Ta Dám Hái Cả Phật Tử

Chương 6



12

Ta đã mười tám tuổi, và là con gái bị bắt cóc nhiều năm của Trường Công chúa.

Một sớm trở về, theo Trường Công chúa vào cung yết kiến Thái hậu nương nương.


Mặc trên người lụa là gấm vóc, đầu đội mấy cân trâm cài nặng nề, ta cảm thấy cổ mình sắp cứng lại.

Nếu không phải phủ Trường Công chúa đầy cao thủ, ta đã sớm trốn thoát rồi!

Thiên kim tiểu thư này ai thích làm thì làm!

Sau khi gặp Thái hậu, một đám phi tần tới lui, tranh giành không ngớt.

Lúc đầu ta còn thấy cảnh tranh đấu thật thú vị, nhưng không ngờ Thái hậu lại vẫy tay gọi ta tới, sau khi cẩn thận ngắm nhìn ta, bà nói:


“Ngươi cũng đã mười tám rồi, nếu không phải những năm này lưu lạc bên ngoài, thì đã sớm nên chọn một lang quân như ý.

“Hoàng đế có nhiều con trai, ngươi chọn một người vừa ý đi.”

Ta chết lặng.

Ta không phải là con gái của Trường Công chúa sao?

Nếu phải kết hôn với con trai của Hoàng đế, chẳng phải là kết hôn với biểu huynh sao?

Hơn nữa, ta là một kẻ trộm hoa!

Ngươi bảo ta gả đi?

Tự treo cổ trên một cành cây cong queo sao?

Rồi, ta nghe Trường Công chúa giải thích về nguyên nhân và hậu quả.

Trường Công chúa không phải là con gái của Tiên hoàng và Thái hậu, mà là con gái của một vị vương gia khác họ. Năm xưa khi Tiên hoàng bị bao vây ám sát, An vương lúc đó đang tráng niên đã thay Tiên hoàng mặc hoàng bào, bị bao vây và giết chết.


Tiên hoàng sau khi thoát thân, cảm động sâu sắc, liền đưa Trường Công chúa mồ côi vào cung, rất mực yêu thương.

Ta sửng sốt: “Vậy… những phi tần vừa rồi tranh giành không phải là một bông hoa lụa, mà là ta sao?”
Trường Công chúa gật đầu.


Quả nhiên, cái đầu chỉ giỏi thêu thùa của ta chỉ đủ để đi trộm hoa, còn muốn tham gia tranh đấu trong cung thì một chút cũng không thể!



13

Không khí lặng đi một lúc.

Ta bỗng nhớ ra, hình như từ khi được đưa về phủ Trường Công chúa mấy ngày nay, ta chưa từng gặp, cũng chưa nghe Trường Công chúa nhắc đến phu quân của bà.

“Công chúa, hình như ta vẫn chưa gặp… cha ta?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Trường Công chúa đột nhiên quay lại nhìn ta, ánh mắt sắc bén, nhưng cuối cùng bà không nói gì, đứng dậy rời đi, mang theo cả sự giận dữ.

Thị nữ thân cận của Trường Công chúa vội vàng đến gần ta, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Sau này đừng nhắc đến kẻ bạc tình ấy trước mặt Trường Công chúa nữa!”

“Hả?”


Linh hồn yêu thích bát quái trong ta lập tức bùng cháy.

Dưới sự chèo kéo của ta, thị nữ Thúy Nhi cuối cùng cũng không chịu nổi, và đã kể cho ta nghe sự tình.
Năm đó, khi Trường Công chúa đang chọn chồng, bà đã gặp một nam tử tuấn tú trên phố.

Lúc đó, người ấy đắc tội với Trường Công chúa cải trang thành nam, liền bị Trường Công chúa bắt về phủ để trừng phạt.

Người đó lại vừa gặp đã yêu Trường Công chúa khi nàng mặc nữ trang, dù bị Công chúa đánh, đuổi ra ngoài, mất mặt, hắn vẫn nhiều lần lén lút đột nhập vào phủ Công chúa ban đêm để thể hiện lòng thành.
Thời gian trôi qua, Công chúa cũng động lòng, liền vào cung cầu xin Hoàng thượng thương tình, xin mãi mới được đồng ý, ngay cả hôn lễ cũng đã bắt đầu chuẩn bị.

“Thế nhưng người đó lại bỏ trốn trước khi hôn lễ diễn ra!”

Thúy Nhi nói với vẻ căm phẫn: “Trời mới biết Công chúa đau lòng đến thế nào, cả kinh thành đều chế giễu, sau đó còn phát hiện ra đã mang thai, Công chúa đành phải nén nỗi đau mà sinh ra tiểu thư.”
Sau đó đứa trẻ lại bị kẻ gian bắt cóc, vứt bỏ nơi hoang vu.

Ta không khỏi xúc động nói: “Trường Công chúa quả thật rất đáng thương.”

Truyện up tại page Bơ không cần đường và truyennhabo.net

Nâng chén trà nhấp một ngụm, ta không kìm được hỏi thêm: “Tên cặn bã đó tên là gì?”

Thúy Nhi nhíu mày: “Lúc đó ta còn nhỏ, chưa từng gặp người đó, chỉ nghe các tỷ tỷ bên cạnh Công chúa nhắc đến tên hắn.”

“Hình như họ Lạc, tên là… à, Lạc Kính Xuyên!”

“Phụt!… Khụ khụ khụ!”

Trường Công chúa là mẫu thân ta, Lạc Kính Xuyên là sư phụ ta, kẻ phản bội mẫu thân ta chính là Lạc Kính Xuyên, mẫu thân ta vì Lạc Kính Xuyên mà sinh ra một đứa trẻ.

Vậy tóm lại, chẳng phải sư phụ ta chính là phụ thân ta sao!

Tốt lắm!

Chẳng trách lúc trước mùi thuốc lại quen thuộc đến vậy, hóa ra chính là do hắn tự pha chế!

Làm khổ mẫu thân ta xong, lại nhặt ta về nuôi dưỡng mà còn để ta chăm sóc hắn.

Đồ đàn ông thối, ngươi xem ta sẽ trị ngươi thế nào!



14

Mặc dù đã biết ai là phụ thân của mình, nhưng việc xem mắt vẫn phải tiến hành.

Ta mặt mày u ám, theo cung nữ đến ngự hoa viên.

Mấy vị hoàng tử đều anh tuấn, phong độ, nhưng nhìn qua chẳng có gì thú vị. Ta quay đầu lại, thấy một cái đầu trọc lấp lánh, sáng chói dưới ánh mặt trời.

“Phụt! Hahaha!”

Hắn mặc y phục hoàng tử vừa vặn, gương mặt thì đẹp, chỉ là đầu trọc kết hợp với y phục hoàng gia, nhìn thế nào cũng thấy không phù hợp.

Ta xách váy, bước nhanh đến gần hắn, đi quanh hắn một vòng, không thể kìm được mà cười phá lên.
“Haha, ngươi không phải là Phật tử sao? Sao lại trở thành hoàng tử rồi?”

Đúng vậy, vị hoàng tử đầu trọc trước mặt này, chẳng phải chính là Vô Vọng mà Trường Công chúa nói đã đưa về chùa sao.

Hắn đưa tay định hành lễ Phật, nhưng lại ngừng lại.

Chỉ là khi nhìn ta, đôi mắt đẹp của hắn giống như một dòng suối trong vắt vào ban đêm.

“Ta không muốn trở về, nhưng nếu không trở về, ta sẽ không bao giờ được gặp lại Cực Lạc cô nương.”

Mặt ta đỏ bừng.

Vội vàng quay mặt đi.

Chắc chắn không phải vì lời hắn nói chân thành, cũng không phải vì hắn quá đẹp trai.

Chắc chắn tuyệt đối là vì trời quá nóng, cái đầu trọc của hắn lại phản chiếu ánh sáng, làm chói mắt ta!

Mấy vị hoàng tử thấy ta đến mà không hành lễ, lại trò chuyện vui vẻ với vị hoàng tử mới được đón từ chùa về, liền lập tức tỏ ra khó chịu, bước đến với giọng điệu châm chọc.

“Lục đệ quả thật lợi hại, mẫu phi không được sủng ái, bị gửi đến chùa Phật Tháp để tu hành, vậy mà vẫn có thể lén lút với một nữ tử.”

“Không biết Quận chúa đã hay chưa? Lục đệ của ta đang làm Phật tử rất tốt, nhưng đến ngày thứ hai của Phật hội lại đi khắp nơi tìm một nữ tử.”

Hôm gặp Thái hậu, ta đã được phong làm Quận chúa.

“Nữ tử đó chắc hẳn là một kẻ không biết liêm sỉ, mà lục đệ của ta vì chưa từng thấy thế giới bên ngoài, lại thích những loại phấn son tầm thường đó.”

Mặt ta tái xanh nghe họ nói.

Đáng tiếc là mấy tên hoàng tử này lại nghĩ ta giận vì Vô Vọng gần gũi với nữ tử khác.

Vô Vọng đứng bên cạnh, vành tai đã đỏ rực.

Ánh mắt hắn nhìn ta lúc này giống như một chú nai con hoảng loạn bị phát hiện giữa rừng sâu.

Tim ta không kiểm soát được mà bắt đầu đập loạn xạ.

Hỏng rồi, hỏng rồi!

Hòa thượng này chỉ cần nhìn ta một cái, ta liền cảm thấy như có một vũ trụ nhỏ trong lòng sắp bùng nổ, muốn vung tay tát chết mấy kẻ trước mặt đang sỉ nhục hắn.

Thật là bị nắm thóp rồi mà!

Ta nắm lấy tay Vô Vọng, nói với giọng ba phần tà khí, năm phần bá đạo:

“Thật không may, nữ tử không biết liêm sỉ, lại tầm thường như son phấn mà Vô Vọng tìm chính là ta!
“Các vị điện hạ, có gì muốn chỉ giáo?”

Mấy người kia ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời.

Ta hừ lạnh một tiếng, kéo tay Vô Vọng rời đi.