Tổng thể mà nói, trong một tập thể sẽ có tỉ lệ nhỏ xác suất sẽ xuất hiện nhân vật có ý nghĩ khác với hoàn toàn số đông và không chịu ảnh hưởng từ bất cứ ai khác, hoặc chính xác hơn họ tự có lập trường riêng của bản thân, thứ làm nên sự khác biệt của họ với phần còn lại.
Tất nhiên cái khác ở đây là suy nghĩ cũng như cách họ nhìn nhận về vấn đề khác với những ngươi bình thường... Đạo sư ngay từ khi nhận cậu bé làm đệ tử cũng đã nhận ra được cái khác trong người cậu, tuy vậy ngài vẫn luôn tự nhủ bản thân sẽ có cách để thay đổi được con ngựa hoang bất kham này, theo kinh nghiệm nhiều năm ngài có được thì sẽ là như thế... Chẳng qua thực tế luôn khác dự định mà, có khi nó còn nằm ngoài cả dự định luôn đó chứ...
" Hừ... Lão già cổ hủ... " Cậu bé đợi khi xong buổi truyền đạo đã rời đi trước các đồng bạn còn lại, với cậu mà nói những lời giảng giải kia như những thứ định kiến tầm thường về bản chất không hơn không kém, cái cậu cần còn hơn xa cả thế cơ, nhiêu đây vẫn chưa đủ làm cậu có hứng thú nổi đâu.
" Ca ca... Ca ca... Đợi ta với... " Phú nhị đại tiểu loli trông thấy tiểu bạn trai mình nhanh như thế đã rời đi, cũng nhanh chóng bằng tốc độ ưu việt đuổi kịp cậu, dường như nàng cũng chả lạ gì thói quen bỏ về như cơm bữa của cậu.
Cả hai cùng sánh vai đến được một nơi bao phủ hoàn toàn đều là những thứ ánh sáng vàng huyền ảo mới dừng lại, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống nơi đó, tầm mắt phóng vô hạn về phía được ẩn dưới lớp sương mù không rõ được nơi đó có những gì.
" Ca ca... Ta biết ngươi không thích những lời lão sư giảng cho lắm... Hay các ngươi đã có hiềm khích từ trước. Bất quá, ngươi có thể vì ta mà cố gắng nghe đạo sư giảng dạy không ?? Dù sao ngài cũng đã cưu mang ngươi khỏi nơi kia... " Nói tới đây, tiểu loli nắm lấy tay cậu bé như một lời thỉnh cầu từ sâu thẳm nhất từ tận đáy lòng nàng muốn cậu khắc ghi.
" Chân chính tự do không phải thứ ta đang nắm giữ... Cái các ngươi đang mộng tưởng thuần túy chỉ là những dục cầu bất đạt hay những thứ như lão sư nói về một thế giới hòa bình... Chẳng có cái gì là hòa bình hoàn hảo hết cả, vạn vật đều có sự bất biến của chính bản thân nó... "
Cậu bé nhặt một hòn đá lên, vừa mới tung nó lên bầu trời đã có một con chim bay qua quắp lấy hòn đã ấy bay về nơi xa, để rồi một tia sáng màu bạc từ phía cậu giết chết chú chim nhỏ đang gắng gượng mang chiến lợi phẩm trở về.
" Đạo lí đó... Hình như quá cao siêu với ta... Hì hì... Đợi tới lúc ta lĩnh ngộ được thứ ngươi nói chúng ta có thể đàm đạo sau... " Tiểu loli nghe được ca ca nàng nói ra vài câu đầu óc đã say sẩm hết cả lên, chung quy lại nàng cũng mới chỉ có được bảy tám tuổi gì đó, vì được nuôi dưỡng trong gia đình quyền quý và thiên phú trác tuyệt của bản thân cho nên cô nàng cũng không mấy hứng thú với những thứ rối rắm như vậy, có chi ngồi ngắm trai đẹp cả buổi thì những kiến thức đạo sư giảng dạy đều đã được nàng nắm vững ở nhà hết, khỏi lo bị ăn phạt a.
" Ha ha... Không sao. Tới khi muội hiểu hết những lời ta nói... Có thể... Ta nói là có thể nha... Chúng ta sẽ đứng ở trên hai chiến tuyến khác nhau, cho dù như vậy ta vẫn sẽ luôn bảo vệ muội, kể cả có phải đánh đổi bằng cả mạng sống của bản thân... " Cậu bé rõng rạc tuyên bố, gương mặt điển trai cùng mãi tóc trắng dài, đôi mắt đỏ ánh lên vẻ kiên định lạ thường, ánh mắt đáng lý ở cái tuổi này cậu chưa có được nó mới phải.
Hai đứa trẻ hồn nhiên trò chuyện mà không hề biết rằng, ở phía xa xa gần đó khoảng vài trăm mét có hai bóng người vẫn luôn dõi theo lời họ trò chuyện, một người sở hữu mái tóc trắng bạc tương tự cậu trên người có những hình xăm màu vàng óng kì lạ, bên cạnh đó người còn lại có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần , nổi trội với mái tóc đỏ dài quá thắt lưng, trên tay khẽ mân mê một món đồ gì đó không rõ có hình tròn, chuyển động liên tục trên tay cô nàng.
" Đạo sư... Ngươi vẫn kiên quyết không từ bỏ đứa trẻ đó ư ?? Cho dù nó có thể gây nguy hại tới tính mạng của ngươi hay của vô số những người khác ?? " Nữ nhân buông món đồ trên tay xuống, chầm chậm hỏi.
" Đã là họa thì không thể tránh khỏi... Lựa chọn của ta có thể cứu được cả nhân loại... Hoặc cũng có thể biến nó thành một mỡ hỗn độn. Hắn nói không hề sai, nhân loại phải biết giá trị thực sự của hòa bình mới hiểu được cái thảm khốc chiến tranh đem lại... " Đạo sư tương đối bình tĩnh, tự rót cho mình chén trà vốn đã nguội lạnh nhưng khi qua bàn tay ông nó lại bắt đầu bốc hơi nghi ngút, mùi trà tỏa ra ngào ngạt.
" Nực cười... Lão già ngươi đúng là lẩm cẩm thực sự mới đi đặt niềm tin dạy dỗ vào đứa trẻ đó. Với ta, cho dù thiên phú có tốt tới đâu nhưng trong thâm tâm đã luôn có ý đồ phản loạn thì diệt trừ sớm thì tốt hơn... Giang sơn khó đổi, bản tính khó rời... Quả cam hỏng vẫn mãi chỉ là quả cam hỏng thôi... " Nữ nhân có chút bực tức vì thái độ dửng dưng của người đã từng kề vai sát cánh cùng nàng khoảng thời gian khá dài, bản tính cứng đầu cũng không hề thay đổi theo thời gian dài đó.
" Ha ha... Tiểu Hồng... Chúng ta bây giờ chỉ còn cách trông đợi vào Athanor này phát triển theo năm tháng thôi, ta và ngươi hay những vị sư đệ muội khác đâu có thể gìn giữ nó an bình mãi được đúng không ?? Tre già ắt măng sẽ mọc... Quy luật phát triển của tự nhiên luôn là thứ khiến con người thích ứng và tồn tại trong khoảng thời gian dài. Vả lại, quả cam hỏng ngươi nói cũng còn có thể dùng để ươm giống và trồng lên được rất nhiều những cây cam lành lặn khác, điều đó sẽ tuyệt với hơn nhiều lần... "
Đạo sư đã trải qua vô số những lịch sử hình thành nên Athanor, thăng có, trầm có, không phải tự nhiên ông được Quang Minh Thần tán thành và trở thành bán thần đầu tiên của đại lục, lời lẽ cũng sắc bén phản bác lại.
" Đã nói bao nhiêu lần rồi... Nhân gia không gọi Tiểu Hồng !!! Ta chống mắt lên xem thử niềm tin ngươi đặt vào thằng nhóc kia có đúng như lời ngươi nói không ?! Chỉ sợ khi đó ngươi đã trở thành bộ xương khô cũng nên... " Nàng bâng quơ nói, có vẻ như không tin tưởng vào cái viễn cảnh đạo sư vẽ ra cho lắm.
" Được... Nếu như vài chục năm sau ta còn sống sót thì mọi thỉnh cầu ngươi đưa ra ta đều sẽ hoàn thành hết, bao gồm cả chuyện xem mắt... " Đạo sư mỉm cười đáp.
" Một lời đã định... Ngươi thời điểm đó mà từ chối thì đừng có trách ta không biết dùng biện pháp mạnh... " Nói rồi cô nàng quơ quơ nắm đấm uy hiếp xong chớp mắt cái đã không nhìn thấy đâu để lại một mình đạo sư cô độc giừa một rừng hoa anh đào đang tới mùa đẹp nhất.
Đạo sư nhẹ lắc đầu nhìn những cánh hoa vừa rơi xuống có thể thấy bằng mắt thường héo úa đi cực nhanh, giống như dòng chảy vận mệnh tuần hoàn của mỗi người, được sinh ra, lớn lên và chết đi...
" Có thật đó là những gì ngươi nghĩ không đạo sư ?? " Một giọng nói bất định khác văng vẳng bên tai đạo sư đang bị những chiếc lá cuốn hút.
" Thật hay giả... Đôi khi chỉ qua một lời nói không thể nào hiểu hết được. Ta có nói là thật thì có lẽ người khác vẫn coi đó là giả mà lúc ta nói giả thì những kẻ khác lại tin là sự thật. Thật luôn hiện hữu trong giả, giả luôn hiện hữu trong thật... Có lúc giả sẽ thế vai thật, cũng có khi thật sẽ chi phối giả và biến giả thành thật. Một lời hứa thôi... Chẳng ai có thể tiên đoán được tương lai... Cái họ thấy chỉ là bề nổi của nó... " Đạo sư liên tục lẩm bẩm vài câu rồi đột nhiên bật cười thành tiếng... Những tiếng cười vốn phải mang sự ấm áp giờ đây lại tràn ngập bi ai...