Tứ Hải Trọng Minh

Chương 36: Tửu Thương



Thần Châu và Ngụy Châu từ bao đời nay luôn là kẻ thù của nhau.

Ngụy Châu nổi tiếng với kiếm tu. Kiếm tu một lòng thành Đạo, coi trọng sự thanh bạch nhất.

Mà Thần Châu thì ngược lại. Ngao gia của Thần Châu là hậu duệ của chân long, có huyết thống cao quý. Ngao gia cố thủ ở đây, dốc sức quản lý, khiến cho tài vật của Thần Châu vượt xa các lục địa khác.

Ngụy Châu cho rằng Thần Châu tu luyện cùng với tài nguyên vật chất là một điều đáng xấu hổ, trong khi Thần Châu lại cho rằng Ngụy Châu tự cao tự đại. Hai bên ghét nhau, Tống Trục tự nhiên có thành kiến khi nhìn thấy Mục Triển Đình.

Vừa bước ra khỏi chùa Bàn Âm, đã thấy Mục Triển Đình đang đập cửa ở đó. Không nói một lời, Tống Trục đã dùng kiếm của mình tấn công.

Mục Triển Đình thoát đòn trong gang tấc, mắng: "Ta đang tìm người của ta. Ngươi bị bệnh sao?"

Tống Trục cả giận nói: "Phật giáo tịnh địa, thánh cầm ở trước mặt, không có lý do gì lại ầm ĩ như vậy!"

Mục Triển Đình vội vàng đi tìm đám người Kỷ Dương. Hắn gấp gáp hai ngày, rốt cục tìm được tung tích của bọn họ, lòng như lửa đốt, lại có người cản lại, liền nổi giận: "Cút ngay! Nếu không, ta hiện tại liền cùng ngươi sống chết không ngại!"

Tu sĩ Thần Châu do Mục Triển Đình mang đến và kiếm tu Ngụy Châu bên cạnh Tống Trục lập tức tản ra.

Các đế tử của các châu đều có thần niệm do châu chủ lưu lại. Các đế tử của các lục địa khác nhau được khuyến khích giao lưu học hỏi lẫn nhau và cạnh tranh, nhưng nếu có ai đó can thiệp vào trận chiến giữa các đế tử, người xen vào sẽ bị thần niệm trên người đế tử trừng phạt, nếu nghiêm trọng hơn sẽ bị thần niệm áp chế, chết tại chỗ. Vì vậy, không ai có thể can thiệp vào trận chiến giữa đế tử.

Đây là lẽ thường tình ở thượng châu, ngay cả ma tu cũng không dám tùy ý can thiệp. Nhưng có người không biết..

Hai người đang đánh nhau kịch liệt, đánh từ ngoài cửa núi vào trong. Đột nhiên, một chưởng từ xa đánh tới, ngăn cách hai người.

Mục Triển Đình chỉ cảm thấy một cỗ Phật lực to lớn bùng nổ, mặc dù không thể làm hắn bị thương nhưng cũng đủ khiến hắn kinh ngạc, ngẩng đầu liền thấy một nữ tử tóc dài đang đứng trước bảo điện.

Lúc ni cô mở miệng, cũng không phải A Di Đà, mà là: "Đừng vì ta mà đánh nhau nữa!"

"..."

Các tu sĩ đang xem xung quanh lập tức bị đóng băng.

"Vị ni cô này xong rồi.. Dùng thần niệm của Long chủ cùng Kiếm Hùng Ngụy Châu, nàng ta chỉ là Trúc cơ, sợ là linh thức sẽ sụp đổ tại chỗ mà chết!"

Trong khi họ nói, bóng của một con rồng và một thanh kiếm đã lần lượt xuất hiện trên người Mục Triển Đình và Tống Trục, chỉ vào Nam Nhan.

Tống Trục lập tức lùi mạnh về phía sau, cố gắng kìm nén thần niệm của sư tôn, nghiêm khắc nói với Nam Nhan: "Tránh ra!"

Mục Triển Đình cũng muốn trấn áp, nhưng thần niệm trên người cực kỳ cuồng bạo, lao ra tại chỗ, dường như muốn xé nát Nam Nhan.

"Ta không giữ được, chạy đi!"

Nam Nhan mơ hồ cảm thấy mình gây chuyện. Vào lúc hai luồng thần niệm áp sát thân thể nàng trong nháy mắt, sau lưng đột nhiên có tiếng đàn bình tĩnh vang lên.

Hai đạo thần niệm đột nhiên xoay chuyển, lướt qua bên người Nam Nhan. Con rồng kia lập tức nhìn rõ dung mạo Nam Nhan, đồng thời cứng đờ.

"Ngươi.."

Nam Nhan mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó ở một nơi rất xa khiến nàng kinh ngạc. Nhưng trước khi nàng kịp phản ứng, tiếng chuông chùa Bàn Âm đã vang lên.

Tiếng chuông lạc nhịp, chỉ khi trong chùa có sự thay đổi lớn.

"Có chuyện gì vậy?"

Nhưng không có câu trả lời.

Dường như đột nhiên, chùa Bàn Âm chuyển từ Phật quang trong sáng và thánh thiện sang vẻ u ám. Đồng thời, vô số bóng cây mai xuất hiện bên bức tường chùa.

"Đế tử?" Vừa rồi hai người đánh nhau, tất cả tu sĩ đi cùng đều ở cửa núi, nhưng giờ phút này lại phát hiện mình không vào được chùa Bàn Âm nữa.

Tất cả công kích đánh vào quanh chùa đều bị những cây mai hóa giải.

Mục Triển Đình có vẻ bối rối, nhưng Tống Trục nói: "Kết giới tự bảo vệ của Tửu Thương. Ai đó đã di chuyển cây đàn thánh."

Trên thực tế, khi họ đang đánh hết mình, Nam Nhan biết rằng Kỷ Dương đã đến Phật đường, nơi đặt Tửu Thương.

Nhưng..

Nam Nhan ngẩng đầu nhìn tình huống kỳ lạ phía trên chùa Bàn Âm. Có trời mới biết Kỷ Dương đã làm gì!

Nam Nhan luôn có linh cảm có điềm gở, lập tức lén trở lại Phật đường, nơi đặt Tửu Thương. Chỉ thấy bầu trời phía trên Phật đường xuất hiện một vầng trăng tròn.

Hôm nay rõ ràng đã hết kỳ trăng. Trăng tròn từ đâu tới?

Ảo cảnh của gương Hoàng Tuyền khi đó cũng là như vậy.

Tình hình hiện tại.. hẳn là Thiếu Thương đã sử dụng gương Hoàng Tuyền để tác động lên Tửu Thương.

"Thiếu Thương?" Nam Nham truyền âm đến Phật đường, nhưng không có người đáp lại.

Một lúc sau, Tống Trục và Mục Triển Đình cũng đến, hai người cũng không khỏi bối rối khi nhìn thấy tình huống kỳ lạ này.

"Các nhà sư trong ngôi chùa này ở đâu rồi?"

Sau khi nhìn quanh một lúc, thấy một nhà sư, nhưng nhà sư nhắm chặt mắt và không thể tỉnh dậy cho dù họ có la hét thế nào đi chăng nữa.

"Trụ trì cũng đi rồi, chẳng lẽ chỉ có chúng ta?"

Mục Triển Đình không quên mục đích ban đầu khi tới đây, nhân cơ hội xông tới chỗ Nam Nhan, đột nhiên ánh mắt hắn chăm chú, từ tay áo của nàng giật ra hai ba sợi lông thú trắng như tuyết và mềm mại.

"Ngươi.. Ngươi là.."

Nam Nhan thầm ca ngợi đại ca vì tình yêu thương sâu sắc và sự ngay thẳng của hắn, cũng như việc nhận ra nàng nhanh chóng như vậy, và nói: "Đúng vậy, là ta."

Mục Triển Đình nghĩ rằng đây là một người tu luyện Phật giáo, và Ân Gia thì biết cách săn lùng bảo vật, kết hợp với việc gương Hoàng Tuyền bị lấy đi, Mục Triển Đình cảm thấy mình đã giác ngộ.

"Sao ngươi dám ép đệ đệ ta và hồ ly tinh đi săn bảo vật cho ngươi! Kỷ Dương đâu? Kẻ khốn kiếp này, trả đệ đệ ta cho ta!"

Nam Nhan sắc mặt nứt ra: "Ngươi gọi ta là gì?"

Tống Trục ở bên kia cũng khiển trách: "Ngươi đối với Chân Viên sư thái quá lỗ mãng!"

Mục Triển Đình: "Tặc ni, mau giao đệ đệ ta ra!"

Nam Nhan một lần nữa cảm thấy tầm quan trọng của tu luyện. Nếu nàng là một Nguyên anh, nàng sẽ có thể giết chết hai kẻ hồ đồ này.

Lúc này, trong Phật đường có động tĩnh. Một hàng tu sĩ từ cửa hông đi vào. Vừa đi tới gần Phật đường, bóng dáng liền biến thành cung nữ.

Lại là ảo ảnh của gương Hoàng Tuyền.. Thiếu Thương đang dùng gương Hoàng Tuyền để khôi phục lại chuyện cũ về Tửu Thương.

"Này, ngươi sao lại thay đổi như thế.."

Nam Nhan đột nhiên thấy Mục Triển Đình và Tống Trục đang ngạc nhiên nhìn mình, thốt lên nghi hoặc.

Liền thấy sau lưng xuất hiện một cây mai gầy guộc, cành lá tán loạn, hình dáng thay đổi, và chiếc áo Phật bào màu trắng biến thành một chiếc váy bằng lụa lộng lẫy thêu hoa và chim.

Nam Nhan biết rằng nàng lại bị gương Hoàng Tuyền kiểm soát, nhưng nàng không biết lần này đang phải đóng vai ai.

Cây mai trước Phật đường phủ đầy sương mù, Nam Nhan chậm rãi đi vào, mơ hồ nhìn thấy có người đang âu yếm lau đàn.

Nhìn từ phía sau, đó là Nam Dịch.

"Ta cùng Ngao Quảng Hàm giằng co mười ngày mới giành được, ngươi lại cho đi?"

Nam Nhan đã bị sốc khi nghe thấy giọng nói vừa vang lên.

Giọng nói này.. chính là mẹ nàng.

"Tỷ tỷ, đó là bạn tốt của đệ, trên đời không ai có thể hiểu được cầm đạo của đệ như hắn. Huống chi, khi chúng ta còn nhỏ, không biết gì, hắn chỉ trách mắng tỷ vì điều luật của Đạo Thánh Thiên. Sau này, nhiều năm như vậy, thật không công bằng khi tỷ luôn đối xử với hắn lạnh lùng như thế."

Nam Nhan nghe vậy, cười lạnh một tiếng: "Ứng Tắc Duy không cùng thế hệ với chúng ta, hắn là hậu duệ trực hệ của Đạo gia. Hai năm nữa, chúng ta đều sẽ phải tôn hắn làm thiên sư. Đại sự thiên hạ của hắn đủ bận rồi, nhất định phải có liên quan gì đến ngươi ư.. Ta không thích hắn."

Nam Dịch khẽ thở dài và nói: "Khi cha còn sống, Tắc Duy đã từng là người mà cha muốn chọn làm đạo lữ cho tỷ."

"Cha kêu hắn tới quản ta ư? Đừng có nghĩ tới!"

Nam Dịch biết tính nết của tỷ tỷ mình. Hắn lắc đầu mỉm cười, rồi đột nhiên đứng dậy nói: "Vâng, nhưng bạn của đệ đang ở đây."

Nam Nhan nhìn thấy, ở đầu kia của khu rừng mai, một văn sĩ chậm rãi bước đi với cây đàn trên tay.

Tóc hắn đã dần bạc trắng, nhưng khuôn mặt rất trẻ. Khi hắn ngước mắt lên, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, đôi mắt màu xám dường như ẩn giấu sự hỗn loạn, phản chiếu một màu sắc rực rỡ như lửa, dường như dần dần sáng lên.

"Dật Cốc huynh." Văn sĩ khẽ gật đầu, điệu bộ tỏ ra đã quen thận trọng, sau đó quay sang chào nàng: "Nhiêu nương."

Nhiêu nương, Nam phương chủ, Nam Nhiêu.

Nam Nhan có một loại trực giác, cảm thấy rằng văn sĩ này nhất định là do Kỷ Dương "thủ vai". Hành động và cử chỉ của hắn ta mang theo một cảm giác sang trọng và cao quý.

"Tắc Duy huynh vừa làm một cây đàn mới gọi là Tửu Thương. Tỷ tỷ có muốn nghe thử không?"

Nam phương chủ hết kiên nhẫn, quay đầu lại nói: "Không, ta xưa nay không thích những thứ này, không bằng đi tán gẫu cùng Mộng Tiêu Lâu! Tạm biệt!"

Nàng xoay người rời đi, Nam Dịch áy náy nói: "Gần đây tỷ tỷ của ta bị quấy rầy nhiều, cho nên trút giận đấy."

"Không sao." Văn sĩ cúi đầu gảy dây đàn, nói: "Nhiêu nương cố chấp. Nếu không có cơ hội, cũng đừng ép buộc. Ta không để bụng."

Hắn ta nói những lời nhẹ nhõm như vậy, nhưng đôi mắt xám xịt vô thần đó đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Nam phương chủ, rõ ràng chứa đầy khao khát và tham luyến vô tận.

Khung cảnh đến đây đột ngột kết thúc, ảo ảnh tan biến. Khi Nam Nhan quay người lại, văn sĩ đã không còn ở đó, chỉ còn Kỷ Dương và cây đàn.

Kỷ Dương vẫn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt hắn nhìn nàng giống hệt như văn sĩ vừa rồi.

Nam Nhan và hắn ta nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng cũng có thể dời mắt.

Tống Trục hoang mang, hắn nghe thấy tên sư phụ của mình là Mộng Tiêu Lâu.. Người duy nhất có thể cùng thế hệ với ông chính là Nam phương chủ - được đồn đại đã ẩn cư từ lâu.

Người vừa rồi hóa ra là Nam phương chủ sao?

"Ngươi là ai?"

Kỷ Dương thản nhiên ôm đàn đứng lên, nói: "Ta đang tra rõ chân tướng việc Nam phương chủ bị giết ở Phàm Châu."

Kỷ Dương tựa hồ không cùng bọn họ nói chuyện. Hắn nói xong lời này, hai cỗ áp bách tại hiện trường đột nhiên buông xuống.

Đặc biệt là thần niệm bóng rồng trên người Mục Triển Đình, mang theo một luồng khí tức cực kỳ cuồng bạo.

"Chỉ là một con kiến, sao dám nói bậy về sự sống chết của châu chủ thượng châu?"

Kỷ Dương không khiêm tốn cũng không hống hách: "Nếu như Long Chủ thật sự không tin, ta hiện tại đã chết rồi."

Trong hư không, bóng rồng trầm mặc trong mấy hơi thở. Thanh âm bởi vì quá mức tức giận mà run run:

"Ta đi trước gọi những người liên quan. Ba tháng sau, Long tộc chờ ngươi!"