Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 264: Quyền lợi của "Em gái"



Không thể không nói, hành động của Nguyệt Sương có sức sát thương vô cùng lớn, nhất là đối với một người luôn chiều chuộng em gái như Lâm Thần.

Lâm Thần trong thâm tâm hiện tại, Nguyệt Sương cũng giống như Tiểu Ngọc. Cũng là một cô em gái “ngây thơ, trong sáng”.

Mọi hành động ban nãy của em ấy đều bị cậu quên sạch, độ dễ thương của em ấy đã đánh bại tất cả. Mặc dù lúc này cậu vẫn cảm thấy đau rát do những gì em ấy làm ban nãy, thậm chí đôi môi còn có chút dư vị máu nhưng cậu vẫn không ngần ngại mà ôm nhẹ em ấy vào trong lòng.

Cảm nhận được Lâm Thần đối với mình vô cùng dịu hiền, thậm chí anh ấy còn chẳng hề ghét bỏ trong lòng, mọi cảm xúc vừa nãy đối với cô cũng tan biến.

Cái cảm giác sợ hãi vừa nãy, khi mà chứng kiến anh ấy run sợ ngồi ở ghế lẩm bẩm điều gì đó, trái tim cô như rạn nứt. Lúc đó, cô rất sợ, sợ anh ấy vì chuyện vừa nãy mà ghét cô, rời bỏ cô mà đi. Cái cảm giác đó khiến cho cô, người mà mọi người đều nghĩ là lạnh lùng như băng cũng phải rơi lệ.

Đâu thể ngờ, trong lúc tuyệt vọng đó, anh ấy lại nhận cô làm em gái. Nó chẳng khác nào một cái bánh dâng lên cho cô khi đói cả. Và một điều tất nhiên, cô đương nhiên phải nhận cái thân phận này chứ.

Tuy rằng cái thân phận này không phải là ước muốn cuối của cô nhưng cô cũng biết là đây chỉ là tạm thời. Sau này, cô còn rất nhiều cơ hội cơ mà... tại sao lại phải nóng vội như vậy?

Như bây giờ, cô có thể thoải mái ôm anh ấy mà chẳng sợ có ai đó nói cả, vì cô hiện tại chính là em gái mà anh ấy vô cùng yêu thương cơ mà.

Trong lúc cô đang cố gắng ôm thật chặt Lâm Thần, một giọng có chút nghiêm khắc nhắc nhở:

“ Nguyệt Sương, ôm vậy là đủ rồi!”

Giống như phản xạ của một em gái, cô nhanh chóng buông tay ra. Nhìn ánh mắt có chút nghiêm khắc của Lâm Thần, cô không tự chủ cúi đầu, vẻ mặt tội lỗi nói:

“ Em...em xin lỗi!!!”

Lâm Thần thấy Nguyệt Sương nhập vai nhanh như vậy, cậu cũng chỉ có thể thở dài, nói:

“ Thôi được rồi. Em mau ra ngoài để cho bác sĩ còn thăm khám nha.”

Nghe thấy lời này, Nguyệt Sương ngoan ngoãn đi ra ngoài. Động tác rất nhẹ nhàng, giống như sợ cậu nổi giận.

Nhìn thấy em ấy sợ sệt như vậy, cậu chỉ biết nở nụ cười khổ. Thật ra, Nguyệt Sương làm em gái của cậu cũng không thành vấn đề. Nhưng vấn đề là cậu nên ăn nói với Tiểu Ngọc như thế nào??? Nếu như để em ấy biết là mình có thêm một cô em gái, chẳng biết là cậu sẽ phải đền bù cho em ấy như nào nữa.

Suy nghĩ một chút, cậu ôm đầu rồi lắc lắc bỏ qua. Chuyện này tính sau vậy, cậu chẳng thể bỏ rơi em ấy. Thôi thì đến nước nào hay nước đấy...

Thế là, Lã Hùng cuối cùng cũng có cơ hội thăm khám cho Lâm Thần. Sau khi thăm khám, ông mỉm cười vui vẻ nói:

“ Thưa công tử, sức khỏe của ngài hiện tại đang dần tiến triển ổn định. Chỉ cần nghỉ ở đây vài ngày, ngài sẽ có thể xuất viện được.”

Lâm Thần chỉ gật đầu, không nói gì cả. Ra hiệu cho Lã Hùng rời đi.

Sau khi Lã Hùng rời đi, Nguyệt Sương như một chú thỏ chạy vào, vẻ mặt lo lắng hỏi han:

“ Anh...sức khỏe của anh có tốt không ạ?”

Nguyệt Sương lo lắng như vậy khiến cho Lâm Thần không kìm lòng được mà véo cái đôi má hồng hào của em ấy, vẻ mặt gian xảo nói:

“ Anh đương nhiên là khỏe rồi. Em chẳng lẽ lại muốn anh nằm mãi ở đây sao?”

“ Không...em không có ý đó. Xin anh tha cho em đi mà...” Nguyệt Sương dùng biểu cảm tội lỗi nói.

Lâm Thần dừng lại động tác, nhìn Nguyệt Sương đang xoa hai má nhìn chính mình, cậu không tự chủ mỉm cười hỏi:

“ Cũng tối rồi, Em muốn ăn gì? Để anh nấu cho...”

Lời nói chẳng khác nào như đang mơ, Nguyệt Sương dường như không thể tin nổi, nói:

“ Thật chứ...!!!”

“ Đương nhiên...em là em gái anh...anh phải có bổn phận này chứ!!!” Lâm Thần vừa xoa đầu vừa nói...

“ Yeah!!! Thích quá!” Nguyệt Sương không kìm đợc lòng mà nhảy lên.

Thế là trong những ngày này, mặc dù ở trong bệnh viện nhưng cậu lại khiến cho Nguyệt Sương sướng như tiên. Và chính Nguyệt Sương bây giờ mới biết, cảm giác làm em gái nó hạnh phúc và sung sướng đến như thế nào. Nó khiến cho cô thậm chí còn chẳng muốn rời xa nơi này.

Ở một nơi cách đó rất xa, ở một khu vắng vẻ, nơi mà có lẽ sẽ chẳng có ai để ý tới, bởi vì nó quá âm u, lạnh lẽo đến rợn người.

Thế mà ở đây, một đoàn xe lại đứng ở chỗ này, điều kỳ lạ là những chiếc xe này đều vô cùng sang trọng. Nếu ai có kiến thức, chắc chắn sẽ biết những chiếc xe này đều là những chiếc độc quyền.

Một cô gái với mái tóc đen xõa dài, uốn lượn theo cơn gió, dáng vẻ nhỏ nhắn cùng với một bộ váy lolita dễ thương. Tuy nhiên, vẻ mặt cô ấy lại chẳng hề phù hợp với hai từ “dễ thương” chút nào, đó là một cái vẻ mặt của sự chết chóc, lạnh lùng giống như một ác ma.

Cô ấy đứng đó, nhìn về cái xác xe ô tô đã bị cháy đen, tay phải nắm chặt lộ rõ gân xanh, gằn giọng nói:

“ Không thể ngờ, con ả này lại chạy nhanh như vậy. Mình phải rút gân, lột da ả ta... Nếu như anh ấy có mệnh hệ gì, mình sẽ giết cả nhà ả ta rồi đem vứt cho cá ăn.”

Lời nói có chút điên loạn khiến cho mọi người xung quanh đều tím mặt. Thậm chí, do hành động nắm chặt tay đó mà khiến cho vết thương của bàn tay bị hở, máu trào ra khiến cho băng gạt bị chuyển sang màu đỏ từ lúc nào không hay.

Không ai dám nói gì, thậm chí đến cả thở mạnh cũng không dám. Đây là lần đầu tiên, cô chủ của bọn họ lại thành ra bộ dáng này.

Hơn nữa, hành động của cô chủ vô cùng cực đoan và đẫm máu, họ nhớ lại, mấy tên công tử bị chính bọn họ đánh ngất bởi vì châm chọc cô chủ đó, cứ tưởng chỉ là giáo huấn bọn họ. Đâu ai có thể ngờ, cô chủ Linh Nhi, người mà bọn họ cho là điềm tĩnh lại cầm trên tay con dao, ý định “móc mắt” từng người một.

Cái ánh mắt đó, con dao mà cô chủ cầm trên tay đó, bọn họ không bao giờ quên. Đến bây giờ, họ vẫn còn in sâu hình tượng đó trong đầu, không thể nào quên

Nếu không phải Tư Hạ chạy đến ngăn cản kịp thời, chắc chắn bọn họ sẽ ám ảnh suốt đời mất. Sau vụ đó, rất nhiều người trong bọn họ đã xin nghỉ, bởi họ rất sợ người “xấu số” lại chính là họ.

Tư Hạ ở một bên, vẻ mặt có chút buồn rầu, từ từ đi đến rồi khoác cho Linh Nhi một chiếc áo khoác. Động tác vô cùng nhẹ nhàng khiêm tốn, giống như sợ cô chủ nhận ra vậy.

Sau đó, cô từ từ khuyên bảo:

“ Cô chủ, kìm nén xúc động. Chúng ta nên quay trở về.”

Mấy ngày hôm nay, cô lúc nào cũng phải ở trong trạng thái căng thẳng. Lúc nào cũng phải giám sát cô chủ, chỉ cần không để ý là cô ấy sẽ nổi điên và làm ra những chuyện vô cùng điên rồ.

Mặc dù cô đã nói dối là cậu chủ vẫn còn rất khỏe mạnh, nhưng dường như việc có người khác cướp đi cậu chủ vẫn khiến cho cô chủ trở nên điên loạn.

Linh Nhi đứng đó nhìn, cho đến khi trời đã về đêm. Những cơn gió lạnh buốt lòng người thổi qua làm cho ai cũng run rẩy, lúc này, Linh Nhi mới xoay người, đi thẳng vào trong xe.