Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 272: Nghe lén



Buổi tối hôm đó, Lâm Thần đã cùng với Nguyệt Sương thuê hẳn một căn nhà. Với chiếc thẻ đen quyền lực đó, cậu muốn giúp cho Nguyệt Sương cảm giác thoải mái nhất có thể. Không chỉ bởi lời hứa mà cậu đã hứa với Nguyệt Lan, trên hết, cậu muốn chiều chuộng em ấy hết mức có thể.

Cậu rất muốn hỏi ý kiến của Nguyệt Sương, vì thật sự bản thân chẳng hề có chút kinh nghiệm nào về chuyện chọn căn phòng cả. Thế nhưng, dường như em ấy chẳng hề để ý chuyện này, một mực đeo bám tay cậu, từ lúc chọn phòng cho đến lúc thanh toán, em ấy không hề rời khỏi vòng tay cậu cả. Hỏi ý kiến thì em ấy cũng chỉ mỉm cười rồi gật đầu, nó làm cho cậu rất bối rối.

Cuối cùng, cậu thuê căn nhà đắt nhất ở chỗ này. Căn nhà có đầy đủ các dụng cụ thiết yếu, hơn nữa còn có bể bơi, khung cảnh cũng khá đẹp và quan trọng hơn, nó khá rộng, đủ để cho hai người ở.

Ban đầu, Nguyệt Sương nhất quyết muốn ở chung với cậu, mặc cho cậu khuyên bảo như thế nào thì em ấy vẫn không hề muốn đổi ý. Thậm chí, em ấy còn dùng những giọt nước mắt để đánh vào “lòng nhân ái” của cậu. Khiến cho cậu suýt chút nữa gục ngã.

Tuy nhiên, cái gì thì cậu có thể chiều nhưng riêng cái này thì không được. Một trai một gái ở chung phòng? Có một câu mà cậu từng học: “Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy”.

Nguyệt Sương chẳng hề có quan hệ huyết thống, hơn nữa em ấy còn là một mỹ nữ đẹp làm điên đảo chúng sinh. Hơn nữa, em ấy còn vô cùng ngây thơ, lúc nào cũng dán thẳng vào người cậu. Với một người con trai đang tuổi lớn như cậu thì chắc chắn đây chính là một sự thử thách vô cùng to lớn đối với tâm trí, thế nên, để tránh trường hợp xấu xảy ra, mặc cho em ấy còn nải nỉ, van xin như thế nào thì cậu vẫn nhất quyết đuổi em ấy sang phòng bên.

Sau khi Nguyệt Sương không tình nguyện đi ra, cậu mới thở một hơi nhẹ nhõm. Cuối cùng, cậu cũng có một chút không gian riêng tư để có thể làm một việc quan trọng. Thứ mà cậu rất sợ có ai khác nhìn thấy...

( Đang NNN đó, đừng suy nghĩ đen tối).

Chiếc điện thoại được cậu lấy ra trong túi, sau vài lần ấn nút, trong điện thoại xuất hiện hình ảnh một cô gái.

Ngay khi thấy hình ảnh, Lâm Thần mới mỉm cười nói:

“ Tiểu Ngọc! Anh gọi điện có vẻ hơi muộn nhỉ!”

Mỗi khi thấy hình ảnh Tiểu Ngọc, tâm trí cậu lại cảm thấy dễ chịu. Tuy vậy, Tiểu Ngọc khi nghe thấy cậu nói, vẻ mặt của em ấy tỏ vẻ không vui, sau đó nói với giọng có chút bất mãn:

“ Hừ! Anh không nhớ em sao? Tại sao hôm qua anh không gọi cho em? Anh có biết là vì anh không gọi mà cả đêm qua em không ngủ được không?”

Đầu cậu bắt đầu đổ mồ hôi khi nghe thấy câu hỏi này. Do đêm qua là cậu bỗng ngủ quên nên không thể gọi cho Tiểu Ngọc được. Tuy vậy, nếu cậu dám nói cái lý do này thì chắc chắn em ấy sẽ giãy nảy lên cho mà xem.

Đáng sợ hơn, cậu còn nghe thấy em ấy nói lớn với giọng điệu vô cùng tức giận:

“ Hay là...anh có con ả nào khác ngoài em rồi? Anh không cần đứa em gái này nữa ư?”

Thấy Tiểu Ngọc bắt đầu rơi nước mắt, chân tay cậu luống cuống, nhanh chóng giải thích:

“ Em...em nói gì vậy? Em là đứa em gái dễ thương nhất của anh cơ mà?”

“Không...em không tin...anh thật sự đã hết yêu em rồi!” Tiểu Ngọc khóc lóc nói.

“ Để...để anh nói hết được không?” Lâm Thần càng lúc càng luống cuống.

Thế là, trong suốt vài tiếng, cậu phải cố gắng giải thích cho Tiểu Ngọc. Rồi còn phải dỗ dành, nịnh nọt... Có thể nói sẽ chẳng có vấn đề gì, nếu như ở bên ngoài không có Nguyệt Sương đang áp tai vào cửa rồi nghe thấy từng từ mà cậu trò chuyện với em ấy.

Quay trở lại lúc trước, sau khi bị Lâm Thần đuổi ra khỏi phòng, cô cảm thấy vô cùng tức giận đi về phòng của mình. Ngay khi về, cô trút giận vào con gấu bông ở trên giường, vừa đánh nó vừa cáu giận kêu:

“ Anh là đồ không hiểu phong tình. Anh là đồ ngốc, ngốc quá đi mà...”

Trút giận xong, cô hầm hực đi vào phòng tắm nhằm làm quên đi chuyện vừa nãy. Mặc dù trong lòng có chút bất mãn nhưng cô vẫn mỉm cười một cách đầy xấu xa. Bởi vì, trong tay của cô đang có một chìa khóa nhỏ...

Cầm lấy chiếc chìa khóa trong tay, tay còn lại chà chà đôi chân trắng nõn trong bồn tắm chứa đầy nước, cô cười một cách đầy xấu xa, tự nói:

“ Anh đã không muốn uống rượu mời thì đừng hỏi tại sao bổn tiểu thư lại cho anh uống rượu phạt. Để xem đêm nay, anh đủ sức để đuổi em ra khỏi phòng không?”

Nói xong, cô không tự chủ mà liếm môi một cái. Một hành động mê hoặc chết người. Có lẽ, nếu như Lâm Thần mà biết, chắc chắn cậu sẽ trưng cái bộ mặt dở khóc dở cười. Cho Nguyệt Sương ở chung thì đã nguy hiểm rồi, không cho cô ấy ở chung thì lại càng khiến cho mọi chuyện rắc rối hơn.

Thế nhưng, khi mà Nguyệt Sương tắm xong, mái tóc vẫn còn hơi ươn ướt cùng với bộ đồ áo ngủ. Đột nhiên, cô lại nghe Lâm Thần đang nói chuyện với ai đó.

Thế nên, đó là lý do tại sao lúc này cô lại ở chỗ này. Càng nghe, cô càng tức giận, hai tay của cô nắm chặt nổi cả gân xanh, ánh mắt sắc bén như dao có thể khiến bất kỳ ai phải dè chừng cùng với hàm răng cắn chặt vào nhau tạo ra tiếng “ken két”.

“ Con nhỏ Tiểu Ngọc là ai? Tại sao anh ấy lại nói chuyện với cô ta? Anh ấy chỉ có thể là của mình, duy nhất là của mình?”

“Đây...đây là ngoại tình...Chắc chắn là như vậy. Không thể ngờ, anh ấy có mình rồi mà vẫn còn đi ve vỡn những cô gái khác. Thật không thể tha thứ, nhất định không thể tha thứ.”

Cô muốn đập cửa xông vào, sau đó giành lấy điện thoại của Lâm Thần, sau đó cười lớn lên hét thẳng vào cái điện thoại đó:

“ Mày là con đi*m nào mà dám ve vỡn anh ấy. Nói cho cô biết, tôi chính là bạn gái, là bạn gái duy nhất của anh ấy. Tôi khuyên cô một câu chân thành là nên cút khỏi mắt của anh ấy, nếu không thì có một ngày tôi sẽ cho cô biết thế nào là địa ngục.”

Ý nghĩ là như vậy nhưng khi cô đặt tay lên nắm cửa, lý trí của cô đã ngăn cản hành động này. Cô lúc đó lại nhận ra một thứ vô cùng quan trọng.

Lúc này, nếu cô làm như vậy, toàn bộ hình tượng em gái ngoan ngoãn mà cô xây dựng bấy lâu nay sẽ bị sụp đổ hoàn toàn. Thậm chí, nó sẽ gây ra ác cảm đối với anh ấy- thứ mà cô vô cùng sợ hãi.

Nỗi sợ chính là kẻ thù của sự tức giận. Chính nó đã khiến cho cô tỉnh táo hơn, từ đó cô mới có thể từ từ mà nghe hết cuộc trò chuyện này. Mặc cho trong lòng cô luôn có một ngọn lửa như muốn bùng lên.

Trong lòng cô, không một ai có thể cướp lấy thứ gì cô thích. Từ bé, mẹ của cô đã nói: Con muốn thứ gì thì phải dành lấy nó bằng được, bởi vì không ai xứng đáng hơn con. Lời nói đó đã in sâu trong tâm trí cô, khiến cho cô có một lòng háo thắng rất mãnh liệt.

Cô lúc này đang muốn nghe xem, người tên Tiểu Ngọc đó rốt cuộc thân thiết với anh ấy đến mức nào.

Tuy nhiên, sau khi lắng nghe hết cuộc trò chuyện, cô mới nhận ra, cái người mà cô cho là “người thứ ba” đó lại chính là em gái ruột của anh ấy. Lúc này, cô mới thở phào một hơi.

Nếu là em gái, cô hiểu lý do tại sao anh ấy phải dỗ dành ngọt ngào như vậy rồi. Bởi vì chính cô cũng là em gái nên cô hiểu rất rõ. Hơn nữa, em gái thì không thể trở thành bạn gái được...

Nghĩ đến đây...vẻ mặt cô lại đổi sắc. Vị trí em gái...không, cô không muốn anh ấy thương cô ta hơn mình. Chỉ có cô mới là em gái ngoan ngoãn đó, cô không muốn sẻ chia tình cảm này cho bất kỳ ai.

“Không được rồi...mình phải hành động.” Nguyệt Sương tự nhủ với mình.