Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì

Chương 60: Chủ nhân



Chỉ thấy một ông già bung dù dần một đám võ giả, đi trong làn mưa tầm tã đến.

“Chủ nhân… chủ nhân…”

Các chủ nhất thời tỏ vẻ kinh hãi.

“Phản bội nhà họ Khổng, mày không xứng làm chó của nhà họ Khổng tao nữa.” Một ông lão tóc bạc ở giữa có sắc mặt cực kỳ lạnh lùng.

“ừng ực!”

Các chủ nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt đều là tro tàn!

Vốn dĩ ông ta muốn nói cho Long cửu Thần biết tình hình, sau đó đưa gia đình trốn ra nước ngoài.

Nhưng không ngờ chủ nhân của ông ta lại tới nhanh như vậy.

Ông ta có một loại dự cảm, ông ta và người nhà của mình sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa!

“Thế tử, tín hiệu thật sự bị chặn mất rồi.” Long Miêu nói.

Long Cửu Thần nhìn về phía ông già kia, sắc mặt âm trầm nói: “Cựu tống đốc Giang Nam, Khổng Nguyên Hi?”

“Đúng thế, chính là lão phu.”



Long Cửu Thần lại hỏi: “Con trai và con gái

tôi là do ông sai Thang Lập Võ bắt đi?”

“Đúng.”

Khổng Nguyên Hi không phủ nhận.

Long Miêu tức giận: “Khổng Nguyên Hi, con mẹ nó ông có còn là người không hả?”

“Long Soái dẩn đầu quân Tây Lương, đổ máu hy sinh ở chiến trường biên giới, con trai của ông có mấy chục ngàn đại quân, chưa chắc ông đã để cho anh ta phái người nào đi giúp Long Soái!”

“Đối phó với con cháu Long Soái, con mẹ nó ông đúng là đã dốc hết vốn liếng mà!”

“Lại là thương hội Chiến Long, lại là Đồ Long xã, lại là Ám Ảnh Các, người tham gia phải nhiều đến mấy ngàn!”

“Đây là việc mà một đại thần ăn lương, ăn bổng lộc có thể làm ra sao?”

Khổng Nguyên Hi chẳng những không cảm thấy mình sai mà còn chính trực nói: “Long Ngạo coi thường quy tắc, coi thường chức thống lĩnh kế vị, biến quân triều đình thành đại quân của nhà họ Long ông ta, đây là tội bất trung!”

“Long Kiêu không để ý đến quân bộ điều lệnh, cưỡng ép giữ các tướng quán của quân Tây Lương ở bên cạnh, còn bắt ba cô con gái của mình gả cho ba giới Hắc, Bạch, Thương để củng cố quyền lực của mình ở Tây Lương, đây là tội bất



nghĩa!”

“Đủ loại dấu hiệu cho thấy nhà họ Long phản nghịch, nếu không ngừng hương khói, sớm muộn gì cũng mưu phản!”

“Cho nên, tôi phải chặt đứt gốc rễ của nhà họ Long, diệt trừ hậu hoạn cho triều đình!”

Bùm!

Trên người Long cửu Thần bộc phát ra sát khí nồng đậm, khiến cho không khí xung quanh trong nháy mắt đột nhiên giảm xuống mấy chục độ, làm mọi người đều có cảm giác như đang ở trong hang băng.

Hai mắt anh như kiếm, chỉ về phía Khổng Nguyên Hi, lạnh lẽo thấu xương nói: “Long Ngạo và Long Kiêu, bọn họ biến quân Tây Lương thành quân của nhà họ Long từ khi nào vậy hả?”

“Lãnh thố mà quân Tây Lương bảo vệ, là lãnh thổ riêng của nhà họ Long tôi sao?”

“Có mỏ nào ở Tây Lương thuộc về nhà họ Long của tôi không?”

“Thuế của Tây Lương, có chia đồng nào vào túi nhà họ Long tôi không?”

“Long Ngạo rút lui, không cho Long Kiêu cầm cờ, ai có thể cầm được cờ Tây Lương?”

“Là Thấm Thiên Quân ở Bắc cảnh? Hay là Triệu Vấn Đỉnh ở Nam cảnh? Hay là Tô Định Ngạc

ở Đông Cảnh? Lý Mục Thần ở Trung cảnh?”