Hạnh phúc đến quá bất ngờ, Linh Nhi dường như vẫn chưa thích ứng kịp. Lần đầu tiên, anh ấy lại nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, lo lắng như vậy.
Nhìn lại bản thân mình hiện tại, cô không tự chủ che mặt, ánh mắt xấu hổ không dám nhìn Lâm Thần, nghẹn ngào nói:
“ Em…em hiện tại xấu lắm phải không?”
Cũng phải thôi, cô hiện tại đâu có giống như trước. Ánh mắt thâm cuồng, thân thể gầy yếu, thậm chí cô còn không có trang điểm… Nếu anh ấy chê cô xấu, sau đó không thích cô thì sao?
Vừa nói, cô giống như sợ hãi nên cả thân thể bắt đầu run rẩy, điều này làm cho Lâm Thần không khỏi mỉm cười.
“ Em nói cái gì vậy? Trong mắt anh, em là đẹp nhất!”
Ánh mắt ấy chàn đầy chờ mong, đủ để bất cứ người nào cảm thấy mềm lòng. Và tất nhiên, khi này chính cậu cũng cảm thấy em ấy vẫn rất xinh đẹp, vậy nên cậu chẳng có lý do gì để nói dối cả:
“ Đúng vậy, anh thậm chí còn bị em mê hoặc cơ mà!” Cậu cười cười nói đùa.
Nghe đến đây, trong đầu Linh Nhi xuất hiện khung cảnh cô đè anh ấy trên giường, khi đó, cô nhìn thấy ánh mắt anh ấy né tránh. Cảm giác ngọt ngào đó khiến cho cô lại có cảm giác hưng phấn.
“Hóa ra, anh ấy đã thích mình từ lâu rồi sao? Anh ấy thật là… tại sao bây giờ mới nói ra.” Trong đầu cô bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Thế nhưng, càng nghĩ, cô lại càng cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Nếu không phải anh ấy đang rất yếu thì ngay lúc này cô chỉ muốn nhảy xồ vào, ôm chặt người trong mộng trước mặt.
Ánh mắt Linh Nhi khi này trở nên vô cùng nóng bỏng, thậm chí Lâm Thần còn có chút sởn da gà. Thế nhưng cậu lại không hề tỏ ra khó chịu, thậm chí là có chút vui vẻ.
Linh Nhi hi sinh lớn như vậy, cậu cũng nên đền bù cho em ấy rồi. Thật đúng là trớ trêu, ban đầu, cậu còn tự mình nghĩ rằng bản thân sẽ không có duyên với cô ấy. Ai dè cho đến cuối cùng, sau bao nhiêu khó khăn gian khổ, Linh Nhi lại là người sánh vai đến cuối đời với cậu.
Nghĩ đến cũng kỳ lạ, một người có thể nói là rất “bình thường”, sống giản dị trong một vùng nông thôn lại có thể chạm được tới một trong những vị tiểu thư đáng sợ, khủng khiếp nhất. Chỉ cần nghe tới đây thôi thì có thể viết ra được một câu chuyện li kì đúng không nhỉ?
Mặc dù không biết rõ toàn bộ câu chuyện, tuy nhiên từ những gì nhìn trước mắt, cậu có thể suy đoán được sự việc đã xảy ra. Em ấy đã tự mình cứu cậu, chăm sóc cậu tận tình.
Có thể nói, nếu không có Linh Nhi thì cậu không thể sống đến hiện tại. Trong ánh mắt của em ấy, cậu có thể cảm nhận được sự quan tâm, tình yêu đến mức làm cậu hòa tan. Vì cậu, em ấy có thể sẵn sàng làm tất cả, thậm chí bỏ cả thân phận tiểu thư sao.
“Thật ngốc, em ấy thật là ngốc!” Cậu trong đầu suy nghĩ thoáng chốc, lắc đầu cười nhẹ.
Chuyện Lâm Thần tỉnh lại chẳng khác gì cơn địa chấn, vô số gia tộc lại muốn cử người chúc mừng, tiện thể ra sức tìm quà chúc phúc cho hai người. Vô số công tử khi nghe tin Linh Nhi chuẩn bị kết hôn đều mặt mày ủ rũ. Ai ai trong lòng cũng không cam phục, tại sao một nữ thần như cô ấy lại bị một tên nhà quê chiếm lấy. Thật sự muốn tức chết người ta.
Thế nhưng, tức thì tức, chẳng một ai dám hở ra bất cứ câu gì phàn nàn cả. Bởi ai cũng biết Linh Nhi đáng sợ, ác độc như thế nào, một câu nói của cô ấy có thể khiến cả gia tộc bọn họ khó có thể ngóc đầu, thế nên ngu gì mà đắc tội với cô ấy.
Còn với những vị tiểu thư, khi trông thấy dung mạo của chú rể, ai ai cũng tim đập rộn nhịp. Đơn giản vì quá đẹp, đẹp đến nỗi chỉ cần nhìn thôi, các cô cũng cảm thấy si mê.
Cái đẹp thì ai mà chẳng thích, cho đù đó là nam hay nữ, già hay trẻ. Hơn nữa, các vị tiểu thư lại càng chú trọng hơn, họ luôn muốn người bạn đời của họ hoàn hảo nhất, tuyệt vời nhất.
Mặc dù bọn họ khá là khinh thường gia cảnh của Lâm Thần, dù sao thì một kẻ nhà quê mới lên thì làm sao có thể chạm được tới giới quý tộc như các cô chứ. Thế nhưng nhan sắc của cậu ta đã bù đắp lại tất cả, thậm chí còn hơn cả mong đợi.
Ai ai cũng ghen tỵ, tuy nhiên chẳng người nào dám biểu hiện ra bên ngoài, vô số món quà được gửi tặng khiến cho Lâm Thần không biết phải nói gì.
Linh Nhi hiện tại cũng đã tốt lên. Ánh mắt không còn thâm cuồng, dáng người bớt gầy gò hơn. Hơn nữa, cô ấy khi này cũng đã chú trọng đến nhan sắc, ăn mặc nên vẻ đẹp của cô ấy đã được nâng cao lên một tầm cao mới.
Nhìn người vợ tương lai trước mắt đang từ từ gọt trái cây, dường như trong mắt cô ấy, cậu chính là người quan trọng nhất. Điều này làm cho cậu bắt đầu cảm nhận được hơi ấm từ gia đình. Cảm giác được người quan tâm, chăm lo cho bản thân…
Cũng là lần đầu tiên, Linh Nhi lại tự tay gọt trái cây, động tác mặc dù chậm nhưng lại vô cùng ưu nhã, chỉ cần nhìn thôi là cậu đã cảm thấy đó chính là một tác phẩm nghệ thuật.
“ A-aaa nào!” Linh Nhi từ từ nhẹ nhàng ra hiệu cho cậu, hai tay nhẹ nhàng đưa miếng cam đến bờ môi.
Một miếng cam nhỏ được đưa vào trong miệng, cảm giác ngọt ngọt mát mát kết hợp cùng vị chua nhẹ kích thích vị giác khiến cho cậu không tự chủ khen:
“ Cam này thật là ngọt!”
Thấy Lâm Thần nói vậy, Linh Nhi cũng cười nhẹ một cách ưu nhã, nói đùa:
“ Cam ngọt là do có tình yêu của em ở trong đó mà!”
Lâm Thần cũng vì câu này suýt chút phì cười. Cả hai nhìn nhau rồi lại nở một nụ cười, khung cảnh vô cùng hạnh phúc.
Thế nhưng, ngay lúc này, cánh cửa mở ra, Nguyệt Sương, Tiểu Ngọc, Thanh Tuyết, Ngọc Băng, Lily rồi còn cả Tô Nhan từ từ đi vào.
Trông thấy cảnh tượng này, Lâm Thần không tự chủ chảy ra mồ hôi lạnh. Còn về phía Linh Nhi, vẻ mặt hạnh phúc ban nãy bắt đầu trở nên xanh xám, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm những cô gái mới đến.
“ Tô Nhan, cô chưa giết cô đã là ân huệ lớn nhất dành cho cô rồi. Thế mà bây giờ cô lại muốn thách thức tôi ư?” Linh Nhi lạnh lùng nói, ánh mắt vô cùng đáng sợ.
Ánh mắt đáng sợ của Linh Nhi khiến cho các cô gái mới đến đều sợ sệt. Riêng chỉ có Tô Nhan là rất bình tĩnh, cô vẫn chỉ đứng ngoài, vẻ mặt đầy hối lỗi cười khổ:
“ Tôi sẽ không can thiệp vào chuyện này. Thế nhưng…”
Nói đến đây, cô lại quay sang nhìn các em gái cô dẫn đến.
“ Cô là người thông minh, chắc chắn sẽ biết cậu ấy cũng từng được nhận trợ giúp của các cô ấy.”
Nói xong, ánh mắt cô thâm thúy nhìn Linh Nhi, dường như đang muốn hỏi xem Linh Nhi có chấp nhận các cô ấy đến với Lâm Thần hay không.
Lâm Thần cuống cuồng muốn giải thích, tuy nhiên, cậu chỉ nghe thấy Linh Nhi cười lạnh, vẻ mặt lạnh băng nhìn tất cả những cô gái đang run rẩy.
“ Các người có công giúp anh ấy. Tôi sẽ ghi ơn, sau đó trả cho các người một cái giá xứng đáng. Còn về chuyện để tôi san sẻ anh ấy cho các người…”
Nói đến đây, giọng cô trở nên vô cùng u ám, giống như đến từ địa ngục: