Lời nói có đôi phần ngượng ngùng, cùng với cái vẻ mặt lo lắng của Lâm Thần làm cho cô không thích ứng kịp, vẻ mặt có chút ngờ nghệch.
Đây là có chuyện gì? Lẽ ra, anh ấy lúc này nên giống như những gì cô tưởng tượng trong đầu, phải nhảy vào “ăn trọn” cô mới đúng chứ.
Cô đọc rất nhiều trên mạng, rồi còn cả sách, thậm chí hỏi cả bạn bè về chuyện nam nữ. Đa số mọi thông tin đều nhắm về một hướng, đó là nam nhân thì không thể cưỡng lại nữ nhân xinh đẹp, kiều mị và đặc biệt là khi nữ nhân đó lộ ra thân thể ngọc ngà của mình.
Nhớ lại lúc trước, khi mà cô bắt đầu bày tỏ tình cảm mãnh liệt với Lâm Thần, cô cảm nhận được thân thể anh ấy nóng lên một cách rõ rệt. Khi đó, cô đã nghĩ rằng anh ấy giống như những nam nhân khác, đều không thể cưỡng lại được dụ hoặc của sắc đẹp.
Thế nhưng, lúc này, khi mà đang “mời gọi” anh ấy, anh ấy lại nói như vậy. Nó khiến cho tất cả kế hoạch phía sau đều bị sụp đổ.
Lâm Thần thấy Nguyệt Sương ngơ nghệch như vậy, điều này khiến cho cậu suýt chút nữa bật cười. Vì đơn giản, vẻ mặt em ấy cậu chưa bao giờ thấy cả.
Cảm giác như cơ thể có thể cử động bình thường, cậu lúc này mới cố gắng ngồi dậy. Thật sự nằm trên giường, lại còn bị Nguyệt Sương hành hạ suốt cả buổi khiến cho lưng cậu sắp gãy đến nơi rồi.
Nguyệt Sương ngơ ngác thấy Lâm Thần cầm lấy chiếc váy của mình, không hiểu sao, vẻ mặt cô bỗng dưng trở nên đỏ ửng. Giống như một phản xạ, cô giật lấy váy trong tay Lâm Thần, dáng vẻ hốt hoảng giống như sợ ai đó thấy. Thậm chí, cô còn chẳng kịp đeo giày, thân thể trùm chăn cùng với chiếc áo nahnh chóng chạy vào căn phòng thay đồ.
Lâm Thần nhìn thấy cảnh tượng này, không hiểu sao cậu lại không nhịn nổi cười một cái. Có lẽ, em ấy đã nhận ra được lỗi sai của mình chăng? Cũng may là hai người chỉ dừng lại ở việc hôn môi, chứ nếu như đi quá xa, mọi chuyện sẽ rất rắc rối.
Không phải là cậu muốn buông bỏ trách nhiệm, chỉ là cậu cảm thấy mình không hề xứng với em ấy. Từ địa vị, quyền lực cho đến tiền tài, chẳng có thứ nào mà cậu có thể xứng với một quý tộc như em ấy cả. Thậm chí, đến cả việc đơn giản nhất đó là bảo vệ em ấy, cậu còn suýt chút nữa không làm được. Nỗi dằn vặt này khiến cho cậu rất sợ, sợ mình sẽ làm liên lụy đến đứa trẻ vô tội.
Suy nghĩ lung tung, cậu cũng không để ý Nguyệt Sương đã đến cạnh cậu từ bao giờ. Chỉ đến khi em ấy sờ lấy mặt của cậu, ánh mắt có chút đỏ ửng lo lắng hỏi:
“ Em...em...sai rồi!!! Xin anh đừng như thế...!!!”
Cảm nhận được bàn tay ấm áp, cậu giật mình tỉnh mộng, quay lên ngước nhìn cô học trò này.
Chẳng hiểu sao, khi nhìn thấy vẻ mặt Nguyệt Sương lúc này, ánh mắt ươn ướt, thậm chí có những giọt nước mắt từ từ rơi. Khuôn mặt đỏ ửng cùng với đôi tay run run giống như một đứa trẻ đang nhận lỗi lầm vậy. Nó khiến cho cậu tan chảy, thậm chí tất cả những việc làm xấu xa vừa nãy của em ấy đều bị cậu xóa bỏ.
Không thể nhịn được, cậu ôm Nguyệt Sương vào trong lòng, ngọt ngào dỗ dành:
“ Được rồi, đừng khóc...đừng khóc.”
Cậu cố gắng dỗ dành em ấy, tuy nhiên, càng dỗ, em ấy càng vùi mặt vào trong ngực cậu rồi khóc nức nở. Hơn nữa, em ấy vừa khóc, vừa nói một cách đau đớn:
“ Huhu...em sợ lắm...em sợ anh sẽ ghét bỏ em. Sau đó, anh sẽ không thương em, em sẽ cô đơn, không có ai bầu bạn bên cạnh.”
“ Tại sao...em không làm gì sai, thậm chí còn cố gắng trở thành một cô gái tốt cơ mà! Thế mà tại sao ai cũng muốn ghét bỏ em!!!”
“ Chỉ có anh...chỉ có anh là yêu thương em. Em thích những lúc anh giảng bài cho em. Thích anh lúc dạy em cách vào bếp! Rồi còn cái xoa đầu, lúc anh chăm sóc em... Tại sao, em chỉ muốn như vậy mà ông trời lại muốn cướp anh đi khỏi tay em! TẠI SAO???TẠI SAO”
Lời nói vô cùng thê lương, giống như đã trút hết nỗi lòng của em ấy dành cho cậu. Chính cậu cũng không thể ngờ, mình lại chiếm một vị trí quan trọng trong lòng em ấy như vậy.
Nhìn em ấy hiện giờ, cậu làm sao có thể bỏ rơi được em ấy. Lúc này, cậu chỉ có thể dỗ dành, dùng bàn tay từ từ xoa đầu nhẹ nhàng, từ từ an ủi em ấy.
Tuy nhiên, em ấy khóc dường như rất lâu, chẳng hề có dấu hiệu dừng lại. Điều này khiến cho cậu vô cùng lo lắng, nếu em ấy còn khóc nữa, nhất định cơ thể sẽ không chịu nổi nữa, đến khi đó chính cậu lại là người hại em ấy.
“ Em có muốn làm em gái của anh hay không?” Cậu cầm lấy hai bả vai của Nguyệt Sương, mặt đối mặt nói.
“ Em gái???” Nguyệt Sương nghe thấy lời này, không tự chủ mà ngước nhìn Lâm Thần nói.
“ Đúng vậy, làm em gái của anh! Khi đó, em sẽ không phải sợ anh rời xa em nữa!!!” Lâm Thần cố gắng nở một nụ cười, nói với Nguyệt Sương.
“ Thật...thật sao???” Nguyệt Sương giống như tìm được ánh sáng của cuộc đời, vẻ mặt vô cùng hi vọng nói.
“ Đương nhiên, anh rất giữ chứ tín mà” Lâm Thần cố gắng bày ra cái dạng uy tín, tuy rằng trong lòng cậu có chút lấn cấn.
Thấy Nguyệt Sương còn có chút do dự, cậu cũng cảm thấy mình khá nóng vội. Dù sao, em ấy cũng là một vị tiểu thư, nếu như coi cậu là anh trai thì chẳng phải sẽ hạ thấp danh dự cao quý đó sao. Điều này khiến cho cậu muốn rút lại lời của chính mình.
“ Nếu em không thích...”
Tuy nhiên, chưa kịp nói hết, Nguyệt Sương đã ôm chặt người cậu, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc cùng với giọng nói siêu ấm áp:
“ Anh... anh trai...từ nay em có anh trai mới rồi!!! Vui quá đi!!!”
Thấy Nguyệt Sương không còn khóc nữa, thậm chí có chút vui vẻ, cậu cảm thấy mình lại giúp em ấy được một việc lớn.
Bây giờ, thay vì học trò, em ấy lại là em gái mình. Tuy rằng cậu tin là vị phu nhân đó sẽ không chấp nhận, thậm chí phản đối chuyện này nhưng dù sao, cậu vẫn có thể giúp được em ấy là một chuyện quá tốt rồi.
Xoa đầu Nguyệt Sương, cậu căn dăn em ấy:
“ Em đi theo anh, tức là em sẽ phải rời bỏ cuộc sống xa hoa đang có. Anh chắc chắn sẽ hết sức cho em một cuộc sống tốt, nhưng anh vẫn khuyên em nên suy nghĩ lại. Cuộc sống nghèo khó đối với em đó chính là cực hình đó. Hơn nữa, anh hiện tại đang có rất nhiều mối nguy đang rình rập. Anh không muốn em lại khổ sở hơn nữa.”
Lời nói giống như đang nhắc nhở lần cuối đối với Nguyệt Sương. Cậu lấy sự nghèo đói ra để dọa Nguyệt Sương, chỉ mong em ấy sẽ có thể suy nghĩ lại.
Tuy nhiên, cậu vừa nói xong, em ấy đã nhéo lưng cậu, nỗi đau khiến cho cậu nhăn mặt lại. Chỉ thấy em ấy tỏ vẻ bất mãn, bờ má căng phồng cùng đôi môi đỏ mọng chụm lại giống như không hài lòng, nói:
“ Hừ...anh nghĩ em là ai? Mấy cái thứ cỏn con đó là em lại sợ à? Chẳng lẽ anh không tin tưởng em sao?”
Nói xong, Nguyệt Sương còn bồi thêm một nụ hôn lên má của cậu, vẻ mặt thích thú nói:
“ Em chỉ muốn anh mãi mãi bên em, không bao giờ xa rời.”