.

Phòng giám hiệu.

Sắc mặt Hoàng Hải tái mét, tay cầm ly nước nhưng vẫn khẽ run.

"Phương Vũ, sự việc của em tôi không giải quyết được, tôi sẽ trực tiếp báo cáo lên phòng hiệu trưởng để bọn họ giải quyết. Em.. tự mà lo liệu đi." Hoàng Hải trầm giọng nói.

Nhưng Phương Vũ cũng không thèm để ý. Anh ta đi học vốn dĩ là để cho qua ngày thôi, khi nào cũng có thể rời khỏi, xử phạt này nọ đối với anh ta không hề có ý nghĩa gì hết.

Sự khiêu khích của Hà Đông Lâm, cũng làm cho anh ta cảm thấy trong khoảng thời dài nhàm chán này tìm ra được một thú vui.

Phương Vũ đã sống mấy ngàn năm, nhưng cũng chỉ là cảnh giới luyện khí, trên thực tế, Phương Vũ tính ra cũng là phàm nhân, nếu đã là người phàm thì chắc chắn cũng sẽ có lúc nóng tính.

Cho dù thực lực hay kinh nghiệm của Phương Vũ và Hà Đông Lâm chênh lệch bao nhiêu đi nữa, lúc cần ra tay thì chắc chắn phải ra tay, chưa kể bắt nạt kẻ yếu cũng khá thú vị!

Trong lớp học.

Đường Tiểu Nhu mới bước vào lớp thì liền nhìn thấy vết máu phía cuối lớp học với một đống sách vở ngổn ngang dưới đất.

Xảy ra chuyện gì rồi?

Đường Tiểu Nhu bối rối nhìn mọi người xung quanh trong lớp. Còn mấy bạn học trong lớp khi nhìn thấy Đường Tiểu Nhu bước vào lớp thì tất cả đều ngậm miệng không nói tiếng nào, chỉ nhìn Đường Tiểu Nhu với một ánh mắt kỳ dị.

Đường Tiểu Nhu đi về phía chỗ ngồi của mình, thì nhìn thấy chỉ còn mỗi cái ghế, mới biết là cái bàn phía cuối lớp học là như thế nào.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đường Tiểu Nhu cau mày suy nghĩ.

Lưu bàn tử nhìn thấy Đường Tiểu Nhu đột nhiên mắt sáng hẳn lên.

Phương Vũ hình như là vẫn còn có thể cứu.

Sau đó, Lưu bàn tử kêu Đường Tiểu Nhu đi ra hành lang lớp, rồi kể lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra.

"Anh ta, anh ta trực tiếp giẫm nát tay của người ta sao?" Đường Tiểu Nhu lấy tay che miệng, vẻ mặt không thể tin nổi hỏi.

"Đúng vậy.. chúng tôi đều nghe được tiếng xương vỡ, bây giở nghĩ lại cũng cảm thấy rùng mình.. Phương Vũ tên tiểu tử này thân thể khá gầy nhưng lực chân lại có sức mạnh đến vậy." Lưu bàn tử nói với vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.

Đường Tiểu Nhu thì lâm vào suy nghĩ. Đối với cô ta mà nói, đây có thể là cơ hội tốt. Lấy chuyện này uy hiếp Phương Vũ để anh ta chữa bệnh cho ông nội.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách để anh ta không bị khai trừ khỏi trường." Đường Tiểu Nhu nói với Lưu bàn tử.

"Vậy thì tốt quá rồi!" Lưu bàn tử vui mừng nói.

Đường Tiểu Nhu là con gái thiên kim của Đường gia, nếu cô ta có thể ra tay giúp đỡ thì Phương Vũ chắc chắn sẽ được cứu.

Phòng hiệu trưởng.

Phương Vũ đứng trước mặt hiệu trưởng Phan Cường, thầy chủ nhiệm Hoàng Hải thì đứng ở một bên.

"Phương Vũ, chúng tôi đã thông báo cho cha của Hà Đông Lâm, ông ta đang gấp rút chạy đến đây. Trong thời gian này, tôi muốn biết, tại sao em lại đánh bị thương bạn học Hà Đông Lâm?" Phan Cường trầm mặt hỏi.

"Tôi đã nói rồi, là hắn động thủ trước. Hắn lật đổ bàn học của tôi ra phía cuối lớp, tôi bắt hắn phải bưng lại về vị trí cũ, hắn ta không chịu, còn muốn động thủ với tôi." Phương Vũ thành thật nói.

"Hà Đông Lâm động thủ trước?, vậy tại sao người bị thương lại là Hà Đông Lâm?, còn em thì lại không bị gì?" Phan Cường cau mày nói.

"Rất đơn giản, tại vì tôi đánh giỏi hơn hắn." Phương Vũ đáp lại.

Phan Cường đập bàn đứng dậy tức giận nói: "Nói láo! Em đã đánh người mà còn lộ vẻ ta đây không hề sai, em giống một học sinh không?, tôi muốn mời phụ huynh của em lên làm việc, để xem họ ở nhà dạy dỗ em như thế nào!"

"Tôi không có gia đình, không cần gọi đâu." Phương Vũ nói.

"Không có gia đình?" Phan Cường nhìn về phía Hoàng Hải.

Hoàng Hải trì trệ một tí rồi nói: "Phương Vũ đúng là không có gia đình, trên hồ sơ của em ấy ghi em ấy là một cô nhi, được một ông lão nuôi dưỡng lớn, nhưng đến năm học cấp hai thì ông lão đó đã qua đời rồi."

"Thì ra là cô nhi, cô nhi thì càng không nên đánh người! Em có xứng đáng với người mà đã nuôi nấng em nên người không?, nếu ông ta còn sống biết em.." Phan Cường vẻ mặt đầy tức giận dạy dỗ.

Hồ sơ của Phương Vũ đương nhiên toàn bộ đều là giả rồi, làm gì có ông lão nào. Với lại Phương Vũ cũng không muốn bị một người trẻ hơn mình mấy ngàn tuổi đứng đây dạy dỗ mình, bèn mở miệng ngăn lại nói: "Thầy Phan, thầy trực tiếp tuyên bố quyết định xử phạt tui như thế nào là được, tui không có thời gian đứng đây nghe ông nói tào lao."

"Em, em.." Phan Cường bị chọc tức đến nỗi mặt đỏ bừng không nói nỗi lời nào.