Đúng thế, có những lúc lời hứa tưởng chừng như vô ích, không có chút giá trị nào lại có thể đem lại hi vọng sống cho những người khác hay chỉ đơn giản câu hứa đó như một lời họ có thể tin tưởng vào, dù nó không có thật đi chăng nữa.
" Lý tưởng của ta và ngươi không giống nhau... Lão sư. Ngài từng nói...Chân chính tự do, cũng không phải là muốn làm là làm, là ngươi không muốn liền từ bỏ. Chính là, tự do sẽ nằm trong tay ngươi nếu ngươi đủ sức mạnh chi phối nó... " Cảnh tượng chuyển đến nhiều năm về sau, đạo sư bộ dạng cũng không thay đổi nhiều, ánh mắt uy nghiêm có thể làm bất kì kẻ nào nhìn phải đều phải run sợ giờ đây đã suy giảm rất nhiều, lặng nhìn đệ tử trước mắt ngài đã từng tin có thể thay đổi được lại có ngày chĩa vũ khí về phía lão sư mình.
" Vol... Tỉnh ngộ đi. Thứ sức mạnh ngươi đang nắm giữ chả thể nào đem lại cho ngươi được hạnh phúc lâu dài được. Bây giờ quay đầu lại cũng chưa muộn, ta tin tưởng phần nào đó trong ngươi còn có phần lương thiện đó... " Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Thánh Quang Ma Đạo sư khuyên ngăn đệ tử ông từng tin tưởng nhất, đáng tiếc hắn lại chẳng thể nào làm, từ đầu chí cuối không cách nào lĩnh ngộ chân lý thánh quang.
" Hộ giá Thánh Quang Đạo Sư... Hộ Giá... " Những âm thanh khác rất nhanh truyền tới cắt ngang lời hai lão sư và đệ tử đang bàn chuyện tâm giao.
" Thân yêu... Ngươi xử lý đám người kia giùm ta được chứ ?? Bọn chúng quá mức làm người ta điếc tai đó... " Nam nhân có mái tóc màu bạch kim không kiên nhẫn nói lên một tiếng vào hư không.
" Tất nhiên rồi... Bé con... Ngươi cứ bình tĩnh trò chuyện cùng lão sư của ngươi, bọn nhãi nhép kia ta sẽ lo liệu... " Một âm thanh du dương khác đáp lại nam nhân, đồng thời một luồng khí đỏ đậm dần dần lan toả ra khắp chiến trường, dày đặc nhất là nơi quân đoàn phe quang minh đang di chuyển tới nơi hai người đang trò chuyện.
Góp mặt bên phe Quang Minh toàn bộ là những thủ vệ ánh sáng vô cùng mạnh mẽ, cùng với đó là những cái tên quen thuộc như Thiên Sứ Xeniel hay Đại Thiên Sứ Lauriel, tuy vậy lại thiếu mất hai nữ đệ tử của đạo sư vì bận vài chuyện.
Toàn bộ trận chiến giờ chỉ gói gọn trong đúng một chữ... Nhanh... Đúng là nhanh tới mức khó có thể tưởng tượng được, người thần bí đệ tử ông nhờ vả lại có thể địch được cả một đội quân hùng mạnh tưởng như bất khả chiến bại, cả chiến trường giờ còn độc lại tam thân ảnh...
Đợi đã, chuyện này khác với những gì đã từng xảy ra ?? Rốt cuộc vị nào có thể can thiệp được vào kí ức được bảo vệ từng từng lớp lớp được ông đặt ra từ trước.
" Oáp... Bé con... Các ngươi còn gì thì tâm sự nốt đi, ta nghĩ nơi này không tồn tại được bao lâu nữa ... " Một nam nhân tuấn mĩ bất phàm xuất hiện bên cạnh nam đệ tử đạo sư, kì lạ nhất là khuôn mặt hắn được bao phủ một luồng sáng không thấy rõ được dung mạo.
" Hừ... Ta mặc kệ... Ngươi lại muốn trở về thực tại để gặp bản thể của ta chứ gì ?? Thế mà bảo định bồi tiếp ta thêm một khoảng thời gian trong đây !? " Nam tử hừ một tiếng, vũ khí trong tay cũng tiêu thất vào hư không.
[ Tâm trí kẻ này không phải dễ dàng muốn thay đổi là thay đổi được, nếu muốn lấy được thông tin tốt nhất là lấy ở thế giới thực. Bé con, ngươi có thể thử tư vị đâm chết lão sư ngươi ở trong đây, đằng nào cũng hơn là tiếc nuối lão ta chết do trọng thương lúc trước mà ngươi không kịp ở đó trào phúng]
Nam tử vừa mới xen vào cuộc trò chuyện còn ai khác ngoài Thiên Hồ, tới đây thì chắc chẳng cần nói cũng biết tất cả mọi chuyện xảy ra trong đây cũng có hắn đóng góp một phần không nhỏ, dù có hơi khác thực tế một chút và bị chủ nhân nơi đây phát hiện ra.
Nơi hắn đang ở cũng khá hao hao giống nơi Lý Linh và Nữ Đế gặp mặt, điểm giao thoa giữa kí ức và cõi mơ mà linh hồn chủ thể có thể tự tạo ra được. Nói đơn giản hơn thì nơi hắn đang ở không phải giống thế giới thực hoàn toàn mà nó dựa vào những gì chủ thể nhớ và phác hoạ lại, một khi người đó phát hiện ra điều bất thường thì đồng nghĩa thế giới này sắp bị đóng băng và bắt đầu vòng lặp với những kí ức khác.
Bấy giờ, hắn mới phải truyền âm với một tia thần thức thê tử hắn không biết bằng cách nào truyền được vào đây để giúp đỡ hắn triết xuất kí ức cần thiết.
" Ừ ha... Ngươi không nhắc ta cũng quên mất. Lần trước đâm trọng thương bản thể hắn chứ chưa có chết hẳn. Còn giờ ta có thể giết hắn bao nhiêu lần tùy thích... " Nam tử liếc nhìn lão sư đang trong tư thế nửa quỳ, đầy hứng thú lên tiếng.
" Ách ... Ngươi nhớ đừng có chơi quá lố, lão ta vẫn còn giá trị lợi dụng đó. " Thiên Hồ hơi đổ mồ hôi hột trước máu M của thần thức thê tử hắn, thảo nào cô nàng lại thích ăn cứng chứ ít khi thích mềm, thêm vào đó thần thức cũng phản ánh quá chân thực đi.
" Biết rồi... Thân yêu yên tâm đi, ta sẽ cố gắng nương tay nhất có thể... " Nói thì nói thế nhưng vũ khí trong tay nam tử thay vì Tử kiếm như mọi khi nàng thường dùng đã thay đổi thành con dao nhỏ hơn, phù hợp cho chuyện thú vị sắp diễn ra.
" Ngươi... Các ngươi... " Đạo sư thế mà không tài nào mở miệng được, thân thể ngay cả trong chính hồi tưởng của bản thân cũng bị chơi đùa tới mức thê thảm, hơn nữa lại có thêm sự hiện diện của một người lão chưa từng gặp bao giờ đứng một bên xem lão bị tra tấn.
Không biết qua bao lâu... Trong một nơi mà xung quanh vô cùng ướt át và tối đen như mực, một thiếu nữ có dung mạo khá xinh xắn với gương mặt tràn ngập sự ngây thơ, dáng người nhỏ nhắn khẽ xoay người, giật mình thức dậy...