Vương Thanh Sơn sửng sốt, sắc mặt trởnên nặng nề hơn: “Cô là phụ huynh củaĐường Ân?”“Tôi không có thực lực đó, đợi là được!Dù sao người ông đợi và tôi đợi đều làmột…” Bùi Nhược nhìn chằm chằmVương Thanh Sơn, vẻ mặt cực kỳ hờhững.Vương Thanh Sơn rụt tay phải về, hừlạnh một tiếng, ánh mắt chớp loé.Ông ta biết thân phận của Bùi Nhược,người có thể thể thuê chị ta chắc chắnkhông tầm thường. Nhưng ông ta cũngkhông thèm quan tâm, cho dù phụhuynh của đối phương là ông trời, hômnay cũng phải thua ở đây.Lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra, khuônmặt lạnh lùng của Bùi Hạc xuất hiện.Sắc mặt Vương Thanh Sơn nặng nề hơn,đợi phụ huynhđưa mắt nhìn Bùi Hạc, muốn nói mấy lờilại thấy anh ta không nói tiếng nào đứngbên cạnh Bùi Nhược, vẻ mặt cực kỳcung kính.Mấy năm nay Bùi Hạc này xem như rấtnổi bật, xí nghiệp trong tay đã bộc lộ tàinăng ở thành phố Giang, thậm chí mơhồ còn vượt qua siêu thị nhà họ Vương.Nhân vật trẻ tuổi có quyết đoán như thếlà kiểu được rất nhiều nhà kinh doanhcủa thành phố Giang tán thưởng. VươngThanh Sơn từng gặp anh ta mấy lần, tuykhông phải rất quen thuộc, nhưng có thểcảm nhận được ánh mắt anh ta nhìnmình bây giờ mang theo mấy phần cămphẫn.Hai người đều đứng ở đối diện, chẳng lẽđang đợi phụ huynh của Đường Ân ư?Ông ta hơi kích động, đáy lòng thấy lạnhlão. Cho dù hai người này đến đây thì cóthể làm gì? Tuy ông ta kiêng dè bọn họ,nhưng chưa hẳn là sợ bọn họ. Nếu thậtsự muốn mất cả chì lẫn chài, không phảiông ta không có can đảm này.Cửa phòng họp lại bị đẩy ra, một ngườikhoảng năm mươi mấy tuổi nhìn mộtvòng phòng họp, xoay người đi vào.Phó thị trưởng Vương!“Phó thị trưởng!”“Phó thị trưởng!”Bùi Nhược và Bùi Hạc vội cúi chào, hơilùi về sau một bước.Phó thị trưởng Vương khẽ thở dài mộttiếng: “Bộ xương già này của tôi đã sắpbị hành hạ đến nát vụn rồi, tên khốnMiêu Bách đó cứ phải gây chuyện chotôi mãi…Bùi Nhược mím môi, không nói gì.Năm xưa Miêu Bách và Phó thị trưởngVương là đồng đội cũ, trước giờ haingười đều nói chuyện với nhau như thế,người khác cũng rất ít để ý.Bên này, sắc mặt Vương Thanh Sơn liêntục thay đổi, ánh mắt khi nhìn Phó thịtrưởng Vương mang theo sự khiếp sợmơ hồ.Ông ta có biết Phó thị trưởng Vương,từng nhìn thấy từ rất xa một lần trên hộinghị kinh doanh nào đó, cũng không thểnói chuyện với ông ấy. Lần này Phó thịtrưởng Vương lại có thể đến đây, cònngồi ở đối diện, khiến Vương Thanh Sơncàng bất an hơn.“Đường Ân sao rồi?” Phó thị trưởngVương than khẽ.“Không có vấn đề quá lớn, chỉ là tay bịkẻ xấu làm bị thương, chắc phải nghỉngơi một khoảng thời gian là có thể xuấtviện!” Bùi Nhược cung kính nói, sâu xanhìn Vương Thanh Sơn ở đối diện.“Vậy thì tốt!” Phó thị trưởng Vương gậtđầu, ngồi xuống.Vương Thanh Sơn chấn động, sắc mặtcực kỳ khó coi.Đường Ân?Khi nãy Phó thị trưởng Vương đã hỏi vềĐường Ân?Vương Thanh Sơn cảm thấy hơi khó thở,ông ta không sợ Bùi Nhược và Bùi Hạc,nhưng Phó thị trưởng Vương thì khôngthể xem thường được. Vì Phó thị trưởngnày đi vào phòng họp không thèm nhìnông ta một cái đã hỏi đến vết thươngcủa Đường Ân, thế này rốt cuộc là sao?Vương Thanh Sơn có dự cảm chẳnglành, vội lấy điện thoại ra gọi cho bamình. Ông ta muốn biết rốt cuộc thìĐường Ân là ai, sao ngay cả Phó thịtrưởng Vương cũng đến đây?Bầu không khí trong phòng họp lập tứctrở nên kỳ lạ, mấy sinh viên sao có thểtừng gặp nhân vật như Phó thị trưởngVương được? Ngay cả Dương Cầm cũngcảm thấy mất tự nhiên, cố gượng cười.Lúc này, cửa phòng họp lại mở.Sở trưởng Dương của Sở Giáo Dục tỉnhcung kính đi vào, sau khi thấy Phó thịtrưởng Vương thì vội gật đầu chào.Phó thị trưởng Vương mỉm cười, nhưngkhông nói gì.Sở trưởng Dương xấu hổ nhìn Bùi Hạcvà Bùi Nhược, xoay người đứng bêncạnh bọn họ, nhỏ giọng hỏi về vấn đềcủa Đường Ân.Tuy âm thanh nói chuyện của bọn họ rấtnhỏ, nhưng vẫn truyền ra ngoài, trongphòng họp, cái tên Đường Ân càng trởnên chói tai và sắc bén hơn.Đường Ân!Lại hỏi về Đường Ân!Đáy lòng Vương Thanh Sơn cực kỳ chấnđộng, cảm nhận được sự lạnh lẽo thấutim chạy lên từ lòng bàn chân, cứ luônlượn lờ trong lòng mình.Dương Cầm nhìn thấy Sở trưởng Dươngthì vội đứng dậy, muốn tiến lên chào hỏi,nhưng thấy Bùi Nhược đứng bên cạnhông ấy, đáy lòng bỗng chốc run rẩy. Nhấtlà ánh mắt khi Sở trưởng Dương nhìnqua như mang theo sự nghiêm khắc,khiến bà ta cực kỳ bối rối.Vương Nhuy cũng sợ hãi, cô ta khôngphải đồ ngốc, đã mơ hồ cảm nhận đượccó việc chẳng lành, lo lắng nhìn ba mình,đáy lòng hơi rối ren.Vương Thanh Sơn cảm thấy trên tránbắt đầu có mồ hôi, lòng bàn tay ướtđâm, chỉ chốc lát đã có nhiều nhân vậtquan trọng đến đây như thế, hơn nữacòn ngồi ở đối diện, khiến ông ta cực kỳhoảng hốt.“Tôi muốn ra ngoài một lát!” VươngThanh Sơn đứng dậy, vội vàng đi rangoài,Ông ta mới đẩy cửa phòng họp ra đã bịhai họng súng đen ngòm chỉ thẳng vàođầu.Vương Thanh Sơn nuốt một ngụm nướcmiếng: “Các người có ý gì…”“Trước khi chuyện chưa điều tra rõ ràng,anh Vương vẫn không thể rời đi!” Cụctrưởng Lâm đi đến, nhìn Vương ThanhSơn bằng ánh mắt sâu xa, cười nói:“Không phải ông đợi phụ huynh củaĐường Ân sao? Đúng lúc… những ngườinày cũng ở đây để đợi phụ huynh củacậu ấy đấy!Vương Thanh Sơn chấn động, hơi cứngđờ quay đầu lại, nhìn thấy mấy ngườiPhó thị trưởng Vương và Sở trưởngDương gật đầu với mình, khiến ông tamuốn chết đi cho rồi.Những người này đầu đang đợi phụhuynh của Đường Ân á?Rốt cuộc phụ huynh của Đường Ân làthần thánh phương nào thế?Ở đây không có ai bị ngốc cả, đều biếtnhững lời này có ý nghĩa thế nào.Vương Nhuy cảm thấy cổ tay mình runlên, còn Tôn Kỳ và Vương Tử Thư thì runrẩy cả người, ngay cả can đảm ngẩngđầu lên cũng không có!Reng reng reng…Lúc này, tiếng chuông điện thoại củaVương Thanh Sơn chợt reo lên.Ông ta như bắt được cọng rơm cứumạng, vội vàng nghe máy, nhỏ giọng hỏi:“Ba, điều tra sao rồi? Rốt cuộc ĐườngÂn kia là ai?”“Sao rồi? Mày còn có mặt mũi hỏi saorồi hả?” Trong điện thoại vang lên giọngnói giận dữ: “Cuối cùng mày đắc tội airồi? Mấy người bạn già đều nói với taođừng quan tâm gia sản gì nữa, kêu taochạy mau đi…“Cái gì… Vương Thanh Sơn lập tức xụi lơtrên ghế, tái hết cả mặt.“Thằng bất hiếu này! Nhà họ Vương mấthết trong tay mày rồi!” Âm thanh trongđiện thoại vẫn đang vang lên.Ông ta cảm thấy trái tim mình như rơivào hầm băng, lúc này ngay cả suy nghĩđược sống cũng là một hy vọng xa vời.Ở thành phố Giang, tuy ông cụ nhà mìnhkhông phải rất có thủ đoạn, nhưng tuyệtđối là người có địa vị cao! Người có thểkhiến ông cụ phải chạy nhanh, rốt cuộclà có bối cảnh gì?“Ba„xảy ra chuyện gì?” Vương Nhuy giảvờ bình tĩnh.Vương Thanh Sơn quay đầu, giơ tay tátcô †a một cái.Tiếng chát vang vọng trong phòng họp.“Xảy ra chuyện gì? Mày còn hỏi xảy rachuyện gì? Tao hỏi mày, Đường Ân làai?” Ông ta giận tím mặt.“Im lặng!” Cục trưởng Lâm hừ lạnh mộttiếng.Vương Thanh Sơn cảm thấy cả ngườimình đều lạnh lão, đáy lòng tràn đầy hốihận, chỉ vào Vương Nhuy.Cô ta khóc: “Ba, cậu ta… cậu ta thật sựlà một tên nghèo hèn mà…”