“ Haha… mày nghĩ một mình mày có thể làm gì được bọn tao” Một người đàn ông khuôn mặt dữ tợn, một tay ném con chuột bị cắn thành đôi sang một bên, trên miệng dính máu be bét vô cùng kinh dị khinh thường nói.
Nếu là người bình thường mà nhìn thấy tràng cảnh này chắc chắn sẽ không tự chủ mà nôn ói, sợ hãi, cầu xin tha thứ. Thế nhưng, Lâm Thần lại vô cùng bình tĩnh, ánh mắt đỏ rực màu máu giống như đang chuẩn bị làm một điều gì đó.
Từng tiếng phì cười nhạo báng, tiếng chuột kêu chít chít, mùi hôi thối nồng nạc cùng với sự ẩm ướt khó chịu đang từ từ hành hạ tâm trí, thế nhưng cậu vẫn ngồi yên đó, không hề kêu lên một câu nào.
Ngay khi bọn họ tiến đủ gần, cậu lập tức hạ đòn sát thủ, một mảnh kính ngay lập tức cắm thẳng vào tên cầm đầu, máu tươi bắn tung tóe, nhuốm căn phòng thành màu đỏ kinh rợn.
Thế nhưng, hành động của cậu không chỉ khiến những tên đằng sau sợ hãi, trái ngược lại, họ giống như điên cuồng lao vào, giống như muốn xé xác cậu ra.
Có thể ở bên ngoài, cậu rất mạnh, thậm chí một mình chiến đấu với một tiểu đội cũng có thể. Tuy nhiên ở đây chính là nhà tù, nơi những kẻ tàn ác, nguy hiểm nhất tập hợp. Vậy nên kể cả cậu là vô địch thì trước những đợt tấn công của những kẻ khát máu này thì cũng sẽ bị thất thủ. Hơn nữa, sức lực cậu lại có hạn.
Trong tay có vũ khí, những kinh nghiệm vốn có, vậy nên rất nhiều tên đã phải trả giá cho hành động của mình. Thế nhưng, bọn họ làm gì có khả năng để cậu rảnh một hơi thở nào.
Hết người này thì người khác lại đến, cậu cũng bắt đầu lộ ra sơ hở, cả cơ thể bắt đầu xuất hiện vết thương. Đây thực sự chính là thời khắc sinh tử của cậu.
Cuộc chiến xảy ra vô cùng căng thẳng. Cả hai bên không ai nhường bên nào. Giáo quan trong này cũng chẳng thèm quan tâm đến sống chết của tù nhân, vậy nên không có bất kỳ một chút can thiệp nào.
Điều đáng sợ hơn, vì không có đồ ăn, thức uống nên những tù nhân ở đây phải ăn chính những con chuột, gián…thậm chí là cả xác những kẻ đã chết. Một cảnh tượng chỉ có thể gặp tại địa ngục mới xuất hiện.
Lâm Thần ngày đầu thì có thể chấn trụ được những kẻ ở đây, dù sao thì bọn họ cũng biết cậu không dễ chọc, thế nhưng điều sâu xa hơn chính là cậu đang càng ngày càng suy yếu.
Những vết thương, những cú đánh giáng vào người khiến cho cậu đau đớn đến muốn ngất đi. Rồi cả những cơn đói, cơn khát đang từ từ bào mòn sức lực. Trong đêm định mệnh đó, cậu cảm giác nó dài như cả thế kỷ. Bọn họ luôn luôn tìm cơ hội tập kích, không để cho cậu có chút khoảng thời gian nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai rồi ngày thứ ba, trước sự tấn công điên cuồng của những kẻ máu lạnh, cậu giống như bao tải cát để cho người ta ra sức đánh đập. Cơ thể mệt mỏi, chậm chạp, cũng may là bọn họ không hạ tử thủ, tuy nhiên cảm giác bị đánh đập như vậy đúng thật là khiến cậu không tài nào chịu được.
Không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, chỉ biết sau đó, , toàn bộ những kẻ điên rồ đã dùng những đòn tấn công dã man nhất lên người cậu. Cậu như một con chuột chết bị bọn chúng ném xuống cống rãnh, cả đám đều cho rằng cậu đã chết, thế nhưng trên mặt ai cũng cười một cách điên khùng.
Cậu lúc đó cảm tưởng mình chắc chắn phải chết, cơ thể đau đớn đến nỗi cậu mất đi ý thức. Dù vậy, trước khi mất đi ý thức, suy nghĩ đầu tiên của cậu chính là:
“ Linh Nhi, anh xin lỗi vì đã không làm tròn trách nhiệm!”
…
“ Anh…anh ơi…anh tại sao lại thành ra nông nỗi này!” Một giọng nói đau thương, bi đát xuất hiện trong tâm trí.
Đó là ai? Linh Nhi? Mình gặp ảo giác hay sao? Em ấy làm sao lại xuất hiện tại chỗ này?
Cậu muốn mở mắt để có thể ngắm nhìn em ấy, thế nhưng cơ thể clúc này dường như chẳng phải của cậu, cảm giác nặng trĩu không thể làm gì. Ý thức cậu cũng dần mơ hồ.
“ Vậy là hết rồi sao?”
Cứ tưởng lần này, cậu sẽ không thể nào tỉnh lại, thế nhưng bằng một phép màu nào đó, ánh sáng từ từ rọi chiếu cả tâm trí cậu. Dù cho chỉ là một tia nhỏ, cậu cũng điên cuồng với lấy.
Cậu không thể chết. Linh Nhi, Nguyệt Sương, Tiểu Ngọc… rất nhiều người đang cần cậu, đợi cậu trở về. Cậu đã hứa với các em ấy, vậy nên bằng mọi giá, cậu phải sống…
Vậy là…
Linh Nhi khi này đang bận bịu dọn dẹp căn phòng, động tác vô cùng thuần thục. Có lẽ chính cô cũng không biết bản thân đã thành thạo việc này từ lúc nào, chỉ biết là cứ đều đặn mỗi buổi, cô đều dọn dẹp, giống như chỉ có làm vậy thì mới khiến cho cô cảm thấy vui vẻ.
Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, cô cũng quên dần mình chính là một tiểu thư, một kẻ có thể định đoạt số phận cả một đất nước. Không còn mặc trên thân những y phục cao quý, những trang sức đắt tiền. Tất cả những gì cô đang mặc trên thân chỉ là một bộ đồ bệnh nhân trắng đơn sắc cùng với một chiếc nhẫn cưới của Lâm Thần ban tặng.
Ngày ngày, cô chăm sóc tận tình, ngồi hát, kể chuyện. Đêm đến ngủ cạnh anh ấy, tâm sự những gì cô muốn… Chỉ cần như vậy thôi, cô cũng thấy cuộc sống trôi qua rất yên bình.
Khi cô quét mắt như thường ngày trên chiếc giường bệnh, một cảnh tượng khiến cho cô không tự chủ rơi lệ, giọng nói nghẹn ngào:
“ Anh…anh tỉnh, anh đã tỉnh thật rồi sao?”
Một câu nói nhưng ẩn chứa không biết bao nhiêu nỗi nhớ, nỗi chờ mong. Vì Lâm Thần, cô đã khóc rất nhiều, thậm chí đến nỗi sưng mắt. Không một ai hiểu được khi ấy cô đau đớn như thế nào?
Cô mặc dù đã vô số lần bắt cóc cậu ấy, thế nhưng mỗi lần, cô đều muốn dành những thứ tốt nhất cho anh ấy. Cô muốn mình là người duy nhất bầu bạn, nói chuyện, ngủ cùng với anh ấy. Bởi đối với cô, Lâm Thần chính là tất cả, cô có thể hi sinh bản thân mình vì anh ấy, cô muốn nâng niu anh ấy trong lòng bàn tay… Thế mà, anh ấy lại có thể thành ra nông nỗi này, làm sao cô có thể chịu được chứ.
Lâm Thần cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn đến muốn ngất đi, vì cổ bị tổn thương, cậu khi này chỉ có thể liếc nhìn bằng ánh mắt.
Thấy Linh Nhi trở nên tàn tạ hơn rất nhiều so với lúc trước, một cảm giác vừa đau đớn, vừa hối hận cực độ nảy ra trong lòng. Cậu điên cuồng dùng tay mình để cố gắng an ủi em ấy.
Linh Nhi dường như nhận ra Lâm Thần đang làm hành động cực kỳ nguy hiểm, cô nhanh chóng cầm lấy tay của Lâm Thần, vẻ mặt hoảng sợ kêu:
“ Anh đừng làm như vậy. Khi này anh thật sự rất yếu!”
Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của em ấy, lần đầu tiên trong cuộc đời, nước mắt cậu không tự chủ rơi. Điều này càng làm cho Linh Nhi hoảng sợ, cô vội vàng muốn kêu y tá đến, thế nhưng giọng nói mặc dù rất nhỏ, khàn khàn lại khiến cho cô cảm thấy rất ấm lòng.
“ Linh…Linh Nhi… Em có đồng ý làm vợ anh không?”
Một câu nói, chỉ một câu này thôi, toàn bộ những cảm xúc tiêu cực trong lòng đều tan biến. Trong lòng cô giống như được lấp đầy bởi tình yêu ấm áp đến từ anh ấy. Vẻ mặt cô trở nên đỏ ửng, hai mắt không giấu nổi hạnh phúc quay lại nhìn Lâm Thần. Hai tay cô ấy nắm nhẹ nhàng bàn tay Lâm Thần, gật đầu một cách vô cùng tự nhiên, nói rất ngọt ngào: