Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 62



“Nghèo hèn? Đây là nghèo hèn mà mày nói sao?” Vương Thanh Sơn gầm nhẹ, cảm thấy giọng nói cũng đang run rẩy.

Vương Nhuy không phục, đỏ mắt nhìn chằm chằm ông ta.

Ông ta tức giận đến cổ tay run rẩy, trong chốc lát không nói nên lời. Mà lúc này, cửa phòng họp lại bị đẩy ra, có sáu bảy người đi vào.

Sáu bảy người này ăn mặc không tệ, đều là dáng vẻ của người thành công.

Vương Thanh Sơn vội vàng nhìn qua, thầm hoảng sợ, ông ta nhận ra ở bên trong có Hội trưởng hội kinh doanh, người của hiệp hội thương mại kinh doanh và mấy người ông ta không thể nói ra tên.

Mấy người này đều là nhân vật có máu mặt, địa vị của bất kỳ ai trong đó đều cao hơn ông ta nhiều.

“Hội trưởng Triệu… Sao ông lại đến đây?” Vương Thanh Sơn gượng cười, vẻ mặt cung kính.

“Có đứa nhỏ của một tiền bối bị người ta đả thương, cho nên tới đây xem thử…” Hội trưởng không nói nhiều, gật nhẹ đầu.

“Tiền bối?” Vương Thanh Sơn sợ tới tim đập thình thịch, vội dò hỏi: “Là tiền bối nào thế ạ?” “Không nói được… Hội trưởng Triệu chỉ cười lắc đầu, nhưng ánh mắt thì cực kỳ lạnh lão.

Vương Thanh Sơn như bị người ta xối một chậu nước lạnh, cả người cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.

Tiền bối? Người có thể làm tiền bối của Hội trưởng Triệu chắc chắn không phải nhân vật bình thường! Rốt cuộc thì Đường Ân này là thần thánh phương nào? Ẩm…

Lúc này, cửa phòng họp bị đẩy mạnh, một ông cụ sáu mươi mấy tuổi nổi giận xông từ bên ngoài vào.

“Thằng con bất hiếu này! Rốt cuộc là mày đắc tội với ai rồi?” Vương Sùng Văn vung bàn tay to đánh Vương Thanh Sơn, đánh đến mức ông ta liên tục ôm đầu: “Mày đắc tội ai rồi? Mày còn muốn cho bộ xương già này sống yên ổn không hả? Gia sản to lớn của nhà họ Vương đều mất sạch trong tay mày rồi…” Vương Thanh Sơn cứ kêu la mãi: “Ba, đừng đánh, con cũng không biết là ai nữa…

Vương Sùng Văn túm lấy đầu ông ta, hung hăng nói: “Đi, mau quỳ xuống xin lỗi nhà người ta, nói không chừng còn có cơ hội cứu vãn, nếu không lần này nhà họ Vương sẽ bị mày hại chết…” “Ba…” Vương Thanh Sơn sợ đến hai chân như nhữn ra, mặt đỏ lên: “Ba, bây giờ con…” “Thằng con bất hiếu, mày còn muốn nói gì? Còn không mau kéo cái thứ nghiệp chướng mày sinh ra đi dập đầu xin lỗi đi?” Vương Sùng Văn kéo mạnh tóc của Vương Thanh Sơn.

Vương Nhuy hoảng sốt, chưa từng thấy ông nội tức giận như vậy bao giờ.

“Còn đợi gì nữa?” Vương Sùng Văn gần như nổi điên.

Sắc mặt Vương Nhuy hơi khó coi, tuy biết có lẽ đã xảy ra chuyện lớn, nhưng vẫn run rẩy, không phục nói: “Ông nội, có phải ông già nên lú lẫn rồi không? Dựa vào cái gì mà phải xin lỗi cậu ta chứ?” Ông cụ giơ tay lên đẩy cô ta ra, mặt đỏ lên: “Dựa vào cái gì? Mày nhìn những người này đi, họ đều đến đây vì người ta đấy, người nào ở đây không lợi hại hơn ông nội mày chứ? Mày đang hại nhà họ Vương chúng ta rồi…” Vương Nhuy vừa nghe thấy lời này, lập tức sợ tới run rẩy.

Tuy cô ta không quen những người này, nhưng từ mắt ba mình, cô ta có thể cảm giác được địa vị của bọn họ, đó chắc chắn không phải nhân vật bình thường.

Những người này đều đến bảo vệ cho Đường Ân ư? “Ông cụ Vương, đừng nôn nóng, chúng tôi thật sự không phải đến vì ai cả!” Phó thị trưởng Vương khoát tay: “Tôi đến đây vì ông già Miêu Bách kia thôi…” Vương Sùng Văn thay đổi sắc mặt, giọng nói khàn khàn: “Chuyện này có liên quan với ông Miêu sao?” “Ông Miêu?” Vẻ mặt Vương Thanh Sơn cũng thay đổi, lúc trước cho rằng có lẽ Đường Ân có chút quan hệ, nhưng lại không ngờ anh lại quen Miêu Bách.

Miêu Bách là ai? Ông ấy là nhà kinh doanh xuất sắc nhất trong nước mười mấy năm gần đây, người quản lý tập đoàn mạnh nhất trong nước, bình thường bọn họ chỉ có thể nhìn thấy Miêu Bách trên tin tức thôi, hoàn toàn không có cơ hội gặp được ông ấy.

“Miêu Bách?” Vương Nhuy lập tức choáng váng, Đường Ân lại có thể quen Miêu Bách? Trái tim của Dương Cầm cũng suýt chút nhảy ra khỏi lòng ngực, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Miêu Bách! Mấy năm nay, những tin tức có liên quan đến Miêu Bách đều là việc lớn, thỉnh thoảng những sinh viên này cũng sẽ nghe nói, nhưng chỉ có thể nhìn ông ấy như thần tượng thôi. Bọn họ không ngờ chuyện này lại có liên quan với Miêu Bách! “Còn không mau đi xin lỗi?” Vương Sùng Văn nắm tóc Vương Thanh Sơn, hung hăng nói.

Bây giờ ông ta thật sự đờ người ra rồi, sao còn có những suy nghĩ dư thừa nữa, chỉ có thể chậm chạp đứng lên, đi ra ngoài cửa.

“Ông Miêu sắp đến rồi, tôi thấy vẫn nên đợi thêm một lát đi…” Bùi Nhược ở bên cạnh khẽ nói.

Vương Sùng Văn hoảng hốt, quay đầu lại đánh đấm Vương Thanh Sơn một trận: “Thằng con bất hiếu này, mày làm hại nhà họ Vương chúng ta rồi! Hai cha con mày đúng là y chang nhau…” Vương Nhuy sững sờ ngồi tại chỗ, sợ tới mức mặt không còn chút máu. Lúc này Tôn Kỷ và Vương Tử Thư chỉ hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống, trong lòng không ngừng hối hận.

Đường Ân! Kỷ Du Dul Hai cái tên này tựa như bóng ma trong lòng bọn họ vậy.

Lúc này, có một đoàn xe thật dài dừng lại trước cục cảnh sát, hơn mười vệ sĩ nhanh chóng xuống xe, mở ô, kéo cửa xe, mời một người ở bên trong ra.

Nhà kinh doanh có địa vị cao chừng năm mươi mấy tuổi này ngẩng đầu nhìn cục cảnh sát, nặng nề bước nhanh vào trong.

Miêu Bách đi thẳng tới phòng họp, mười mấy vệ sĩ theo sát sau lưng ông ấy, một người trong đó đẩy cửa phòng họp ra, mời ông ấy tiến vào.

“Ông già này…” Phó thị trưởng Vương mắng một câu.

Miêu Bách cười, nhưng khi đưa mắt nhìn sang Vương Thanh Sơn và Vương Sùng Văn lại mang theo uy nghiêm của người ở địa vị cao.

“Ai là người đả thương?” Một câu tựa như thiên thần lên tiếng, khiến đáy lòng người ta không nhịn được căng thẳng hơn.

Đây là lần đầu tiên Vương Thanh Sơn nhìn thấy Miêu Bách, nhưng cũng biết năng lực và bản lĩnh của ông ấy, cho nên khi nghe thấy câu hỏi, hai chân gần như mềm nhũn: “Anh Miêu, xin lỗi… Tôi không biết Đường Ân là con của anh..” Miêu Bách nhướng mày, sắc mặt càng lạnh lùng hơn.

“Anh Miêu, tôi là Vương Sùng Văn, người quản lý siêu thị của nhà họ Vương, lúc trước từng tham gia tiệc rượu của anh…” Vương Sùng Văn thầm thấy sợ hãi, nhưng vẫn cố tươi cười: “Chuyện này là lỗi của chúng tôi, chúng tôi xin lỗi anh trước, chuyện này anh muốn giải quyết thế nào thì cứ giải quyết như thế, cho dù đánh gãy hai chân của cháu gái tôi, tôi cũng sẽ không oán hận một câu…” Sắc mặt Vương Nhuy cực kỳ khó coi, khóc không ra nước mắt, người cả ông nội và ba đều phải cung kính như thế, sao cô ta dám phản bác chứ? “Anh Miêu, mong anh tha thứ cho tôi…

Cuối cùng Vương Thanh Sơn cũng không nhịn được nữa, quỳ xuống đất: “Tôi thật không ngờ Đường Ân là con của anh…

Miêu Bách lạnh lùng nói: “Đường Ân không phải con của tôi…” Vương Thanh Sơn và Vương Sùng Văn đều thấy vui mừng, chỉ cần Đường Ân không phải con của ông ấy thì chuyện này vẫn có cơ hội xoay chuyển, cùng lắm thì cho thêm chút lợi ích thôi.

“Đường Ân là con của ông chủ tôi…” Miêu Bách nói đầy hàm ý.