Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 213



“Cô Kim Địch, cô nói gì cơ?” Nữ thư ký giống như không nghe thấy gì, vội vàng hỏi lại lần nữa.

Kim Địch sững sờ tỉnh táo lại, cầm điện thoại, lớn tiếng nói: “Tôi nói Rodin chạy rồi! Không thấy bóng dáng Rodin đâu nữa, biến mất thật rồi!”

“Chuyện này..’ Nữ thư ký cũng kinh ngạc trong lòng: ‘Xin cô đợi một lát, tôi lập tức đi báo với tổng giám đốc.

Đồng!”

‘Vừa dứt lời, nữ thư ký vội vàng cúp điện thoại, vội vàng chạy về phía phòng làm việc của Đồng Quân Hựu, đấy cửa ra nói thẳng: “Tổng giám đốc Đồng, anh Rodin chạy mất rồi!”

“Ð?” Đồng Quân Hựu dường như cũng không giật mình cho lắm, trong mắt có phần hờ hững: “Chạy rồi sao? Vậy cô bảo Kim Địch đến đây một lát…

“Được!” Nữ thư ký hốt hoảng gật đầu, xoay người chạy Về phòng làm việc của thư ký.

Đồng Quân Hựu nhìn chäm chằm ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời màu xanh thăm thẳm phía xa, trong lòng cũng không có chấn động gì quá lớn.

Nửa tiếng sau, Kim Địch từ chỗ ở của anh Rodin, chạy thẳng đến tòa nhà cao tầng Đầu Tư Tài Chính. Dọc đường đi, Kim Địch đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, trên mặt lộ ra vẻ tự tin.

Đồng Quân Hựu ngồi trên ghế, nhìn cô gái xinh đẹp cao ráo này, lông mày hơi nhíu lại.

“Tổng giám đốc Đồng, anh Rodin vừa mới nói ra ngoài chuẩn bị đi ăn, sau đó cũng không hề xuất hiện nữa, có điều tiền trong tài khoản công ty vẫn còn, Rodin cũng không hề chỉ tiêu trước…” Kim Địch thành thật trả lời, trên mặt đột nhiên nở nụ cười: “Tôi nghi ngờ anh ta nhìn thấy chúng ta quyết chiến sống còn, muốn giữ mạng!

Không thể không nói tôi thật sự khâm phục khả năng phán đoán tài tình của tổng giám đốc Đồng, biết rõ sẽ có một ngày anh ta như vậy!”

“Chẳng qua chỉ là việc nhỏ mà thôi!” Đồng Quân Hựu mỉm cười gật đầu: “Nếu không có cô Kim Địch để lộ tin tức báo tin, tôi cũng sẽ phải lãng phí chút sức lực, cho nên lần này thật sự là công lao của cô Kim Địch!”

“Nào có, nào có! Tôi chỉ làm chuyện mà tôi muốn làm thôi!” Nụ cười của Kim Địch rất tươi tắn.

“Cô Kim Địch đã giúp được một ơn lớn rồi, coi như Đồng Quân Hựu tôi nợ cô một ơn huệ, không biết cô muốn cái gì, Đồng tôi đây sẽ dùng hết sức lực để giúp cô làm được!” Đồng Quân Hựu rất khiêm tốn nói.

Mắt Kim Địch sáng rực lên, phải biết trong thành phố Giang này, sự tôn tại của Đồng Quân Hựu gần như là thần. Có thể để Đồng Quân Hựu mắc nợ ơn huệ, vậy đối với bất kỳ ai cũng thật sự có thể thăng chức như diều gặp gió cả đời.

“Tổng giám đốc Đồng, tôi thù rất dai, tôi hận Đường Ân và Bùi Nhược, nếu có thể tôi hy vọng tổng giám đốc.

Đồng đưa họ vào tay tôi…” Một lát sau, Kim Địch đưa ra câu trả lời.

Đồng Quân Hựu sửng sốt một lát, đột nhiêu phá lên cười: “Dám yêu dám hận, quả nhiên là phụ nữ không thua kém đàn ông!”

Trong giọng nói của Kim Địch đã tràn ngập oán h: biết Đường Ân và Bùi Nhược nhất định sẽ thất bại, nếu bọn họ thất bại, tôi muốn Bùi Nhược kia mất mặt trước mặt người khác, muốn Đường Ân cả đời này không ngẩng đầu lên được! Tôi muốn bọn họ phải hối hận vì đã bước vào thế giới này, để bọn họ cả đời này phải sống trong hối hận!”

“Bọn họ đã được định sẵn sẽ thất bại! Có điều có thể đưa Bùi Nhược cho cô, về phần Đường Ân… Cô không cần nghĩ đến nữa!” Đồng Quân Hựu cười nhạt.

“Bùi Nhược cũng được, đồ đê tiện kia rơi vào tay tôi rồi, tôi mới có thể trừng phạt cô ta cho hả dạ…” Kim Địch cần răng nghiến lợi.

“Ừ, không có vấn đề gì, chuyện này cứ như vậy đi! Cô mau quay về sửa sang sổ sách tài chính của công ty của Rodin một chút đi, nhanh chóng chuyển hết toàn bộ số tiền trong đó ra ngoài, tránh để đêm dài lắm mộng..: Đồng Quân Hựu thản nhiên xua tay.

“Được rồi, tổng giám đốc Đồng!” Kim Địch khom người cúi chào, trong lòng cuối cùng cũng được xả giận.

Bùi Nhược!

Đồ đê tiện này, cô cứ chờ đấy, không quá ba ngày, cô sẽ rơi vào tay tôi thôi. Đến khi đó, tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là hối hận, cái gì mới gọi là tra tấn!

Kim Địch vừa mới ra khỏi tòa nhà cao tầng Đầu Tư Tài Chính, nữ thư ký của Đồng Quân Hựu đã ôm một đống tài liệu, nhanh chóng xông vào trong phòng làm việc của Đồng Quân Hựu.

“Tổng giám đốc Đồng, chỗ này có một số tài liệu, có lẽ cần ông đọc qua một chút!”

“Cái gì vậy?” Đồng Quân Hựu ngẩng đầu, nhíu mày.

“Cái này… Tài liệu này, còn có video này…”

Đồng Quân Hựu cầm máy tính bảng trong tay nữ thư ký, mở chức năng video ra, bên trong chiếu ra hình ảnh.

Một anh chàng đẹp trai nước ngoài tóc vàng mắt xanh, trên mặt dường như lộ ra chút tiều tụy, đang nói với ống kính: “Tôi rất vui vì có thể đến Trung Quốc, nhưng mà tôi không hề nghĩ rằng sẽ dùng phương pháp này để đến đây! Ở Oshu tôi đầu tư vào một nhà kinh doanh người Trung Quốc, lại không ngờ rằng ông ta lại ôm tiền chạy.

mất, chuyện này đối với tôi mà nói là vô cùng bất công, cho nên tôi đến đây chuẩn bị thưa kiện ông ta, đòi lại món nợ của tôi…”

“Anh Roger, nhà kinh doanh người Trung Quốc mà anh muốn thưa kiện đó, tên là gì vậy?” Phóng viên dò hỏi.

“Ông ta tên là Lô Tiên Lâm… Ông ta là một người xấu xa, ông ta lừa gạt của tôi khoảng một tỷ đô la Mỹ… Tôi quả thật không dám tưởng tượng, trên thế giới này vẫn còn có những tên lừa đảo như vậy!” Roger có chút phiền não nói.

Đồng Quân Hựu nhìn tin tức này, sắc mặt hơi thay đổi.

“Tổng giám đốc Đồng, đây là tài liệu dựa theo người trong video cung cấp, nói mấy khoản đầu tư của Lô Tiên Lâm ở Oshu, phần lớn đều thất bại, hơn nữa còn ôm tiền chạy mất… Anh Roger này có qua lại về mặt tiên bạc với Lô Tiên Lâm, chỉ sợ chuyện này là sự thật…” Nữ thư ký khom người nói.

“Được rồi, tôi biết rồi… Trong lòng Đồng Quân Hựu hậm hực, hờ hững phất tay.

Nữ thư ký gật đầu, thu dọn đồ đạc xong, xoay người đi ra ngoài.

Đồng Quân Hựu hít sâu một hơi, sờ điện thoại muốn chất vấn Lô Tiên Lâm, nhưng nghĩ đến bây giờ là giây phút quan trọng, lại dứt khoát đặt điện thoại xuống, trong lòng có dự cảm không tốt.

Trong lúc này, Kim Địch đã đón xe đến công ty của Rodin rồi.

Khoảng thời gian này Rodin vẫn đang xây dựng công ty, nhưng mà hiệu quả lại không được như mong đợi. Toàn bộ công ty từ trên xuống dưới không đến ba mươi người, hơn nữa cũng vô cùng thiếu hụt nòng cốt và tinh anh.

Kim Địch ngẩng đầu, đi thẳng vào trong công ty, ném túi xách trong tay lên bàn, kiêu căng ngạo mạn nói: Ï người phụ trách tài chính đến đây…”

“Được rồi!” Thư ký gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Chỉ một lát sau, người phụ trách tài chính đã bước vào, là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi.

“Chuyển nhượng hết tất cả tiền của công ty vào tài khoản của công ty Đầu Tư Tài Chính…” Kim Địch chế giễu một tiếng, nói.

“Cô Kim Địch, chuyển nhượng sao? Chuyện này hình như không ổn lắm?” Người phụ trách tài chính lắp bắp.

“Tôi bảo anh chuyển nhượng thì anh cứ chuyển nhượng gì, cần gì phải nói nhảm nhiều như vậy?” Kim Địch đột nhiên lên cơn giận dữ, đập lên bàn một cái: “Chẳng lẽ anh không nghe tôi nói sao?”

“Này anh Rodin…”

“Mẹ nó Rodin đã chạy mất từ lâu rồi, anh ở đây nói những thứ này với tôi làm gì?” Kim Địch trừng mắt lên, gần như rống lên giận dữ: “Số tiên này đều của Đầu Tư Tài Chính, chẳng lẽ không nên chuyển về chỗ cũ sao?

Chỗ tôi có con dấu công ty, anh dựa vào lời tôi nói mà làm đi, còn nói nhảm thêm nữa tôi sẽ cho anh đẹp mặt!”

“Được… Người phụ trách tài chính sợ đến mức sốt ruột vội vàng gật đầu, xoay người vội vàng chạy ra ngoài.

: “Thứ chó má gì, mẹ nó thật sự cho rằng mình là ai chứ… Đợi đến khi chuyển hết tiền xong rồi, tôi đối với Đồng Quân Hựu mà nói cũng có một công lao lớn, đến lúc đó dễ xử lý đám rác rưởi các người… Còn có Bùi Nhược kia nữa!”

Âm thanh lẩm bẩm của Kim Địch không bị ai nghe thấy, nhưng ở dưới tầng công ty, có một chiếc xe con đang lái vào.

Rodin xuống xe, nhếch miệng thành một nụ cười, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cất bước đi lên tầng công ty.