Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 271: Ở cùng



Tư Hạ nói xong, cô xoay người, vẻ mặt lạnh băng, tự nói với giọng âm lãnh tàn khốc:

“ Đây chỉ là khởi đầu thôi. Rất nhanh... rất nhanh các người sẽ biết thế nào là địa ngục...”

Trong suy nghĩ của cô, cậu chủ là một người mà cô vô cùng tôn kính, ngưỡng mộ. Mọi phương diện của cậu ấy đều khiến cô nể phục, thậm chí là khiến cho cô sùng bái. Vậy nên, không một ai được làm tổn thương cậu chủ, người mà cô chủ vô cùng yêu quý.

Tuy là cô chủ bảo cô giết tất cả những người này, nhưng đối với cô, nó chưa đủ. Động vào cậu chủ, cô phải khiến cho bọn chúng sống không bằng chết, thậm chí phải cầu xin để được chết thì mới có thể giải được nỗi uất ức trong lòng cô.

Cậu chủ là một người hiền lành, thậm chí là tốt bụng đến mức còn không nghĩ tới bản thân. Cậu chủ tốt tính như vậy, thế mà các người dám động đến cậu ấy...

Tư Hạ càng nghĩ, cô càng tức giận, thậm chí còn chẳng kém so với Linh Nhi là mấy. Ánh mắt đỏ rực, hàm răng cắn chặt cùng với đôi tay run rẩy giống như muốn giết một ai đó.

“ Được rồi... toàn bộ băng đảng hôm nay, đừng hòng có một ai sống sót rời khỏi đây.”

Cách nơi đó rất xa, xe của cậu ấy đang đỗ ở bãi đất trống. Trong xe, cậu đã ngủ đi từ lúc nào không biết. Chiếc xe này cũng rất đặc biệt, nó có thể biến dàn ghế phía trước thành một chiếc giường. Hơn nữa, cảnh báo của xe đều theo chuẩn quân đội, thế nên cậu mới có thể thả lỏng tư thái mà chìm vào giấc ngủ nhanh như vậy.

Có lẽ, chính cậu cũng chẳng biết rằng, vì cậu, rất nhiều băng đảng ở ngoại thành đều đã bị xóa sổ.

Sáng hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, những giọt sương long lanh vẫn còn đọng trên kẽ lá, gió lạnh thổi qua khiến chúng rơi xuống, thấm vào trong đất. Nguyệt Sương từ trong giấc mơ tỉnh dậy, vẻ mặt vẫn còn mơ màng tự hỏi:

“ Đây...đây là đâu?”

Cảm giác đầu vẫn còn đau nhức, cô cố gắng ngồi dậy, xoay đầu ngắm nhìn xung quanh...

“ Mình nhớ là hôm qua là đang ngủ trong vòng tay của anh ấy mà nhỉ? Anh ấy hiện giờ đang ở đâu vậy?”

Trong lúc đang tự hỏi, cô nhìn thấy một thân hình đang làm thứ gì đó bên ngoài cửa.

Không chần chừ, cô ngước lên nhìn thông qua cái cửa sổ đang có trong xe, thấy bóng hình quen thuộc đó, cô lại cảm thấy ấm áp vô cùng:

“ Mình...mình được ở chung với anh ấy rồi...”

Nhớ lại hôm qua, khi mà cô gặp lại mẹ của mình, thật sự lúc đó, nỗi sợ bao trùm lấy toàn bộ tâm trí cô. Lúc đó, cô rất sợ hãi, nhất là khi mẹ của cô tuôn những lời nói nặng nề lên người. Khi đó, cô cảm giác như mình chỉ muốn chết đi cho xong.

Ở cùng với anh ấy, cô mới biết cảm giác được yêu thương, chăm sóc nó như thế nào. Một thứ tưởng chừng vô cùng đơn giản nhưng lại rất xa xỉ đối với một tiểu thư như cô. Được anh ấy chăm sóc như vậy, chính cô cũng sinh ra tính ỷ lại, thậm chí là thèm khát được anh ấy chiều chuộng.

Cô không muốn quay trở lại cuộc sống tẻ nhạt, phải ép buộc mình thành một cô gái lạnh lùng như kia. Cô muốn mình được yêu thương, chiều chuộng giống như bây giờ. Thế nên, cô nhất định phải giữ lấy anh ấy bên mình, mặc cho mẹ cô phản đối như thế nào?

Tuy rằng không biết tại sao mẹ cô lại đồng ý như vậy? Bởi cô biết tính cách của mẹ cô... Lẽ ra, điều này không thể xảy ra được...

Vẻ mặt cô có chút hoài nghi, cô tiện tay véo má mình một cái, cảm giác đau đớn khiến cho cô không tự chủ kêu:

“ Đau...đau...”

Tuy nhiên, cô không hề nhăn nhó, thậm chí, vẻ mặt của cô lại trở nên sung sướng. Bởi nó đau thì tức đây chính là hiện thực, mà đã là hiện thực thì mẹ đã chấp nhận cho cô ở cùng anh ấy. Cái cảm giác lúc trước khi mà lo sợ mẹ cô phát hiện đã biến mất, thay vào đó là thứ cảm giác háo hức lạ thường.

Sau khi tân trang lại, cô không nhảy ngay, mà đứng một bên cửa, chờ Lâm Thần không để ý mà rón rén đi đến.

Lâm Thần lúc này đang tự nấu bữa sáng. Trong xe có đầy đủ thức ăn, cậu chẳng phải lo nghĩ gì cả, đúng là chiếc xe thần kỳ mà. Không việc gì mà chiếc xe này không làm được cả...

Đang nấu một chút cơm cà ri cho hai người cùng với một số món tráng miệng. Do không để ý xung quanh nên trong lúc cậu đang lấy một số đồ trong túi thì đã bị một thân hình mềm mại nhỏ nhắn tập kích, hai mắt cậu bị ai đó bịt lại.

“ Bắt được anh rồi...hihi” Nguyệt Sương dán sát lấy Lâm Thần, kích động kêu.

Nếu là bình thường, một cô gái làm hành động như này thì chẳng khác nào là đang dụ hoặc. Tuy nhiên, cậu lúc này lại chẳng hề có chút tâm tư nào đối với em ấy, bởi trong thâm tâm cậu, Nguyệt Sương chính là cô em gái dễ thương.

Thế nên, cho dù bị Nguyệt Sương tập kích, hai mắt bị bịt lại nhưng cậu không hề giận, thậm chí cậu còn nở nụ cười nói lại em ấy:

“ Được rồi được rồi...anh cũng sắp nấu xong đồ ăn, thấy em khỏe như này là anh thấy vui rồi.”

Nói xong, Nguyệt Sương buông hai tay ra, cậu lúc này mới nhìn rõ. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Nguyệt Sương, cậu không kìm được mà khen:

“ Bồ đồ em mặc rất hợp đó!”

Đúng vậy, lời nói của cậu chính là từ tâm mà ra. Nguyệt Sương lúc này khoác trên mình một bộ váy ngắn màu hồng, in hình họa tiết gấu trông vô cùng ngây thơ dễ thương, mái tóc đen xõa dài khiến cho Nguyệt Sương mang một nét gì đó của sự trưởng thành.

Hơn nữa, cậu còn thấy em ấy còn đi tất ren, thứ mà trước giờ cậu chưa bao giờ thấy. Sự kết hợp độc đáo này chẳng những không hề bài xích nhau, thậm chí nó còn khiến cho em ấy trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết. Một cô gái mang trong mình sự ngây thơ, dễ thương nhưng lại vô cùng quyến rũ và trưởng thành.

Thấy Lâm Thần nhìn mình, Nguyệt Sương không hề xấu hổ, trái lại cô còn mỉm cười ngọt ngào nói:

“ Anh thích em mặc gì...em sẽ chiều anh tất...”

“Hự...Những lời này em đừng nói...” Lâm Thần bịt mũi của mình rồi cố gắng nói...

Lâm Thần vừa bịt mũi vừa cố gắng tránh những suy nghĩ tà đạo. Nguyệt Sương dễ thương quá mức rồi, nó chính là vũ khí chí mạng đối với cậu. Là một người anh trai, cậu không thể để em ấy thấy bộ dáng này của cậu được.

Dứt khoát, cậu xoay người rời đi, để lại Nguyệt Sương đang mỉm cười phía sau. Cậu dám chắc, nếu còn để em ấy “tấn công”, chắc chắn cậu sẽ bị mê hoặc vào trong đó mất.’

Thấy Lâm Thần có chút đỏ mặt xoay người rời đi, Nguyệt Sương đang tươi cười ngây thơ chuyển sang nụ cười hình trăng non.

Tuy nhiên, cô lại không đuổi theo như thường lệ. Hai chân bước đi thong dong, cô từ từ chuẩn bị bữa ăn cùng với Lâm Thần.

Sau mười năm phút, Nguyệt Sương cùng với Lâm Thần cũng đã thưởng thức xong bữa sáng. Tuy rằng bữa sáng chỉ có cà ri cùng với một chút hoa quả nhưng có vẻ như Nguyệt Sương cũng hưởng thụ, chẳng giống như một vị đại tiểu thư tý nào cả. Điều này khiến cho Lâm Thần rất vui, vì cậu sợ rằng em ấy sẽ không thích ứng kịp.

Hai tay cô xoa xoa bụng đang no căng của mình cùng với vẻ mặt sung sướng nói:

“ Bữa sáng này thật là ngon... không hổ là anh trai em...nấu cái gì cũng tuyệt vời cả!!!”

Lâm Thần cầm lấy cốc nước ép, từ từ đưa cho Nguyệt Sương. Cho đến khi em ấy vui vẻ nhận lấy, cậu mới cười nói:

“ Trong khoảng thời gian này, em sẽ sống cùng với anh. Chuyện này đối với em...”

Chưa kịp nói đến hết câu, Nguyệt Sương dùng cái vẻ mặt giống như bắt được vàng nói:

“ Thật...thật ư!!! Em sẽ sống cùng với anh sao???”

Lâm Thần thấy Nguyệt Sương ngạc nhiên như vậy, thế nên cậu mới thở dài nói:

“ Đúng vậy!!! Bệnh viện đó chúng ta không thể ở được nữa. Vậy nên anh mới rời đến đây. À mà em đừng sợ, nếu em muốn thì anh vẫn sẽ giúp em về nhà...”

Ngay khi nói câu này, miệng của cậu bị tay Nguyệt Sương bịt lại khiến cho lời của cậu bị ngắt quãng.

Không hiểu chuyện gì xảy ra, cậu lại nghe thấy giọng nói nghiêm túc đến từ em ấy:

“ Được rồi...anh đừng nói tới nhà nữa. Em sẽ ở cùng anh. Kể cả anh ở đâu thì em cũng sẽ đi cùng.”